Chương 244: Nếu Nhân Sinh Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên của ta là Khất Nhan A Cổ Lạp, là hài tử đầu tiên của Hãn Vương Xanh Lê bộ ở bắc Kính Quốc Tô Hách Ba Lỗ, mẫu thân ta là người Vị Quốc. Phụ thân ta từng là vương tử lưu lạc, may mắn được nhà ngoại tổ phụ chăm sóc, cũng bởi vậy mà người quen biết mẫu thân của ta. Đêm trước ngày phụ hãn và mẫu thân thành thân, người bị dũng sĩ thảo nguyên tìm về để kế thừa Xanh Lê tộc đang bấp bênh từ tay người tổ phụ đang hấp hối. Phụ hãn suất lĩnh dũng sĩ Xanh Lê bộ giành lấy một mảnh trời, trước khi lâm chung tổ phụ đã phó thác sáu vị tộc trưởng trong tộc cùng phụ tá giải quyết đại sự, nhưng như vậy cũng khiến cho phụ hãn bị kiềm chế sau khi kế thừa hãn vị, ngay cả việc sắc lập người mẫu thân đang mang thai của ta thành Khả đôn đều vô cùng khó khăn. Sáu vị lão thần và phụ hãn đưa ra hiệp nghị, nếu mẫu thân ta có thể sinh hạ vương tử, bọn họ sẽ không phản đối nữa.

Thôn xóm mẫu thân sống dân phong cổ hủ, phụ thân đột nhiên rời đi trước đêm thành thân khiến hai vị lão nhân chịu đủ lời đồn đãi vớ vẩn, cuối cùng hậm hực mà chết.

Vài năm sau, phụ hãn theo ước định nghênh đón mẫu thân quay về. Bọn họ là phu thê trong lúc hoạn nạn, phụ hãn tất nhiên sẽ không để mẫu thân chịu uất ức, vì thế vào ngày ta được sinh ra, phụ hãn đã tuyên bố ta là vương tử, cũng xăm hình xăm Lang Vương – hình xăm mà chỉ có nam tử hoàng tộc mới có tư cách sở hữu lên ngực ta...

Từ khi ta bắt đầu có ký ức, ta thường xuyên cảm thấy ánh mắt mẫu thân nhìn ta luôn có một loại cảm xúc mà ta không hiểu được, câu nói mà ta thường nghe mẫu thân của ta nói nhiều nhất chính là: "Cái thai lần này nhất định là con trai..."

Tuổi nhỏ ngây thơ, ta chỉ muốn mẫu thân được vui vẻ, cũng hy vọng đệ đệ sẽ đến. Mãi đến nhiều năm sau quay đầu ngẫm lại, ta mới hiểu được...trong mắt mẫu thân là tình yêu thương và sự áy náy. Thứ người chờ đợi không đơn giản là một người nhi tử thật sự, mà là người mong ta sớm ngày quay về làm nữ nhi.

- --

Giọng nói Lạp Lệ Sa thực nhẹ, nàng nói phương ngữ Vị Quốc rất chuẩn. Nàng dùng giọng nói du dương, bình tĩnh kể lại chuyện cũ thương tâm nhất.

Nàng vốn tưởng rằng cả đời này đều sẽ không có cơ hội kể tỉ mỉ quá khứ của mình. Những chuyện cũ ấy theo thời gian từng chút hư thối trong đáy lòng nàng, không thể lành, cũng sẽ không biến mất, chạm vào liền đổ máu.

Nhưng hôm nay Lạp Lệ Sa ngồi đối diện nữ nhi của kẻ thù, kể hết những miệng vết thương đó. Tuy lòng nàng quặn đau, nhưng nàng lại có được sự giải thoát mà xưa nay chưa từng có.

Nước mắt Phác Thái Anh ngừng rơi, trên má còn hai hàng nước mắt chưa khô. Ánh mắt nàng có chút vô hồn, cũng không biết nàng đang nhìn cái gì. Ngoại trừ lồ ng ngực đang phập phồng ra thì nàng không có động tĩnh gì cả, cứng đờ giống hệt một pho tượng.

Lạp Lệ Sa thở ra, tiếp tục nói: "Vào năm ta ba tuổi, hài tử thứ hai của Xanh Lê vương tộc ra đời dưới sự chờ đợi của muôn dân. Tuy vẫn chưa thể như mẫu thân mong muốn, nhưng niềm vui đó kéo dài đến khi ta tám tuổi. Khi còn nhỏ, cứ mỗi lần ta, an đạt và bọn nhỏ cùng tuổi đi ra ngoài chơi, mẫu thân đều sẽ kéo ta sang một bên và dặn dò: "không được c ởi quần áo, không được tiếp xúc với thân thể nam hài khác, không được xuống sông tắm rửa, càng không được đi tiểu bên ngoài vương trướng...", vì vậy tuy có một vị an đạt thân thiết hơn hẳn huynh đệ ruột thịt, nhưng lòng ta chẳng hề vui vẻ gì. Nam hài cùng tộc cũng không thích ta, ta xa cách khiến bọn họ cảm thấy ta cao thượng vì là vương tử, vì thế an đạt của ta bị oan ức không ít. Nhưng từ khi muội muội sinh ra, tất cả đã trở nên khác đi. Ta nhìn muội muội nhỏ bé, nàng tựa như lễ vật mà thiên thần ban cho ta... Ta thề rằng, cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng. Đúng như những gì ta nghĩ, từ đầu tiên muội muội gọi là "ca ca". Từ khi biết đi, suốt ngày nàng luôn đi ở phía sau ta, dù có té ngã...cũng sẽ không khóc. Mỗi ngày ta đều cùng nam hài trong tộc phóng ngựa quay về doanh trại, người đầu tiên nghênh đón ta cũng là muội muội. Năm tám tuổi, vì một con lang mà ta xảy ra xung đột với một nam hài nhà trưởng lão phụ chính, hắn lớn hơn ta bảy tuổi. Ta và an đạt bị bọn họ đè x uống đất đánh, mấy nam hài khác đều xem náo nhiệt, chỉ có người muội muội mới năm tuổi của ta nhặt một cục đá đánh vào đầu nam hài kia..."

Khuôn mặt Lạp Lệ Sa vừa buồn bã vừa dịu dàng, nàng thấp giọng nói: "Rõ ràng phải là ta bảo vệ muội muội..."

Lạp Lệ Sa: "Năm ta tám tuổi, phụ hãn đã là Hãn Vương được các bộ tộc thảo nguyên công nhận. Đồ Ba bộ, đối thủ một mất một còn lúc trước của Xanh Lê bộ đã bị phụ hãn suất quân xua đuổi tới bờ Lạc Xuyên. Mấy tháng sau là đại hội thịnh điển mỗi năm diễn ra một lần, Hãn Vương Đồ Ba bộ Nạp Cổ Tư Ngạch Nhật Hòa dẫn minh châu thảo nguyên Cát Nhã công chúa tới Xanh Lê bộ. Để giảm căng thẳng giữa hai tộc, Ngạch Nhật Hòa cầu xin phụ hãn liên hôn với Đồ Ba bộ. Ở thảo nguyên, ngoại trừ phụ hãn của ta ra thì các Hãn Vương đều xem thường người phương nam. Tuy ta có một nửa huyết mạch của nam Vị, nhưng bởi vì trời sinh có thể giao tiếp với ngựa nên ta cũng có chút danh vọng ở thảo nguyên. Ngạch Nhật Hòa muốn để nữ nhi nhỏ nhất của hắn ở lại Xanh Lê bộ, đợi đến khi nàng mười ba tuổi sẽ thành hôn với ta. Đơn giản bởi vì ta là nữ tử...phụ hãn cự tuyệt thỉnh cầu của Ngạch Nhật Hòa, dũng sĩ hai tộc suýt chút nữa thì động thủ ngay tại chỗ. Sau này vào những năm ta lưu vong, thúc thúc hộ tống ta nói cho ta biết: Phụ hãn cự tuyệt Hãn Vương Đồ Ba bộ hiến nữ cầu hòa ngay trước mặt mọi người cũng đồng nghĩa là đang tuyên chiến. Ngạch Nhật Hòa biết Đồ Ba bộ không phải là đối thủ của Xanh Lê bộ nên mới cấu kết Vị Quốc. Mùa đông cùng năm...Xanh Lê bộ vong."

Lạp Lệ Sa chống tay lên bàn, hai bàn tay đè lại huyệt thái dương, ngón tay c ắm vào mái tóc được búi tỉ mỉ. Nàng thống khổ nói: "Nếu ta là vương tử thật...thì Ngạch Nhật Hòa cũng sẽ không dẫn binh lính phương nam tới, Xanh Lê bộ, Duy Khả bộ...toàn bộ thảo nguyên cũng sẽ không diệt vong! Ta không thể khuyên nhủ an đạt, càng không thể bảo vệ muội muội. Chúng ta bị tách ra, ta được mười mấy hộ vệ bảo vệ rồi lưu lạc ở thảo nguyên hơn nửa năm, sau đó...ta gặp Đinh Nghi! Các dũng sĩ đều mệt mỏi, con ngựa cũng mệt mỏi...ta biết chúng ta trốn không thoát. Ta lệnh cho dũng sĩ dẫn muội muội chạy trốn về phía bắc, ta và những người còn lại sẽ chạy về phía nam. Đinh Nghi suất quân đuổi theo ta tới bờ Lạc Xuyên. Lúc đó Lạc Xuyên đang tới mùa nước lên, nước sông chảy xiết, dũng sĩ hộ tống ta đều chết trận, ta và Lưu Hỏa thề chết cũng không muốn trở thành nô lệ, vì thế mà nhảy xuống Lạc Xuyên. Lưu Hỏa đưa ta đến bên bờ nên kiệt sức rồi chết, ta cũng ở bờ vực cái chết vì uống một lượng lớn nước sông, may mà có cao nhân cứu giúp. Ta dưỡng thương ở một chỗ tên là Vô Danh cốc hơn nửa năm mới giữ được cái mạng. Vị cao nhân này...là tỷ tỷ ruột của Thương Đế tiền triều. Nàng ta nhận ta làm đệ tử, dạy ta đọc sách tập viết, kỳ đạo nhạc lý, y thuật mưu lược... Suốt ngày nàng ta mặc áo đen, mang một cái mặt nạ sắt màu đen, tuy ở bên cạnh nàng ta nhiều năm qua nhưng ta cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt của nàng ta. Cứ mỗi khi dông tố đến, nàng ta sẽ phát điên rồi tra tấn ta, buộc ta nhớ lại chuyện cũ ở thảo nguyên hết lần này đến lần khác, lệnh ta lớn tiếng kể lại chuyện song thân, muội muội, an đạt chết thảm. Khi đó, vì báo thù mà cái gì ta cũng đều nguyện ý. Mặc dù sẽ gặp ác mộng, mặc dù phải uống thuốc độc mà nàng ta nghiên cứu chế tạo...nhưng chỉ cần có thể báo thù, ta cái gì đều nguyện ý, cho dù tra tấn ta đến chết!"

Con ngươi Phác Thái Anh đã có chút tiêu cự, nàng ngơ ngác nhìn Lạp Lệ Sa, nước mắt lại chảy ra.

Ngực Lạp Lệ Sa giống như bị kim châm. Ngoại trừ thỉnh thoảng rơi nước mắt thì Phác Thái Anh bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Môi Lạp Lệ Sa run run, nàng không biết bản thân có nên nói tiếp hay không? Chân tướng tàn nhẫn đến mức nào? Sự giải thoát của lương tâm nàng đều được đổi lấy từ việc trút hết nỗi đau lên người Phác Thái Anh!

Cần gì phải thế? Ngắn gọn một câu: Ta là công chúa Xanh Lê bộ đến Vị Quốc để báo thù, chẳng lẽ còn không đủ sao?

Khi quân, mưu nghịch, hành thích vua, tàn sát hoàng tự, vu hãm triều thần, đẩy giá, khiến thuế má trống rỗng... Có tội nào không phải tội chết chứ?

Lạp Lệ Sa do dự một chút, thầm nghĩ ít nhất cần phải nói xong.

Vào khoảnh khắc nàng quyết định thẳng thắn tất cả, nàng đã giao mạng mình cho Phác Thái Anh. Chỉ là, nếu kế hoạch bắt người đeo mặt nạ thất bại, nàng cũng có thể nhân cơ hội này để Phác Thái Anh biết được sự đáng sợ của nàng ta, cũng coi như là chuyện cuối cùng nàng có thể làm vì Phác Thái Anh.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Lạp Lệ Sa quyết tâm liều mạng, nàng tiếp tục nói: "Năm Cảnh Gia thứ tư, công chúa tiền triều tìm cho ta một thân phận mới, ta dùng tên giả Lạp Lệ Sa của Tấn Châu đến Duẫn Châu tham gia cuộc thi đồng sinh. Mỗi năm, công chúa tiền triều đều sẽ cho ta một phần hồ sơ, bên trong là tình báo chi tiết về triều thần trong triều, từ Trung Thư cho tới Trường sử, thậm chí là cả thông tin về vài vị hoàng tử và phi tần trong triều. Bên trong bao gồm bức họa, cuộc đời, xuất thân, sở thích, phe phái, quê quán của họ, thậm chí có phân tích cả tính cách. Mặc dù chưa rời khỏi Vô Danh cốc nửa bước, nhưng ta đã nắm rõ hơn phân nửa chuyện trong triều trong lòng bàn tay. Vì thế ta kết bạn với Công Dương Hòe, từ khi hắn nói ra gia môn thì ta đã lập tức thăm dò thân phận của hắn. Ta giả ý kết giao với hắn cũng chỉ vì nhìn trúng thân phận thế khanh của hắn mà thôi. Tông Chính tự chưởng quản chuyện quan trọng của hoàng tộc, giao hảo với Công Dương Hòe thì càng có lợi cho việc báo thù. Sau này, ta tiếp tục nương theo những gì công chúa tiền triều tình báo, nghiền ngẫm tâm tư của quan chủ khảo kỳ thi hương và thi hội, cố hành văn làm vui lòng bọn họ, thuận lợi đứng đầu cả hai kỳ thi. Công chúa tiền triều hiểu rất rõ tiên đế, nàng ta kết luận một trong ba người đứng đầu kỳ thi đình chắc chắn sẽ có xuất thân nhà nghèo, ta khổ luyện thư pháp là vì muốn tiên đế chú ý đến bài thi của ta. Công chúa tiền triều còn nói: Phải dốc hết sức để không bị chọn làm Thám Hoa. Dựa theo ước định của nội đình: Thám Hoa hoặc bị triều thần kén rể, hoặc khó xuất đầu. Đáng tiếc...trời không chiều lòng người, dù cho ta đã cố gắng làm xấu mặt trong lúc dạo phố thì vẫn không thể thoát khỏi kết cục bị chỉ hôn..."

Cổ họng Lạp Lệ Sa như nghẹn lại, khó tiếp tục ra tiếng.

Kết cục như vậy, nàng thật sự không muốn sao? Đáp án hiển nhiên là phủ định. Lạp Lệ Sa sợ nếu nói thêm gì nữa thì nàng sẽ nói ra những lời trái lương tâm, nhưng thân là nữ tử, sao nàng có thể đối mặt và nói với Phác Thái Anh rằng: Có thể được khanh gả thấp, là chuyện tốt đẹp nhất từ khi ta tới Vị Quốc.

Như vậy, đã đủ rồi chứ?

Tội nghiệt còn lại, nàng nên thú nhận tất cảsao?

Muốn nói sao?


Lạp Lệ Sa không sợ chết, nàng chỉ sợ cái chếtcủa nàng sẽ khiến Phác Thái Anh gặp những cơn ác mộng vô tận...

Nhưng nàng lừa nàng ấy lâu như vậy, chẳng lẽkhông nên nói hết mọi chuyện cho nàng ấy sao?

Thôi, nếu nàng ấy hỏi, nàng trả lời đúng sựthật là được.

- --

Cũng không phải là cố ý giấu giếm, nhiêu đâythì nàng đã khó thoát tội chết rồi.

Hơn nữa...Lạp Lệ Sa còn một chút tư tâm. Nàngkhông muốn bóp tắt chút khả năng cuối cùng giữa nàng và Phác Thái Anh, mặc dùlàm như vậy...thực đê tiện vô sỉ.

Lạp Lệ Sa thở dài, trầm mặc thật lâu: "Bệhạ còn gì muốn hỏi không?" Lạp Lệ Sa cố nén nước mắt, chuẩn bị chấp nhậnphán quyết cuối cùng.

Con ngươi Phác Thái Anh dần khôi phục tiêu cự,nàng nhìn Lạp Lệ Sa rồi ch ảy nước mắt. Phác Thái Anh cố mấp máy khóe miệng nhưmuốn mỉm cười, nhưng thần sắc lại có chút cứng nhắc.

Phác Thái Anh nỗ lực vài lần nhưng đều thấtbại, giọng nói của nàng run rẩy như đang cầu xin: "Đừng nghịch nữa có đượckhông? Ta...không hỏi ngươi chuyện hạ thuốc nữa, ngươi...đừng giận dỗi mà bịachuyện được không?"

Nước mắt Lạp Lệ Sa tuôn ra như vỡ đê. Nàng đãtưởng tượng ngày này rất nhiều lần, thậm chí còn nghĩ tới cảnh Phác Thái Anh sẽgi3t chết mình ngay tại chỗ, nhưng nàng vạn lần không ngờ nàng ấy sẽ nói nhưthế.

Bắc Kính diệt vong mười chín năm, mà đây làlần đầu tiên Lạp Lệ Sa hối hận vì mình đã báo thù.

Mãi đến giờ khắc này, Lạp Lệ Sa mới hiểu được:Nàng đã xem nhẹ đoạn tình cảm này, cũng nhìn lầm Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa cho rằng các nàng còn chưa hành việcphu thê, có lẽ...Phác Thái Anh còn có đường lui.

Lạp Lệ Sa vốn tưởng rằng, đã trải qua nhiềuchuyện như vậy, Phác Thái Anh đã có thể một mình đảm đương một phía, dần dầntrở thành một vị đế vương "bạc tình".

Nhưng mà, nàng sai rồi, mười phần sai.

Mấy năm nay Lạp Lệ Sa tự nhận mình là ngườikiên định, nhưng giờ phút này nàng lại nghĩ, nếu là, chưa từng làm thế...thìthật là tốt....

Lạp Lệ Sa siết chặt nắm tay, cắn chặt hàm mớikhông để mình khóc thành tiếng. Trước mắt Phác Thái Anh tối sầm, mất đi trigiác.

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ!"

Mặt Phác Thái Anh trắng bệch, hai mắt nhắmnghiền nhưng khóe mắt lại không ngừng tràn ra nước mắt. Nàng nhíu chặt mày, môimím thành một đường. Lạp Lệ Sa ôm nàng vào lòng, có gọi thế nào cũng khôngtỉnh.

- --

Phác Thái Anh có một giấc mộng thật dài. Trongmộng, nàng quay về năm Cảnh Gia thứ bảy, khi ấy nàng chỉ mới mười ba tuổi.

Nhị tỷ lại cải trang đến hội thơ, rõ ràng làNhị tỷ ra cung chơi với ta, nhưng lúc nào nàng cũng "viện cớ" chạy rangoài.

Ta tức giận nghĩ: Lần này phải trêu cợt Nhị tỷmột phen...

Ta đi tới cửa sau nơi mà ngày thường Nhị tỷhay về, ôm cây đợi thỏ!

Nhị tỷ tiến vào, ta đột nhiên ở sau lưng chụplấy nàng một phen. Một cái quạt xếp rơi ra từ cổ tay áo của Nhị tỷ, ta giànhtrước một bước, nhặt cây quạt kia lên rồi giũ ra, nhưng đó chỉ là một cây quạtmàu trắng bình thường. Thế nhưng, dòng chữ màu đen trên mặt quạt đã thu hút sựchú ý của ta...

Bởi vì được phụ hoàng sủng ái, nên trong cungta không thiếu kỳ trân dị bảo, tranh chữ danh gia. Ta tự nhận bản thân đã gặpqua không ít đại tác phẩm, nhưng ta vẫn kinh diễm trước dòng chữ trên mặt quạt.

Vì thế ta bất giác đọc thành tiếng: "Titi dương liễu ti ti vũ, xuân tại minh mông xử. Lâu nhi thắc tiểu bất tàng sầu,kỷ độ hòa vân phi khứ mịch quy chu. Thiên liên khách tử hương quan viễn, tá dữhoa khiển sầu. Hải đường hồng cận lục lan kiền, tài quyển chu liêm khước hựuvãn phong hàn."

Chỉ tiếc ngày thường ta ít đọc sách, không thểcảm nhận được ý cảnh của tản khúc này, nhưng trong đầu ta đã phác họa ra hìnhảnh một vị thiếu niên u buồn thâm trầm. Diện mạo của người này chắc chắn là rấtđẹp.

Nhưng ta không tưởng tượng ra được, rốt cuộcđối phương có đôi mắt như thế nào mới có thể xứng với nét chữ đẹp như vậy?

Ta không bỏ lỡ sự ngượng ngùng và dịu dàngtrong mắt Nhị tỷ, vì thế còn trêu ghẹo Nhị tỷ một lúc.

Sau đó, ta thường xuyên ngâm nga tản khúc nàytrước mặt Nhị tỷ. Rốt cuộc mấy ngày sau, Nhị tỷ bị ta quấy rầy quá nhiều, đồngý dẫn ta ra phủ đi dạo.

Ngày đó...ta rất vui vẻ, đây là lần đầu tiênta du lịch dân gian, thì ra cuộc sống của bá tánh thú vị như thế.

Gần đến giờ, Nhị tỷ đề nghị đến thư phòng đidạo rồi trở về.

Đi đến trước cửa thư phòng, ta nhìn thấy mộtvị thiếu niên thư sinh vô cùng lo lắng vọt ra ngoài. Người đó đụng ngã Nhị tỷ,thậm chí còn chưa xin lỗi mà đã muốn rời đi.

Lớn đến chừng này nhưng đây vẫn là lần đầutiên ta nhìn thấy người to gan như thế. Đụng phải hoàng thân quốc thích cònmuốn bỏ chạy?

Hừ!

Ta túm chặt cổ tay áo của thư sinh kia, nổigiận nói: "Sao ngươi lại vô lễ như thế? Đụng vào bản, Nhị ca ta mà cũngkhông đỡ người dậy sao?"

Sau khi nổi giận ta lại có chút chột dạ: Lầnnày ra ngoài không mang theo thị vệ, cũng không biết có thể đánh lại ngườitrước mặt hay không?

Người đó quay lại, ta nhìn thấy khuôn mặt củađối phương.

Không biết vì sao sự sợ hãi và bất an tronglòng ta vơi đi hơn phân nửa, có lẽ là vì diện mạo của người này không ngạnhlãng giống nam tử thành niên, cũng hoặc là trên người đối phương có khí chấtvăn nhược của thư sinh, dường như rất dễ bắt nạt...

Ta bỗng nhiên nhớ lại lời dạy ngày xưa của phụhoàng. Khí thế của đích công chúa bộc phát, ta căm tức nhìn hắn.

Nhưng mà, cớ sao thư sinh lại không có chút sợhãi nào? Ánh mắt đối phương có chút kinh ngạc, có chút tìm tòi, nhưng cũng bìnhtĩnh và trong veo.

"Hầy..." Tuy giọng nói đối phươngrất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe được!

Phác Thái Anh: "Ngươi có biết đụng phảihoàng thân quốc thích là tội lớn thế nào không?! Vậy mà ngươi còn dám tỏ tháiđộ như thể ta chậm trễ chuyện tốt của ngươi?

Thật là càng nghĩ càng giận, ta nhấc chân đámột cú. Nhìn thấy thư sinh kia ăn đau, lòng ta vui sướng cực kỳ!

Ngay sau đó, ta lại nhìn thấy chút...ghét bỏtừ mắt thư sinh kia?

Hay lắm, bản công chúa đường đường là thiênchi kiêu nữ [1], vậy mà một tiểu dân như ngươi dám...

[1] Thiên chi kiêu nữ: đứa con được cha mẹcưng chiều quá sinh kiêu, hoặc là chỉ đứa con cưng của ông trời.

Phác Xu Nữ: "Anh nhi, lại đây đỡta."

Nghe Nhị tỷ nói, thư sinh cũng đi theo, cònvươn tay với Nhị tỷ: "Xin lỗi, công tử có bị thương ở đâu không?"

Ta lập tức phủi bay tay đối phương, nữ nhi củathiên gia là người ngươi có thể chạm vào sao?

Phác Thái Anh: "Lấy cái tay dơ của ngươira!"

Phác Xu Nữ: "Anh nhi, không được vôlễ."

Phác Thái Anh: "Nhị ca, ta đỡngươi."

Phác Thái Anh: "Nhị ca! Tay ngươi chảymáu!"close

"Tại hạ vội vàng đi đường va chạm côngtử, không biết công tử có muốn đi tới y quán hay không?"

Phác Xu Nữ: "Không sao, vết thương nhỏ màthôi, ta hồi phủ tự mình xử lý là được."

"Nếu như thế, liền từ biệt ở đây."

Ta trơ mắt nhìn thư sinh kia đào tẩu như bay,căm giận nói: "Nhị...Nhị ca! Ngươi cứ thả hắn đi như vậy sao?"

Phác Xu Nữ: "Người ta đều không phải cốý, có lẽ là có việc gấp."

Không phải cố ý? Sẽ sao...?

Phác Xu Nữ: "Nghe giọng nói người nọ hẳnkhông phải là nhân sĩ kinh thành, lại nhìn quần áo hắn mộc mạc mà cõng hòmxiểng, rất có khả năng là sĩ tử vào kinh đi thi. Khám bệnh ở y quán kinh thànhtốn nhiều tiền, chúng ta sao phải khó xử hắn chứ?"

Nghe Nhị tỷ nói thế, ta cẩn thận nghĩ: Quần áocủa người nọ xác thật khác xa những gì ta từng thấy, khi chạm tay vào cũng cựckỳ thô ráp.

Phác Thái Anh: "Đây là "dân gian khókhăn" mà phụ thân nói sao?"

Phác Xu Nữ: "Anh nhi thật thôngminh."

Được Nhị tỷ khích lệ khiến tâm tình của ta tốthơn rất nhiều. Ta quay đầu nhìn về hướng thư sinh kia rời đi nhưng đã khôngthấy bóng dáng đối phương đâu. Thôi...người không biết không có tội, lần này tatạm tha cho ngươi vậy!

Về sau, cũng sẽ không gặp lại! Ta khoan hồngđộ lượng nghĩ.

Tuy chuyến đi này xảy ra một khúc nhạc dạo,nhưng kinh thành thật là vui~.

"Nhị ca, sau này ngươi dắt ta ra ngoàinhiều hơn để nhìn xem có được không?"

Phác Xu Nữ: "Được."

Ta có làm sao cũng không ngờ được, ta và vịthư sinh kia rất nhanh sẽ gặp lại, dẫu lần đó ta cũng không có lập tức nhận rađối phương...

Sau này...người đó còn trở thành phò mã củata.

- --

Từ năm mười bốn tuổi gả thấp cho ngươi, kếtlàm phu thê chín năm, ngươi chiều chuộng ta, dung túng ta, cùng ta vượt quanhững năm tháng khó khăn và đen tối nhất. Ngươi từng liều mình cứu ta, thậm chílà không màng tới sinh tử trong lúc nguy cấp, một mình đối mặt với Ngự lâm quânđang làm phản, ngăn cơn sóng dữ.

Nếu không phải ngươi thấy rõ tiên cơ, thì saota có thể trở thành nữ đế?

Ngươi có biết, dù cho bụi bậm lắng xuống,nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện này tim ta đều sẽ loạn nhịp?

Ngươi có biết: Ta nguyện cùng ngươi bạc đầu,muốn đem hết tất cả những điều tốt nhất trên đời này cho ngươi. Chờ đến khi tabốn mươi tuổi, ta sẽ bỏ lại gánh nặng giang sơn, cùng ngươi du sơn ngoạnthủy...

Nhưng mà, ngươi nói với ta: Tất cả chỉ là hoatrong gương, trăng trong nước. "Quân" không phải là quân, thậm chí cảtên đều là giả.

Sao có thể chứ? Chúng ta...sao lại là kẻ thùkhông đội trời chung?

Rõ ràng...là ngươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag