Chương 239: Đêm Sinh Thần Đập Nồi Dìm Thuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa không thể không bội phục tài năng của các quan tướng Vị Quốc, họ viết hàng trăm lời chúc mừng sinh thần nhưng không có lấy một lần lặp lại...

Phác Thái Anh trông vẫn rất bình tĩnh, nhưng nàng bị những triều thần này tâng bốc đến mơ hồ. Nàng chỉ mới lên ngôi hơn nửa năm, nhưng qua cách nói của các cận thần này, nàng dường như đã trở thành thiên cổ nhất đế, vạn đời minh quân.

Phác Thái Anh có chút lâng lâng, trong lòng vui thích rạo rực, hôm nay nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao ngai vàng lại hấp dẫn như vậy...

Nhưng ngay sau đó Phác Thái Anh đã tỉnh táo lại, nàng biết rằng đây phần lớn đều là những lời xu nịnh, những lời khen ngợi này thật chất vẫn rất xa vời đối với nàng.

Ngoài cảm giác thỏa mãn, còn có một lợi ích khác đó là: Phác Thái Anh ít nhiều cũng hiểu, đối với các cận thần này hoặc những người trong thiên hạ thì định nghĩa "minh quân" khiến họ vô cùng mong đợi, điều này mang cho Phác Thái Anh một hướng đi mới: Quốc thái dân an, cơm no áo ấm, như vậy đủ rồi.

Trong đại điện, có một người đang quỳ trước bậc thềm, mặc trường bào màu tím đỏ thẫm của phiên vương, đầu đội mão quan màu tím. Nhìn khắp cả đại điện, chỉ có một mình hắn với sắc mặt tối sầm u ám và đôi mắt thâm trầm sâu hoắm là lạc lõng với mọi người xung quanh.

Người này là Lâm Giang Vương Phác Bảo, cựu Bát hoàng tử và là nhi tử của Lệ Thái phi.

Nói đến cũng kỳ lạ, kể từ khi Phác Bảo mang theo di chiếu của tiên Đế trở về kinh, Hoài Dương Vương Phác Ly liền mất tích, còn Lâm Giang Vương Phác Bảo cáo ốm sống trong Phi Hương cung của Lệ Thái phi. Theo quy định của nội đình, các vị phiên vương không thể sống trong cung, nhưng Phác Thái Anh cảm thấy có lỗi với đệ đệ của mình nên đã tùy ý để hắn ở lại, lúc sau nàng đã chọn thủ phủ màu mỡ nhất để cho Phác Bảo làm nơi ở riêng, đồng thời ban lệnh chấp thuận cho phiên vương đón mẫu thân về đất phong cư trú, nhưng...

Phác Bảo không chịu rời đi, ngay cả Lệ phi cũng không có ý định rời cung, dường như không biết việc thánh chỉ đã được ban bố, mẫu tử hai người vẫn ở nội cung, sinh hoạt giống như trước đây.

Bây giờ trong hậu cung, ngoại trừ Lệ Thái phi và đặc biệt hơn là Nhã Quý Thái phi, thì chỉ còn lại một số phi tần tuổi già không con, phi tần của tiền triều vẫn còn ở trong hậu cung, sau khi được Phác Thái Anh hạ chiếu thì có thể rời đi.

Phác Bảo có thể đến chúc mừng sinh thần củanàng, Phác Thái Anh rất vui, thậm chí nàng còn để Phác Bảo ngồi vị trí gần ngựán nhất...

Sau khi nhận đủ những loại chúc thọ từ quanviên xong thì trời cũng đã tối. Phác Thái Anh đứng dậy phất tay áo nói vài câucó lệ: "Chư vị ái khanh, theo ta đến Sướng Âm các dự yến tiệc!".

Do số lượng người quá đông, địa điểm tổ chứcyến tiệc chỉ có thể được sắp xếp ở Sướng Âm các. Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sangồi trên vị trí trung tâm, Lâm Giang Vương và Chước Hoa công chúa ngồi sát haibên vị trí của nàng, chỉ có Lạp Ngọc Tiêu là một trong số tiểu bối được Phác XuNữ mời ngồi bên người nàng, còn những người còn lại đều đơn độc tìm cho mìnhmột chỗ ngồi.

Yến tiệc có nhạc nhưng không có múa hát, nhạccụ được lựa chọn chủ yếu là chuông mõ, trống kèn và các loại nhạc cụ có âm sắcnặng, rượu được chuẩn bị đầy đủ, thịt để thiết đãi đều là thịt ba chỉ, có thểnói rằng đã cân nhắc kỹ đến chuyện quốc tang.

Mặc dù thời tiết có chút lạnh, nhưng may mắncó rất nhiều người, rất nhiều cận thần gặp lại bạn bè cũ, rượu quá ba tuần bầukhông khí dần trở nên sôi nổi. Nhóm quan văn lấy thơ để tiếp đãi bạn bè, uốngrượu, ngâm thơ đối đáp, còn có quan ngôn sử ký ghi lại những câu thơ hay nhất,có thể thấy được mọi thứ đều rất phong nhã.

Về phía nhóm võ quan, không ít tướng quân cầmbình rượu đi tới trước bàn Công Dương Hòe, đám người thô lỗ này không dám bắtnạt Phác Thái Anh, nhưng đối với Công Dương Hoè thì họ cũng không hề có kiêngkỵ.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đều đưa mắt nhìnsang, chỉ thấy Công Dương Hoè đứng ở giữa đám người, uống hết chén này đến chénkhác, thái độ không từ chối bất luận kẻ nào tới mời. Sau khi uống cạn tám bìnhrượu, mọi người liền vỗ tay vang dội.

Công Dương Hoè hai má đỏ bừng, hắn giơ tay áolau miệng, tay lắc lắc dốc ngược bình rượu Tứ Phương, uống không sót một giọt.

So với đám tướng quân thì vóc người của hắnđược coi là gầy, nhưng về khí chất thì hắn không thua kém bất kỳ ai. Về phươngthức kết giao, võ quan đơn giản thô bạo hơn quan văn nhiều, điều kiện tốt nhấtđể kết giao chính là hợp nhau.

Phác Thái Anh thấp giọng nói với Lạp Lệ Sa:"Ta thực sự không ngờ rằng Công Dương Hoè có thể kết thân với những võquan này nhanh như vậy."

Lạp Lệ Sa mỉm cười và rót thêm một ly rượu choPhác Thái Anh, rồi trả lời: "Lần đầu tiên thần gặp hắn là ở trường thiDuẫn Châu phủ, thần liền cảm thấy phong cách nói chuyện của Bạch Thạch giốngphong cách của một vị tướng hơn. Lúc trước hắn chưa làm quan, phong bình củahắn trong số thế gia kinh thành rất là tốt. Hắn chẳng những không màng giacảnh, lại còn trọng nghĩa khinh tài, người như vậy rất dễ làm cho người tathích, nhớ đến năm đó thần là một thư sinh nghèo không một xu dính túi, liềncùng Bạch Thạch kết giao, võ quan nhất định sẽ cảm nhận được tấm lòng chânthành của hắn. Thần tin nếu hắn làm thái úy, bệ hạ có thể yên lòng."

Phác Thái Anh vô cùng đồng tình, nàng gắp mộtmiếng thức ăn đặt vào đ ĩa của Lạp Lệ Sa, khen ngợi: "Vẫn là con mắt nhìnngười của ngươi rất tốt! Khi ta bổ nhiệm Công Dương Hoè làm thái úy, ta khôngbiết có bao nhiêu người ngấm ngầm không đồng ý, một số người trong số đó còntrực tiếp dâng tấu. Việc các tướng lĩnh đến đây hôm nay cho thấy Cung Dương Hoèđã tạo được uy tín trong lòng họ."

Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ nhìn Phác Thái Anh:"Bệ hạ thật là bất công, Bạch Thạch sắp bị mấy võ quan đó chuốc say, bệ hạchẳng những không khen ngợi hắn ta vài câu mà còn đặt công lao lên đầuthần."

Phác Thái Anh cười nói: "Ngựa chạy ngàndặm chưa chắc đã là một con ngựa tốt. Nếu không phải do ngươi cật lực tiến cửthì ai có thể nghĩ công tử xuất thân từ Tông Chính tự phủ có thể đảm nhiệm chứcvụ đứng đầu võ quan chứ?"

Yến tiệc kết thúc, các quan văn say khướt mấtbình tĩnh, một số tướng quân còn cầm bầu rượu đến chúc Lạp Lệ Sa và Phác TháiAnh sớm sinh quý tử... nhưng ngay sau đó đã bị nội thị lôi xuống.

Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đều đỏ mặt, nhìnnhau rồi quay đi.

Yến tiệc trong cung kết thúc, Phác Thái Anhcùng tất cả quần thần uống cạn một chén, nói: "Hôm nay trẫm rất vui, nhìnthấy nhà các ngươi hòa thuận, trẫm cần gì phải lo lắng về việc giang sơn khôngtrường tồn? Trẫm...lại cùng chư vị ái khanh uống một ly!"

"Bệ hạ anh minh!"

Khi giờ tý đến gần, yến tiệc cũng đã tan.

Phác Thái Anh mặc dù có tửu lượng tốt, nhưngnàng đã hơi ngà ngà say, Lạp Lệ Sa đỡ nàng ngồi lên kiệu liễn hồi cung.

Quanh cổ Lạp Lệ Sa là một sợi dây màu đỏ, bêndưới có khâu một cái túi nhỏ, bị Lạp Lệ Sa buộc sát vào người.

Bên trong gói là Đằng Vân Giá Vũ Tán mà Lạp LệSa đã chuẩn bị từ sáng sớm, để đảm bảo an toàn, nàng đã yêu cầu Tiền Thông muatrước một chút để đảm bảo rằng nó sẽ không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho cơ thểcủa nàng.

Đêm nay...Lạp Lệ Sa định tặng Phác Thái Anhmột món quà lớn.

Công Dương Hoè được khiêng ra Trường Am các,đang đi trên đường lớn, đột nhiên có một người từ trên kiệu che miệng nhảy ra,loạng choạng một chút rồi dựa vào tường nôn mửa. Lúc này cũng bất chấp chẳngcần phải giữ hình tượng gì nữa.

Vài ngày trước, Lạp Lệ Sa đến gặp hắn, nói đêmnay kinh thành có thể có biến, vì vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng. Sau những chuyệntrước kia, Công Dương Hòe hiện tại tin tưởng Lạp Lệ Sa tuyệt đối. Lạp Lệ Sa đãtặng Công Dương Hòe một con tằm băng, đó là một trong những cống phẩm mà PhácThái Anh được tặng. Chỉ cần trước đó uống qua nước ngâm con tằm băng thì cho dùcó uống ngàn ly cũng không say. Khi Lạp Lệ Sa xin nó, Phác Thái Anh cũng khôngthắc mắc một câu mà chỉ lệnh cho Thu Cúc tự mình đưa tới cho Lạp Lệ Sa ngaytrong ngày hôm đó.

Công Dương Hòe cố tình giả vờ say nhưng thựcchất là đang cố ý làm cho sát thủ ẩn mình trong bóng tối thả lỏng cảnh giác.

Binh lính của U Châu phủ đã trộn lẫn với Ngựlâm quân và túc trực trong bóng tối đợi mệnh lệnh. Hai đội ở trong kinh thànhvà đội tuần tra của vùng lân cận được điều tới mấy ngày trước cũng đã được anbài thật tốt.

Lạp Lệ Sa đỡ Phác Thái Anh đến bên giường,xoay người rót nước cho Phác Thái Anh, nhưng Phác Thái Anh nắm lấy cổ tay LạpLệ Sa, gò má của nàng đỏ bừng. Nàng thì thầm: "Đừng đi."

Lạp Lệ Sa ngồi trở lại bên giường, nhẹ giọngnói: "Ta không đi, ta đi rót nước cho bệ hạ."

Phác Thái Anh bĩu môi hỏi: "Quà sinh thầncủa ta đâu?"

Lạp Lệ Sa giơ tay vuốt lại mớ tóc lòa xòa trêntrán Phác Thái Anh, đáp: "Sắp có rồi, chờ thêm một chút."

Phác Thái Anh: "Lại như cũ sao?"

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ...người đang oán tráchthần sao?"

Phác Thái Anh mỉm cười, dáng vẻ say rượu củanàng lộ ra một chút quyến rũ: "Đó là món quà sinh thần đặc biệt nhất mà tatừng nhận được trong đời...giống như ngươi, là duy nhất."

Lạp Lệ Sa ngoảnh mặt đi: "Bệ hạ say rồi,thần đi rót nước cho người."

Lạp Lệ Sa kéo ống tay áo đang bị Phác Thái Anhnắm, nàng đi đến bên bàn, nhìn về phía Phác Thái Anh, Phác Thái Anh say đến mứcnhắm mắt ngủ thiếp đi.

Lạp Lệ Sa lấy Đằng Vân Giá Vũ Tán đổ vào trongly nước, bột tan trong nước, không màu không mùi.

Trên thực tế, Phác Thái Anh đã say như vậy,uống thuốc hay không cũng không có gì khác biệt, nhưng Lạp Lệ Sa quyết tâm tìm rakẻ đeo mặt nạ. Nàng nhất định phải thả tin tức về Phác Thái Anh ra để kẻ đeomặt nạ phán đoán sai lầm!

Phác Thái Anh ngủ say không cách nào tỉnh lại,nội cung tự có phán quyết cuối cùng, trong ba ngày Lạp Lệ Sa có thể làm rấtnhiều việc!

Lạp Lệ Sa muốn thừa dịp quốc khố có bạc và khicác quan viên vẫn còn đoàn kết, để người đeo mặt nạ hoàn toàn bị phơi bày trướcánh sáng. Nếu tiếp tục thì sẽ chỉ càng bất lợi thêm cho Phác Thái Anh.

Điều quan trọng nhất là: Lạp Lệ Sa lo, nếungười đeo mặt nạ tiết lộ danh tính của nàng thì Phác Thái Anh sẽ không bao giờtin nàng nữa...

Vì vậy, đêm nay là cơ hội tốt nhất để PhácThái Anh nhận ra sự tồn tại của người đeo mặt nạ!

Lạp Lệ Sa trở nên tàn nhẫn, bưng nước trở lạibên giường: "Bệ hạ uống ly nước đi."

Phác Thái Anh "hừ" một tiếng, cũngkhông có mở mắt ra. Lạp Lệ Sa đỡ Phác Thái Anh, đưa ly nước đến bên môi ngườikia: "Bệ hạ."

- --

Phác Thái Anh còn chưa uống hết cốc nước thìđã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Lạp Lệ Sa: "Sắp rồi, khi tỉnh lại ngườisẽ bình an vô sự."

Lạp Lệ Sa đắp chăn cho Phác Thái Anh và rờikhỏi phòng ngủ.

Một điều kỳ lạ đã xảy ra, trong cung không cómột cung nhân nào. Lạp Lệ Sa cảm thấy một cơn ớn lạnh dưới chân, nàng nắm chặttay và đi dọc theo hành lang về phía sảnh phụ.

Bóng đêm rất yên tĩnh, mái hiên của cung điệnbỗng hiện ra một bóng đen, yên lặng tới mức Lạp Lệ Sa thậm chí có thể nghe thấytiếng tim mình đập.

Sau khi Lạp Lệ Sa rời đi, Tiền Thông đang ẩnnấp ở phòng bên cạnh đã đi đến tẩm điện, hắn đứng bên ngoài bức bình phongtrước long sàn rồi rút kiếm ra!

Trong những năm gần đây, Lạp Lệ Sa đã dốc hếtsức mình để bồi dưỡng Tiền Thông, cũng mời rất nhiều cao thủ quyền cước chohắn. Hơn nữa, tài năng của bản thân Tiền Thông rất cao, bây giờ kỹ năng của hắnkhông thua gì Võ Nhị - người bên cạnh người đeo mặt nạ.

Lạp Lệ Sa biết rất rõ về người đeo mặt nạ, đốiphương luôn hành động kín kẽ không một lỗ hổng. Việc độc sát nữ đế có thể chỉlà một trong những chiến lược của nàng ta, chưa biết chừng nàng ta sẽ nhân cơhội này để ám sát Phác Thái Anh.

Ngoại trừ Phác Thái Anh, Tiền Thông là ngườimà Lạp Lệ Sa tin cậy nhất trong nội cung. Với bản lĩnh của Tiền Thông, hắn cóthể dễ dàng đối phó với một hoặc hai sát thủ. Hơn nữa Tiền Thông có một ám hiệucầu cứu trong tay, miễn là khi đốt nó và ném nó ra ngoài cửa sổ thì nó sẽ phátnổ, phát ra chùm tia sáng, đến lúc đó những binh lính của U Châu phủ sẽ đuổitới.

Theo tiếng bước chân chuyển động, sảnh phụhiện ra trước mắt, Lạp Lệ Sa nín thở trốn sau một cây cột, nhìn về phía cây cộtthứ ba bên ngoài sảnh đối diện với hòn non bộ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag