Chương 271: Màn Phù Dung Êm Ái Đêm Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh thấy trong Thang Tuyền điện có ánh nến, nhưng nàng cũng không dám hoàn toàn kết luận Lạp Lệ Sa đang ở đó. Lần này là nàng bắt nàng ấy về, trước đó cũng không thương lượng gì với nàng ấy, lỡ đâu đối phương không cẩn thận rời khỏi cấm cung thì nàng biết phải làm sao đây?

Phác Thái Anh quyết định xác nhận lại. Rốt cuộc thì hiện tại Lạp Lệ Sa "không rõ tung tích", vạn nhất bị người khác nhìn thấy thì sẽ thành dã tràng xe cát.

Nhưng...người bên trong đang tắm gội, nếu nàng cứ như vậy đi vào hoặc dò hỏi thì có phải là không quá thoả đáng hay không? Vì thế Phác Thái Anh đi tới cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe.

Nàng nghĩ bên trong có tiếng nước, cho nên không cần lo.

Ở gian phòng bên ngoài, Lạp Lệ Sa đã gần tắm xong. Lạp Lệ Sa mới vừa bước ra bể tắm nước nóng chuẩn bị thay quần áo thì loáng thoáng nhìn thấy một bóng người bên cạnh cửa sổ, trong lòng căng thẳng, nàng lạnh giọng hỏi: "Ai ở bên ngoài?"

Phác Thái Anh đột nhiên khẩn trương, trong lòng có hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ. Nghĩ đến cảnh lần trước tiễn Lạp Lệ Sa rời đi, nàng vẫn cảm thấy đau lòng...

Huống hồ nàng còn không biết Lạp Lệ Sa có nguyện ý trở về không mà cứ trực tiếp đưa ra quyết định như vậy...

Lạp Lệ Sa không nghe ai đáp thì càng khẩn trương, nàng nhanh chóng mặc y phục sạch sẽ vào, hỏi thêm một lần nữa: "Là ai ở bên ngoài?!"

Lúc này Phác Thái Anh mới phát hiện, hình như nàng đang sắm vai người nghe lén, khuôn mặt nàng trở nên quẫn bách, nàng lui về phía sau hai bước: "Là ta..."

Nghe được giọng nói của Phác Thái Anh, lòng Lạp Lệ Sa cũng cứng đờ. Niềm vui và nỗi buồn đổi chỗ quá nhanh, xé toạt sự kiềm chế từ trước tới nay của Lạp Lệ Sa. Nàng có rất nhiều lời muốn nói với Phác Thái Anh...lúc này, nàng không muốn bỏ lỡ nữa.

Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa không lên tiếng thì còn tưởng rằng mình mạo phạm đối phương, nàng thở dài và nói: "Ta không có cố ý... Ta...ta đi về trước." Ý của nàng là nàng sẽ về tẩm điện của Lạp Lệ Sa chờ đối phương trước.

Lạp Lệ Sa lại cho rằng Phác Thái Anh sẽ quay về tẩm điện của nàng ấy, nàng nhanh chóng chạy tới đẩy cửa ra: "Từ từ!"

Lạp Lệ Sa lao ra Thang Tuyền điện, sải bước tới trước mặt Phác Thái Anh, lồng ngực phập phồng theo nhịp tim loạn nhịp.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, mái tóc đối phương rối tung, ngọn tóc còn nhiễu nước, làm phần vải ở đầu vai nàng ấy ướt sũng. Lạp Lệ Sa ra ngoài vội vàng nên còn đi chân trần, vạt áo ở ngực lỏng lẻo để lộ vết bỏng dữ tợn và vết roi chói mắt ở ngực.

Phác Thái Anh: "Ngươi..."

Lạp Lệ Sa bắt lấy cánh tay Phác Thái Anh, hốc mắt có chút nóng: "Ta có rất nhiều lời muốn nói với người, người không được đi."

Chỉ một câu đã khiến Phác Thái Anh cũng đỏ mắt, nàng rũ mắt và dịu dàng nói: "Nhìn ngươi kìa, ngay cả giày cũng không mang."

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ..."

Phác Thái Anh: "Ta không đi, ta ở đây chờ ngươi có được không?"

Lúc này Lạp Lệ Sa mới buông lỏng tay ra, có lẽ là vừa tắm gội xong nên gương mặt vốn tái nhợt vì bệnh tật bỗng ửng hồng: "Xin bệ hạ chờ một lát."

Lạp Lệ Sa xoay người quay về Thang Tuyền điện, chỉ bằng một bước là nàng đã đến ngưỡng cửa, còn không quên túm lấy khung cửa, quay đầu liếc nhìn một cái. Phác Thái Anh thấy vậy thì đáy lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như là được lấp đầy, thỏa mãn mà kiên định.

Chỉ mới mấy ngày trước, nhiều đêm liên tục Phác Thái Anh đều không thể ngủ được. Nàng nghĩ, vạn nhất lần "trốn thoát" này là kế hoạch Lạp Lệ Sa và Cát Nhã bày ra, thì nàng nên làm thế nào cho phải?

Nhưng sự thấp thỏm này đã tan biến khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa để chân trần chạy về phía nàng, khi nàng ấy như một đứa trẻ quyến luyến ngoái đầu nhìn lại. Tất cả đều biến mất không còn tung tích.

Cửa Thang Tuyền điện được đóng lại, những dòng suy nghĩ của Phác Thái Anh cũng theo đó bị cắt ngang. Nàng cố gắng không để bản thân nghĩ tới những chuyện đó nữa, bởi lẽ nàng sợ nàng sẽ nghĩ đến những chuyện không tốt... Nàng vất vả lắm mới gỡ được nút thắt, tối nay...hãy cho nàng tùy hứng một lần đi.

Khi quyết định đón Lạp Lệ Sa về, Phác Thái Anh đã hạ quyết tâm sẽ không được chôn cất trong hoàng lăng sau khi chết. Nữ nhi bất hiếu không có tư cách tiến vào hoàng lăng của Phác gia.

Lạp Lệ Sa mặc xong quần áo, mang giày đi ra ngoài. Phác Thái Anh quả nhiên tuân thủ lời hứa, nàng đứng yên tại chỗ, không di chuyển dù chỉ một tấc.

Lạp Lệ Sa nhanh chóng đi tới trước mặt Phác Thái Anh, gọi một tiếng: "Bệ hạ."

Phác Thái Anh chủ động nắm tay Lạp Lệ Sa, dịu dàng nói: "Ban đêm lạnh, chúng ta trở về rồi nói."

Lạp Lệ Sa cũng nắm lấy tay Phác Thái Anh, nàng vừa dùng lực thích hợp vừa nâng niu thật cẩn thận. Sự dịu dàng này đã biến mất quá lâu, Lạp Lệ Sa còn tưởng rằng đời này kiếp này đều sẽ không còn nữa.

Lạp Lệ Sa: "Được..."

Một nửa Cam Tuyền cung đã thành cấm địa, trống trải mà yên tĩnh, nhưng vì có đối phương làm bạn mà không toát ra vẻ cô đơn.

Mười ngón tay đan vào nhau, bóng lưng đứng sóng vai, những bước chân nhịp nhàng...cùng với sự kiên định và nhịp tim bình thản.

Ngay cả vầng trăng sáng trên bầu trời cũng vì dựa sát vào những đám mây nên không hề cô tịch...

Bi kịch giữa Kính Vị vốn là món nợ máu không thể nói rõ ràng, mà giờ này khắc này, người Kính Quốc và Vị Quốc ăn ý chôn sâu nỗi đau và thù hận, tay trong tay đi theo tiếng gọi sâu thẳm trong trái tim họ.

Mười năm mưa gió, các nàng từng cãi nhau, từng ầm ĩ, từng chia lìa...nhưng chưa từng thật sự dứt bỏ đối phương.

Về tẩm điện, Lạp Lệ Sa không nỡ buông tay Phác Thái Anh, mà dường như tâm ý người sau cũng như vậy, không ai chịu buông ra.

Hai người sóng vai ngồi xuống giường Lạp Lệ Sa, hai bàn tay vẫn đan chặt.

Phác Thái Anh môi đỏ khẽ mở, nàng dịu dàng nói: "Thực xin lỗi, ta không thương lượng với ngươi liền tự chủ trương bắt ngươi về. Ta đã phong tỏa một nửa Cam Tuyền cung, cũng dọn Hoằng Văn Quán lại đây... Ngày tháng sau này có lẽ sẽ có chút quạnh quẽ, nhưng ta sẽ không để ngươi chịu oan ức nữa."

Lạp Lệ Sa không đáp, Phác Thái Anh đợi một lát, chủ động hỏi: "Không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?"

Lạp Lệ Sa "ừm" một tiếng, nàng đợi một hồi lâu mới quay đầu nhìn Phác Thái Anh. Nàng vốn có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, thật vất vả mới có cơ hội nhưng nước mắt đã giành trước một bước.

Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa im lặng rơi lệ, trái tim nàng tất nhiên cũng đau theo. Nàng vu.ốt ve gương mặt Lạp Lệ Sa, hốc mắt cũng đỏ bừng: "Đừng khóc."

Lạp Lệ Sa xoa xoa mu bàn tay Phác Thái Anh, cọ mặt vào lòng bàn tay đối phương, nói với giọng điệu như đang cầu xin: "Bệ hạ...người có thể giết ta, nhưng không thể tùy ý đuổi ta đi. Cái mạng này của ta..."

Một giọt nước mắt tròn trịa tràn ra hốc mắt Phác Thái Anh, giống như con đập bị vỡ, khó mà ngừng lại được.

Phác Thái Anh: "Đừng vội nói bậy!"

Lạp Lệ Sa lại túm tay Phác Thái Anh để lên ngực mình, nghẹn ngào lại đau thương nói: "Cái mạng của ta, con tim của ta...đều ở trong tay bệ hạ. Không còn trái tim, không còn sinh mạng, dẫu cho thể xác tự do thì có tác dụng gì đâu chứ? Ta thà hoàn toàn chết trên tay người chứ cũng không muốn mang thể xác này sống tạm hậu thế, ít nhất...ta ước mình được chết trong tay bệ hạ, như thế ta chết cũng nhắm mắt."

Phác Thái Anh nức nở vài tiếng, hàm răng cắn chặt môi dưới, hơi thở loạn nhịp.

Đôi mắt ấy nhìn Lạp Lệ Sa qua lớp màn sương, ánh mắt kia tựa giận, tựa oán, tựa quấn quýt si mê, lại tựa như bất đắc dĩ... Có đau lòng, cũng có tình yêu không thể kiềm nén được.

Lạp Lệ Sa: "Cả đường đi...ban đêm ta không thể ngủ, nhắm mắt lại đều là hình bóng của người. Ta sợ kiếp này không thể gặp người nữa, ta còn có rất nhiều lời muốn nói với người... Nhưng mà gặp người rồi, ta chỉ cảm thấy mất hồn, ngoại trừ lời thề vô dụng này ra thì cũng không biết nên nói gì nữa..."

Lạp Lệ Sa đè mu bàn tay Phác Thái Anh xuống, khiến lòng bàn tay đối phương dán sát vào ngực mình hơn, nàng vừa rơi lệ vừa nói: "Chẳng lẽ bệ hạ không cảm nhận được sao? Trái tim của thần...không ở nơi này."

Phác Thái Anh cố gắng thế nào cũng không kiềm được, bi thương nói: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."

Lạp Lệ Sa lại nghĩ lầm Phác Thái Anh không muốn nghe những lời từ tận đáy lòng của nàng, nàng vội vàng trách cứ: "Hứa với ta, đừng đẩy ta ra xa nữa! Hoặc là...dứt khoát giết ta đi, đừng tàn nhẫn tra tấn ta như vậy... A."

Lạp Lệ Sa trừng lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn Phác Thái Anh đang gần trong gang tấc. Lạp Lệ Sa trông thấy hàng mi run rẩy và giọt sương trong suốt nơi khóe mắt đối phương, tựa mơ tựa ảo, tựa như lọt vào trong sương mù.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, khó bỏ khó tách, mãi đến khi nhịp thở cả hai bên đều rối loạn thì các nàng mới lưu luyến tách ra.

Lạp Lệ Sa tâm như nổi trống, nàng ôm chặt lấy Phác Thái Anh, không muốn buông ra dù chỉ một khắc. Phiền muộn mấy tháng qua đều tan thành hư không, tâm tình của nàng cũng nhẹ nhõm chưa từng có.

Lạp Lệ Sa dịu dàng nhìn Phác Thái Anh, dường như là muốn phác thảo từng chi tiết người trước mắt vào lòng, khắc sâu trong linh hồn.

Dường như Lạp Lệ Sa đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng cắn môi Phác Thái Anh, vờ ra vẻ hung ác và nói: "Đời này kiếp này, người không được có người khác!"

Phác Thái Anh lập tức hiểu ý, một tay nàng câu lấy cổ Lạp Lệ Sa, bàn tay còn lại túm lấy phần áo ở ngực Lạp Lệ Sa, cũng ngang ngược đáp: "Ngươi cũng đừng hòng cưới người khác!"

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, nghiêm túc nói: "Tối nay, bệ hạ có thể ở lại không?"

Phác Thái Anh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ta hỏi ngươi... Nếu như đời này kiếp này ta không thể tiêu tan, ngươi...sẽ oán ta sao?"

Lạp Lệ Sa thẳng lưng, đáp cực kỳ nghiêm túc: "Chỉ cần bệ hạ không đuổi ta đi, thì dù làm nô làm tì, thậm chí làm một cái bóng không thể nhìn thấy ánh sáng, ta đều không hối hận."

Phác Thái Anh mím môi, khóe mắt ngấn lệ, nàng cười và dịu dàng nói: "Ta không cần..."

Lạp Lệ Sa luống cuống: "Bệ hạ?"

Phác Thái Anh: "Ta không cần ngươi làm nô làm tì, càng không cần ngươi làm cái bóng của người khác..."

Lạp Lệ Sa: "Vậy bệ hạ muốn cái gì? Chỉ cần không đuổi ta đi, ta đều..."

Phác Thái Anh: "Ta muốn...ngươi muốn ta."

Những lời còn lại nghẹn ở yết hầu, Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt: "...Bệ hạ?"

Phác Thái Anh: "Xin ngươi...cho ta phóng túng một lần. Muốn ta."

- --

Sau màn phù dung, lụa bay tứ tán, hai cơ thể xinh đẹp quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường Bạt Bộ rộng rãi.

Tuy Lạp Lệ Sa dùng cấm dược khiến phần ngực trở nên phẳng lì, nhưng vì có huyết thống dị tộc nên dáng người nàng rất thon dài. Sau khi cởi q.uần áo ra, những đường nét mềm mại đặc trưng của nữ tử vẫn ẩn hiện. Còn Phác Thái Anh thì bị Lạp Lệ Sa đè ở dưới thân, trên người cũng chỉ còn sót lại một cái yếm mà thôi...

Thời tiết tháng sáu từ lâu đã không còn lạnh nữa, mặc dù đêm khuya thì nhiệt độ vẫn rất dễ chịu. Thế nhưng thân thể mềm mại của Phác Thái Anh lại đang run rẩy, hàm răng nàng khẽ cắn m.ôi dưới, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, hai mắt nhắm chặt, hơi nghiêng đầu qua.

Lạp Lệ Sa ngồi trên người Phác Thái Anh, hai tay chống hai bên sườn đối phương, nàng từ trên cao quan sát vị nữ đế kiều diễm ướt át dưới thân mình...

Xử nữ ngượng ngùng như một đóa hoa mới chớm nở, mà đóa hoa này chỉ nở vì một người, cũng chỉ cho phép một người hái, người này chính là Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ...người thật đẹp."

Một tiếng "bệ hạ" càng khiến Phác Thái Anh ngượng ngùng hơn, nhưng các nàng đã trì hoãn giờ khắc này mười năm, trao mình cho Khất Nhan A Cổ Lạp cũng là khát vọng của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cắn m.ôi dưới, lời nói của nàng tựa như xin khoan dung, tựa như khẩn cầu: "Đừng nói nữa...

Lạp Lệ Sa cười tươi, nàng hôn nhẹ lên khóe môi Phác Thái Anh, mú.t lấy cần cổ mảnh khảnh và hôn lên xương quai xanh của đối phương, dần di chuyển xuống dưới yếm.

Cái yếm màu minh hoàng được thêu long phượng, hai nụ hoa mê người nhô ra.

Lạp Lệ Sa li.ếm môi, cách cái yếm m.út một nụ hoa trong số đó...

Thân thể Phác Thái Anh đột nhiên căng chặt, nàng vô thố túm lấy cánh tay Lạp Lệ Sa, không kiềm được rên thành tiếng.

Lạp Lệ Sa cong cong khóe miệng, xấu xa dùng răng cắn nhẹ lên nụ hoa, di qua di lại...

Phác Thái Anh: "A...đừng mà."

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong cơ thể Phác Thái Anh, nàng không nhịn được ưỡn bụng nhỏ lên, huých vào cùi chỏ Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa thở hổn hển, hé miệng dùng sức li.ếm m.út. Phác Thái Anh đã qua hai mươi, từ lâu dáng người nàng đã không còn gầy guộc như lúc hai người mới gặp nhau. Phần ngực Phác Thái Anh đã lớn hơn gấp đôi, lại có yếm ngăn cách, Lạp Lệ Sa ngậm cũng chỉ ngậm được ba phần.

Phác Thái Anh: "Ưm, không... Lạp Lệ Sa, A Cổ Lạp, Duyên Quân, đừng mà ~!" Phác Thái Anh ôm chặt đầu Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa lặp đi lặp lại động tác này mấy lần, mãi đến khi phần vải gấm trong miệng đã hoàn toàn ướt đẫm. Nàng dùng răng cắn nhẹ lên nụ hoa thêm một lần nữa, cái tay kia thì nắm lấy bầu ng.ực còn lại, ngón tay luật động, niết cho bầu ng.ực mềm mại thay đổi hình dạng.

Phác Thái Anh cảm thấy giữa h.ai chân ẩm ướt, nàng sợ hãi nên bèn kẹp chặt hai chân lại...

Quỷ thủy...? Nhưng vẫn chưa đến ngày cơ mà...

Đáng thương nữ đế bệ hạ đến bây giờ vẫn chưa được giáo tập cô cô dạy về phương diện này, nàng tất nhiên không biết đây là biểu hiện cho việc đã độ.ng tình.

Lạp Lệ Sa cắn một bên, bên còn lại thì dùng ngón trỏ nhẹ nhàng kí.ch thích. Cảm nhận nụ hoa dần cứng lại dưới trò đùa của nàng, nàng cười một tiếng, xấu xa nói: "Nếu lúc này bệ hạ mặc nam trang...e là sẽ bị thần nhận ra thân phận thật..."

Phác Thái Anh cảm giác giữa h.ai chân càng ngày càng ướt, nàng có nghĩ thế nào cũng không ngờ quỷ thủy sẽ đột nhiên giá lâm ngay lúc này. Lần trước là nàng đột nhiên ngất xỉu, mà lần này lại...

Nàng kẹp chặt hai chân, gấp đến độ sắp khóc tới nơi.

Nàng vất vả lắm mới quyết định đi tới bước này, vì sao ông trời không chịu phối hợp?

Phác Thái Anh khóc nức nở, áy náy nói: "Lạp Lệ Sa... Ta, ta...hình như có quỳ thủy... Hu hu hu, thực xin lỗi."

Lạp Lệ Sa ngẩn người, tuy không có nhưng nàng cũng biết quỳ thủy là cái gì. Nhưng nàng nhớ hôm nay không phải là ngày Phác Thái Anh tới quỳ thủy.

Đối với phong tục ở Vị Quốc, quỳ thủy của nữ tử là thứ tối kỵ. Ở dân gian, nữ tử tới quỳ thủy thậm chí không được ngủ trên giường, thay vào đó là phải ngủ trên mặt đất chứ đừng nói tới chuyện phu thê cùng phòng. Những việc này Phác Thái Anh cũng biết...

Lạp Lệ Sa đã từng đọc sách thuốc, nàng biết nữ tử có quỳ thủy thì không nên hành phòng. Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng nàng không nỡ để người mình yêu bị thương.

Lạp Lệ Sa: "Ta nhớ rõ kỳ quỳ thủy của người, không phải là hôm nay kia mà?" Phác Thái Anh: "Không biết... Nơi đó, nó...ướt, ta..."

Công Dương Hòe từng đưa cho Lạp Lệ Sa một quyển Xuân Cung đồ đặc biệt, bên trong có miêu tả kỹ càng biểu hiện khi nữ tử độ.ng tình. Hơn nữa...hình như nàng cũng ướt.

Lạp Lệ Sa chấn động, nàng dịu dàng nói: "Để ta xem thử ha?"

Phác Thái Anh đột nhiên ôm chặt Lạp Lệ Sa, xấu hổ đến mức rơi lệ: "Đừng."

Lạp Lệ Sa cọ cọ lên cổ Phác Thái Anh, hôn lên gương mặt và nói nhỏ bên tai đối phương: "Ta từng thấy trong sách có nói, khi nữ tử độ.ng tình...thân thể sẽ trở nên dị thường. Đó không phải quỳ thủy, hơn nữa...ta cũng ướt."

Gương mặt Phác Thái Anh đã sớm đỏ bừng, nghe Lạp Lệ Sa nói như vậy, nàng quay đầu lại, hai tay vẫn ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa. Nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mắt nàng, mà nàng thì chớp chớp mắt hệt như một đứa trẻ đang tò mò: "Thật sao?"

Lạp Lệ Sa hôn lên môi Phác Thái Anh một lúc: "Thật, để ta xem được không?"

Phác Thái Anh lại không buông tay: "Không cho xem!"

Lạp Lệ Sa khẽ cười một tiếng: "Được, không xem..."

Nói rồi nàng luồn tay về phía chân Phác Thái Anh, m.út vành tai của đối phương: "Mở ra một chút, nghe lời."

Phác Thái Anh nhắm hai mắt lại, sau mấy nhịp thở mới dang hai chân ra. Lạp Lệ Sa thâm nhập giữa ha.i chân như ý nguyện, ngón giữa dính chút ướt át, nhìn lại cũng không phải là máu.

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ người xem, không phải là quỷ thủy."

Phác Thái Anh: "Ngươi! Ta...không xem!"

Lạp Lệ Sa thẳng người, kéo Phác Thái Anh ngồi dậy, tư thế của hai người biến thành: Lạp Lệ Sa ngồi quỳ, Phác Thái Anh ngồi lên đùi Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa, trong khi một bàn tay Lạp Lệ Sa ấn sau eo Phác Thái Anh, cái tay còn lại du ngoạn trên phần lưng mịn màng của đối phương: "Dây lưng yếm đâu rồi?

Phác Thái Anh vừa thẹn vừa bực, bèn cắn lên vai Lạp Lệ Sa. Người này căn bản là đang trêu nàng, sao lại hư như vậy chứ! Rõ ràng là đã sờ qua dây lưng mấy lần, vậy mà còn hỏi!

- --

Sau khi cởi yếm, hai người đã hoàn toàn trần tr.ụi đối diện nhau. Lạp Lệ Sa nhìn bầu ngực của Phác Thái Anh, ánh mắt tràn đầy kinh diễm và hâm mộ.

Lạp Lệ Sa: Nàng ấy thật đẹp, nếu như nàng không dùng cấm dược thì cũng không biết sẽ có dáng vẻ thế nào?

Lạp Lệ Sa một lần nữa đặt Phác Thái Anh xuống giường Bạt Bộ, bắt đầu từ phần trán, nàng cẩn thận hôn lên từng tấc da thịt trên người Phác Thái Anh...

Cái trán, gương mặt, chóp mũi, môi, cổ, xương quai xanh, ngực, bụng nhỏ...

Phác Thái Anh siết chặt tấm ga trải giường bên dưới, thỉnh thoảng gọi tên Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa vu.ốt ve đôi chân mịn màng của Phác Thái Anh, sau đó nàng khum đầu gối, kéo chân đối phương sang hai bên...

Nến đỏ trong điện đã cháy hết, bóng tối đúng lúc ập tới, thị giác tạm thời bị lấy đi, cũng khiến Phác Thái Anh không kịp ngăn cản.

Lạp Lệ Sa không hề do dự, nàng nhích đầu gối về phía trước, hai tay dùng sức nhấc eo Phác Thái Anh lên, dựa theo ký ức cúi người xuống.

Đại não Phác Thái Anh lập tức trống rỗng, chờ nàng phản ứng lại thì Lạp Lệ Sa đã tìm thấy viên trân châu kia, dùng miệng hút lấy.

Phác Thái Anh: "A! Duyên Quân...Duyên Quân... Không, a ~."

Phác Thái Anh muốn khép hai chân lại nhưng kẹp phải đầu Lạp Lệ Sa, hành động ngăn cản vô tình biến thành lời mời gọi.

Lạp Lệ Sa ôm lấy hai chân Phác Thái Anh, đầu lưỡi nàng lướt qua viên trân châu kia hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng li.ếm m.út vài cái.

Dường như cứ mỗi lần như vậy, cơ thể Phác Thái Anh đều sẽ run rẩy. Xử nữ chưa từng trải qua chuyện này sao chịu nổi kí.ch thích như thế, Phác Thái Anh cảm giác mình như biến thành một diệp lục bình, phiêu bạt trên mặt biển nổi sóng to gió lớn, chỉ có thể sống sót bằng cách ôm chặt Lạp Lệ Sa.

Nhưng...nàng ấy càng tiến đến gần, nàng càng không thể chịu nổi sự k.ích thích này. Đột nhiên! Phác Thái Anh cảm giác trong đầu mình có một sợi dây bị đứt đoạn, một cảm giác xa lạ chưa từng có quét qua cơ thể. Thể xác nàng chịu không nổi, không ngừng run rẩy, khiến nàng thét chói tai... Nàng lên đỉ.nh.

Phác Thái Anh: "Duyên Quân ~ Ưm ~."

Nhưng mà...đây cũng là lần đầu của Lạp Lệ Sa, nàng cũng không biết người yêu đã thỏa mãn, chỉ biết bản thân đang đắm chìm trong sự hạnh phúc. Nàng ôm lấy Phác Thái Anh, bá chiếm nàng ấy, nghe nàng ấy xin tha gọi tên mình thì tựa như nàng đã nắm hết tất cả trong tay, chỉ muốn chiếm lấy nhiều hơn nữa...

Đầu lưỡi bắt đầu du tẩu mà không theo một quy tắc nào. Phác Thái Anh còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, thân thể chảy ra mồ hôi mỏng, cảng không có chút sức lực nào...

Nhưng Lạp Lệ Sa lại không chịu "buông tha" nàng, đợt sóng sau mỗi lúc cao hơn đợt sóng trước, bụng nhỏ cũng không ngừng run rẩy, trực tiếp khiến Phác Thái Anh rê.n rỉ khóc thành tiếng: "Đừng, Duyên Quân... Không cần, ta...ta chịu không nổi, cầu xin ngươi... A!"

Lúc này Lạp Lệ Sa mới buông tha Phác Thái Anh. Nàng thả chân nàng ấy xuống, cúi người ôm chặt lấy giai nhân đang đổ mồ hôi.

Phác Thái Anh ôm Lạp Lệ Sa, đôi tay bất lực luồn ra sau lưng Lạp Lệ Sa, móng tay bấu vào để lại những dấu vết. Cơ thể Phác Thái Anh bất giác rùng mình theo từng cơn quặn thắt ở bụng nhỏ, nàng khó lòng kiềm được, bèn cắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag