Chương 280: Yêu Ghét Và Nỗi Đau Ly Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Lạp Lệ Sa là người tỉnh lại trước. Trông thấy Phác Thái Anh rúc vào lồng ngực mình, nàng lập tức mỉm cười rạng rỡ.

Khuôn mặt Phác Thái Anh lúc ngủ rất yên bình, Lạp Lệ Sa cảm thấy hạnh phúc ngập tràn. Lúc này nàng hôn lên trán Phác Thái Anh, lại ôm đối phương chợp mắt thêm một lát, đến khi lần nữa mở mắt ra nhìn sắc trời thì...canh giờ cũng không còn sớm, nàng nên gọi nàng ấy rời giường.

Tiếng đập cửa "đốc đốc đốc" vang lên, lúc này Lạp Lệ Sa mới nhớ ra cũng đã đến thời gian nàng uống thuốc.

Cốc Nhược Lan đến từ dân gian, cũng không hiểu quá nhiều quy tắc cung đình, ngày thường Lạp Lệ Sa dậy rất sớm, Cốc Nhược Lan gõ cửa rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Hôm nay cũng như thế, Cốc Nhược Lan bưng chén thuốc, đẩy cửa vào.

Lạp Lệ Sa đắp chăn cho Phác Thái Anh, bọc cả người nàng ấy ở trong chăn.

Cốc Nhược Lan: "Đại ca, uống thuốc..."

Nhưng rồi Cốc Nhược Lan lại thấy Lạp Lệ Sa bọc mình trong chăn, lộ ra một cánh tay, dựng thẳng ngón tay lên để ở trên môi.

Cốc Nhược Lan giật mình, trên giường rõ ràng là có hai người. Mặt Cốc Nhược Lan lập tức đỏ bừng, không cần nghĩ cũng biết người ngủ bên trong là ai.

Lạp Lệ Sa chỉ chỉ cái bàn, Cốc Nhược Lan cầm chén thuốc đặt lên bàn, sau đó chạy như bay.

Một tiếng "phanh" vang lên, tiếng đóng cửa thành công đánh thức Phác Thái Anh. Phác Thái Anh không vui "hừ" một tiếng, nàng nhắm mắt sờ sờ về hướng Lạp Lệ Sa, ôm lấy vòng eo Lạp Lệ Sa thì mới giãn mày ra. Nàng nói bằng chất giọng uể oải sáng sớm: "Ai vậy."

Lạp Lệ Sa: "Là Nhược Lan tới đưa thuốc cho ta."

Phác Thái Anh lập tức mở mắt, Lạp Lệ Sa nói: "Người đã đi rồi."

Phác Thái Anh: "Giờ nào?"

Lạp Lệ Sa: "Đã qua canh giờ lâm triều."

Phác Thái Anh: "Sao ngươi không kêu ta dậy, không xong rồi!"

Lạp Lệ Sa cười nói: "Bệ hạ thứ tội, khi thần tỉnh lại thì đã qua canh giờ lâm triều."

Phác Thái Anh: "Cam Tuyền cung không có ai, hôm nay mới xem như là ngày đầu tiên ta chính thức đăng cơ! Thế mà đã bỏ triều..."

Lạp Lệ Sa trực tiếp xốc chăn lên đi đến bên ngăn tủ, lấy một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho Phác Thái Anh. Người sau thấy Lạp Lệ Sa không mảnh vải che thân thì không khỏi thấp giọng nói: "Đúng là sắc đẹp hại quốc!"

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ nói gì cơ?"

Phác Thái Anh: "Không... Ngươi cũng dậy đi, uống thuốc xong thì dùng bữa, ta phải đi về trước."

Lạp Lệ Sa: "Được."

Khi quay về tẩm điện, Phác Thái Anh phát hiện đã có không ít thị vệ, nội thị đang vội vàng tìm kiếm ai đó. Phác Thái Anh đi ra phía trước: "Hoang mang rối loạn, xảy ra chuyện gì?"

Nội thị thấy Phác Thái Anh bèn quỳ xuống đất: "Bệ hạ, đã tìm thấy người rồi! Việc lớn không tốt!"

Phác Thái Anh: "Trẫm chỉ là...đi dạo Ngự Hoa Viên, đã xảy ra chuyện gì?"

Nội thị dập đầu như đảo tỏi, nơm nớp lo sợ hồi bẩm: "Khởi tấu bệ hạ, đêm qua...Quỳnh Hoa điện hạ bị ám sát..."

Phác Thái Anh: "Ngươi nói cái gì?!"

Nội thị khóc nức nở hồi báo lại: "Đêm qua Quỳnh Hoa điện hạ bị ám sát, khi bọn nô tài phát hiện thi thể của điện hạ thì người đã lạnh, dao găm cắm giữa ngực, dưới đất đều là máu..."

Khuôn mặt Phác Thái Anh lập tức trắng bệch, cả người lung lay suýt nữa té ngã.

Nội thị: "Bọn nô tài không tìm thấy bệ hạ nên cả gan mời thái úy đại nhân tới, nếu như lục soát mà vẫn không thấy thì sẽ xông vào cấm địa. Bệ hạ...người bảo trọng long thể!"

Phác Thái Anh: "Dẫn trẫm đi xem."

Nội thị: "Mời bệ hạ đi theo nô tài."

Phác Thái Anh bước đi như bay, nội thị nhắm mắt theo đuôi chạy bên cạnh Phác Thái Anh, không ngừng nói: "Thi thể của Đại điện hạ được tìm thấy ở Cam Tuyền cung, cách tẩm điện của bệ hạ chưa đến năm trăm bước chân. Bọn nô tài lo cho an nguy của bệ hạ, tự chủ trương mời thái úy đại nhân chủ trì đại cục, mong rằng bệ hạ thứ tội."

Phác Thái Anh: "Câm miệng!"

Nội thị im lặng, dọc theo đường đi cũng có không ít cung nhân, thị vệ nhìn thấy Phác Thái Anh, bọn họ lần lượt quỳ xuống đất. Công Dương Hòe cũng trông thấy Phác Thái Anh, hắn dẫn một đội thị vệ vội vàng đi tới, quỳ gối trước mặt nàng: "Tham kiến bệ hạ!"

Phác Thái Anh: "Đại tỷ...ở đâu?"

Công Dương Hòe: "Ở thiên điện."

Phác Thái Anh vén váy lên chạy về phía thiên điện, cửa lớn thiên điện đã được mở ra, có một tốp cung nhân đang quỳ ở cửa. Có điều, bởi vì Phác Thái Anh chưa hạ chỉ, cho nên những cung nhân này vẫn chưa mặc áo tang.

Phác Thái Anh bước vào thiên điện, không biết vì sao hôm nay trong thiên điện lại có cảm giác âm u lạnh lẽo. Vừa vào cửa, thi thể được phủ vải trắng trên bàn thình lình lọt vào tầm mắt.

Phác Thái Anh dừng chân, cách thi thể hơn ba bước. Nàng không muốn tiến lên, mà tất cả cung nhân, thị vệ đi theo phía sau cũng đều quỳ gối ngoài cửa.

Công Dương Hòe ở cửa do dự một lát, hắn bước vào đi tới phía sau Phác Thái Anh và thấp giọng nói: "Thần...có tội. Theo lời cung nhân...khi phát hiện thi thể Quỳnh Hoa điện hạ thì...xác chết đã lạnh. Bước đầu kết luận hung khí hẳn là con dao găm cắm trên ngực điện hạ... Ngỗ tác đã chờ ở bên ngoài, mời bệ hạ quyết định."

Phác Thái Anh: "Đi ra ngoài."

Công Dương Hòe: "Vâng, xin bệ hạ bảo trọng long thể."

Phác Thái Anh: "Đi ra ngoài, đóng cửa điện lại."

Công Dương Hòe: "Vâng."

Cửa điện bị Công Dương Hòe từ bên ngoài đóng lại, ánh sáng trong điện ảm đạm hơn mấy phần.

Phác Thái Anh tiến về phía trước hai bước, run rẩy xốc tấm vải trắng trên thi thể lên.

Nhìn thấy Phác Tố Nữ an tĩnh nằm đó, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, mảnh vải trên ngực nhuộm đỏ máu tươi lẫn chút đỏ sậm.

Phác Thái Anh gọi một tiếng "Đại tỷ", nàng quỳ xuống đất, nằm nhoài lên thi thể trên ván gỗ và khóc thút thít.

Phác Thái Anh: "Đại tỷ...là ta có lỗi với ngươi. Đại tỷ, đều tại ta."

- --

Đáng tiếc, Phác Tố Nữ rốt cuộc không nghe được.

Nàng lẳng lặng nằm ở đó, thần sắc dường như không có đau đớn, đôi mắt vừa khôn khéo vừa sắc bén rốt cuộc không thể mở ra được nữa, mà nếp nhăn ở khóe mắt khi nàng cười dường như cũng trở nên rõ ràng.

Phác Thái Anh không nhớ nổi đây là lần thứ mấy nàng nhìn thấy di thể của người thân. Nàng nhớ rõ lần đầu tiên thấy di hài của Đại hoàng tử Phác Bình...lúc ấy nàng sợ nhiều hơn là thương cảm. Đó cũng là lần đầu tiên Phác Thái Anh cảm thấy người chết đáng sợ như vậy...

Sau đó lão Cửu cũng đi, một đứa bé còn nhỏ như vậy... Lần đó Phác Thái Anh đã rất buồn.

Sau đó nữa...càng lúc càng có nhiều người rời khỏi nàng. Là phụ hoàng nàng thương yêu nhất. Là Lục ca lúc nào cũng chống lại nàng và thường xuyên bắt nạt nàng. Là Ngũ ca thân thể tàn khuyết, ôn nhuận như ngọc, suýt chút nữa là bước lên ngôi vị hoàng đế. Là Tam ca người đã từng có hy vọng kế thừa đại thống, nhưng chết ở nơi tha hương... Là Tiểu thất không rõ tung tích.

Tuy các huynh đệ rời đi nhiều, nhưng cũng may ba tỷ muội Phác gia đều bình an. Phác Thái Anh vốn tưởng rằng sau khi bước lên đế vị, người thân của nàng sẽ không gặp nguy hiểm nữa...

Nhưng mà nàng sai rồi, vị Đại tỷ nàng ỷ lại nhất đã đột ngột ra đi...

Phúc nhi phải làm sao đây? Hữu Hà còn nhỏ như vậy, còn có Đại tỷ phu ở U Châu chờ Đại tỷ trở về đoàn tụ... Nên làm cái gì bây giờ?

Đế vương chỉ bái trời đất và cha mẹ, nhưng Phác Thái Anh lại phá lệ dập đầu ba cái với Phác Tố Nữ. Sau khi đứng dậy, Phác Thái Anh yên lặng phủ vải trắng che lại khuôn mặt Phác Tố Nữ: "Đại tỷ, ta sẽ thay ngươi chăm sóc Phúc nhi và Hữu Hà thật tốt. Trẫm cam đoan với ngươi, cho dù phải đào ba thước đất trẫm cũng sẽ tìm ra hung thủ, bầm thây thành vạn đoạn!"

Phác Thái Anh lau khô nước mắt rồi bước ra thiên điện, đế vương không được để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người ngoài.

Đám người đen nghìn nghịt quỳ gối ngoài cửa, Phác Thái Anh nhìn lướt qua, lạnh lùng nói: "Truyền chỉ, giao toàn bộ cung nhân trong nội đình cho tam ty thẩm vấn, trong vòng ba ngày trẫm muốn tra ra ai là hung thủ."

Công Dương Hòe: "Tuân chỉ."

Phác Thái Anh: "Chuẩn bị một quan tài vàng bằng gỗ lim, nhập liệm di thể Quỳnh Hoa công chúa, linh đường thì lập ở đây. Ngoài ra, phái người đón Phúc nhi vào cung, đưa đến chỗ của ta trước..."

Nội thị: "Tuân chỉ."

Phác Thái Anh: "Báo tang cho U Châu, mời Đại tướng quân vương vào kinh."

Nội thị: "Tuân chỉ."

Công Dương Hòe: "Chậm đã, bệ hạ! Thần còn có một câu muốn nói riêng với bệ hạ."

Phác Thái Anh: "Đứng dậy nói."

Công Dương Hòe: "Vâng."

Công Dương Hòe đi tới bên cạnh Phác Thái Anh, nói nhỏ bên tai nàng: "Việc mời Đại tướng quân vương hồi kinh, thần cả gan xin bệ hạ suy xét lại. Người đời đều biết cảm tình giữa Đại tướng quân vương và Quỳnh Hoa điện hạ rất sâu nặng, hiện giờ Quỳnh Hoa điện hạ chết thảm ở nội đình...thần lo là sẽ gây ra phiền toái không đáng có. Thần nghĩ vẫn nên báo tang, nhưng sau đó phái trọng thần đưa di thể Quỳnh Hoa công chúa về U Châu thì tốt hơn, như thế mặc dù Đại tướng quân vương hận trong lòng thì cũng sẽ suy xét đến yếu tố bất lợi như đường xá rồi nhẫn nhịn. Dựa theo luật lệ...phiên vương hồi kinh chỉ được phép mang theo năm ngàn binh phủ, quân sĩ U Châu mà Đại tướng quân vương quản lý đều có thể lấy một chọi mười. Hơn nữa, cộng thêm số binh trước đó Quỳnh Hoa điện hạ mang về cung...ước chừng có đến vạn người. Bệ hạ...mong người cân nhắc."

Phác Thái Anh trầm ngâm một lát: "Như thế...tạm hoãn trước, để trẫm ngẫm lại đã."

Công Dương Hòe: "Bệ hạ thánh minh."

Phác Thái Anh: "Đúng rồi."

Công Dương Hòe: "Có thần."

Phác Thái Anh: "Ngươi tự mình đến Phi Hương điện, mời Lâm Giang Vương giờ mùi một khắc đến thư phòng gặp trẫm."

Công Dương Hòe: "Vâng."

- --

Phác Thái Anh vọt thẳng vào tẩm điện Lạp Lệ Sa, còn chưa mở miệng thì nước mắt đã rơi xuống trước.

Đã lâu rồi Lạp Lệ Sa không thấy Phác Thái Anh thất thố như thế. Có thể nói từ khi Phác Thái Anh trở thành nữ đế, sự yếu đuối ngày xưa cũng càng ngày càng biến mất. Trông thấy Phác Thái Anh đột nhiên như vậy, không biết vì sao lòng Lạp Lệ Sa lại thấy hoảng, nàng cũng lờ mờ đoán được nhất định là Phác gia đã xảy ra chuyện.

Lạp Lệ Sa mở rộng vòng tay ôm chặt Phác Thái Anh vào lòng, dịu dàng dùng hành động trấn an đối phương, vẫn chưa nói gì.

Phác Thái Anh: "Duyên Quân... Đại tỷ nàng, không còn nữa."

Lạp Lệ Sa trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

Phác Thái Anh: "Bị người dùng dao đâm trúng ngực, khi thị vệ phát hiện thì cũng đã... Đều do ta, đều là ta sai, nếu ta phòng bị hơn phái nhiều người đưa Đại tỷ về thì cũng không đến mức này!"

Lạp Lệ Sa thở dài, xoa xoa gáy Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nức nở nói: "Ta phải ăn nói thế nào với Đại tướng quân vương đây? Làm sao giải thích với Phúc nhi? Hữu Hà còn nhỏ như vậy...mẫu thân nàng gặp chuyện ngay dưới mí mắt ta, ta không thể thoái thác tội của mình!"

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ bi thương, thần cũng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chỉ là...thần cho rằng vẫn còn hai việc cấp bách cần làm."

Phác Thái Anh: "Vì sao...vì sao tất cả người thân ta quan tâm đều lần lượt rời bỏ ta? Vì sao gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy...nhưng ta lại không thể bầu bạn với Đại tỷ trên chặng đường cuối cùng như một người muội muội bình thường?... Lại còn cái gì mà vì đại cục? Vì sao ngay cả chuyện đơn giản là quyền thương tiếc một người, ta đều không có..."

Mỗi một lời Phác Thái Anh nói đều găm vào lòng Lạp Lệ Sa. Đích thân Lạp Lệ Sa từng mang đến cho Phác Thái Anh nhiều lần thống khổ như vậy, dẫn tới hơn phân nửa người thân của nàng ấy rời đi, cho nên mới đau càng thêm đau... Hơn nữa, Lạp Lệ Sa suy đoán hung thủ rất có khả năng là công chúa tiền triều, nàng ta vốn định ám sát Phác Thái Anh, nhưng Phác Tố Nữ vô tội đã ngăn chặn tai họa...

Nói đến cùng, chuyện này cũng có trách nhiệm của Lạp Lệ Sa nàng. Nếu không phải vì nàng, công chúa tiền triều cũng sẽ không tức đến nổ phổi. Nếu như nàng có thể mạnh hơn một chút...mạnh đến nỗi có địa vị ngang cơ với công chúa tiền triều...có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này.

Bỗng nhiên, đầu óc Lạp Lệ Sa quặn đau, đau đến nỗi hai mắt nàng tối sầm, những dòng suy nghĩ bị cắt ngang không còn lại gì...

Cũng không biết qua bao lâu, theo đau đớn tan đi, Lạp Lệ Sa mới dần dần hoàn hồn. Phác Thái Anh trong lồng ngực nàng đang khóc, trách móc bản thân đã sai và hối hận. Lạp Lệ Sa vẫn ôm Phác Thái Anh, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên xa lạ, dường như đâu đâu cũng không thật.

Phác Thái Anh: "Ngươi cũng cảm thấy ta có trách nhiệm trong chuyện này, có phải hay không?"

Lạp Lệ Sa cắn chặt răng, vòng tay ôm chặt Phác Thái Anh, dường như chỉ có như vậy...nàng mới có thể khiến bản thân cảm giác được một chút chân thật, rằng nàng còn sống.

Ở góc độ Phác Thái Anh nhìn không thấy, Lạp Lệ Sa đổ mồ hôi đầm đìa, lông mày cau chặt.

Phác Thái Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt vẩn đục âm thầm chảy xuống.

Lạp Lệ Sa hít sâu một hơi: "Bệ hạ...xin nghe ta nói."

Phác Thái Anh:...

Lạp Lệ Sa: "Thần...vừa mới nói đến đâu rồi?"

Phác Thái Anh cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nói lại: "Ngươi nói có hai việc cấp bách."

Lạp Lệ Sa: "Ừm, không sai. Có hai việc cấp bách, chuyện thứ nhất là tìm được hung thủ, chuyện thứ hai là làm thế nào xử lý hậu sự của Đại tỷ."

Phác Thái Anh: "Mặc dù phải đào ba thước đất, nhất định cũng phải tìm ra hung thủ! Việc thứ hai ta cũng đang lưỡng lự, muốn nghe xem ý kiến của ngươi."

Lạp Lệ Sa: "Ừm, về hậu sự của Đại tỷ thì có hai biện pháp. Thứ nhất là đặt linh cữu ở kinh thành, chọn một vùng đất trù phú có phong thuỷ tốt rồi đại táng long trọng. Nếu xét theo lễ tiết mà nói, đây chính là vinh dự. Bằng không thì mời một vị tông thân hoàng thất hoặc trọng thần triều đình đưa quan cữu Đại tỷ về U Châu, để Đại tướng quân vương toàn quyền lo liệu, quan cữu Đại tỷ sẽ được chôn cất trong phần mộ của Thượng Quan gia. Bệ hạ nghĩ như thế nào?"

Phác Thái Anh: "Ta muốn truy điệu long trọng, ngoài ra đặt quan cữu của Đại tỷ thêm một ít thời gian, đợi cho ta xây dựng xong đế lăng sẽ an táng quan cữu của Đại tỷ ở ngoại thất đế lăng, xem như thể hiện sự coi trọng và thương nhớ. Nhưng mà, dẫu sao Đại tỷ cũng xảy ra chuyện ở Cam Tuyền cung, còn để lại năm ngàn binh U Châu. Nếu mời Đại tướng quân vương về kinh thành, theo lễ thì Đại tướng quân vương cũng có thể mang theo năm ngàn binh, cho nên Công Dương Hòe lo...Đại tướng quân vương bi phẫn rồi mượn cơ hội làm khó dễ. Vì thế ta muốn tới hỏi ý kiến của ngươi."

Lạp Lệ Sa: "Chuyện này thần lại nghĩ khác Bạch Thạch. Thần cho rằng bệ hạ nên viết thư tay báo tang, mời Đại tướng quân vương hồi kinh."

Phác Thái Anh: "Nhưng mà...một vạn binh U Châu phải làm sao bây giờ?"

Lạp Lệ Sa: "U Châu phủ có mười vạn binh lính, nếu Đại tướng quân vương muốn làm phản thì dẫn binh từ U Châu sẽ càng thuận lợi. Hơn nữa, muốn xuất binh cũng cần có danh nghĩa. Thần cho rằng, về tình về lý đều phải mời Đại tỷ phu vào kinh, như vậy càng dễ đối mặt thảo luận xem nên an trí quan cữu Đại tỷ thế nào. Ít nhất triều đình hành động quang minh, không cho U Châu lấy cớ xuất binh. Rốt cuộc thì không ai muốn chuyện này xảy ra, nếu vì vậy mà hai bên giao chiến, Đại tỷ ở dưới suối vàng khó có thể an lòng. Có điều..."

Phác Thái Anh: "Cái gì?"

Lạp Lệ Sa: "Mặc dù triều đình đối đãi có lễ, chỉ sợ cũng khó tránh U Châu làm phản, còn phải dùng chút thủ đoạn khác mới được."

Phác Thái Anh: "Ngươi có chủ ý?"

Ánh mắt Lạp Lệ Sa hơi phức tạp, nàng im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: "Đầu tiên, bệ hạ phải nói rõ trong thư, yêu cầu Đại tướng quân vương dẫn Đan Dương công chúa theo."

Phác Thái Anh: "Ngươi muốn giữ hai con của Đại tướng quân vương ở lại kinh thành làm con tin sao? Như vậy e là không ổn."

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Thần đâu có ngốc, như thế chẳng phải là ép Đại tướng quân vương tạo phản hay sao?"

Phác Thái Anh: "Vậy thì...?"

Lạp Lệ Sa: "Giữ Hữu Hà ở lại kinh thành, để Đại tướng quân vương dẫn Phúc nhi về U Châu đi."

Phác Thái Anh: "Như vậy sao được? Phúc nhi là thế tử Đại tướng quân vương phủ, có ở kinh thành thì người làm di mẫu như ta cũng sẽ không bạc đãi hắn. Nhưng nếu đổi lại là Hữu Hà, nếu Đại tỷ phu khăng khăng muốn phản...chẳng phải cũng làm hại Hữu Hà sao?"

Lạp Lệ Sa: "Đại tỷ bị kẻ xấu hãm hại, chuyện chúng ta có thể làm là lấy đại cục làm trọng, dốc hết sức mưu tính cho hai người con của nàng, có thể tốt hơn một chút thì cứ cố gắng. Người ngẫm lại xem...dù sao Hữu Hà cũng là nữ hài, để phụ thân nuôi nấng thì nhiều bất tiện, nhận nuôi bên cạnh người đều hợp tình hợp lý... Huống hồ Đại tỷ phu chính trực tráng niên, nếu Đại tướng quân vương đã không còn là phò mã, Đại tỷ vừa đi...nói không chừng ba năm sau Đại tỷ phu sẽ tái giá. Đến lúc đó thế tử không ở bên cạnh, phu nhân sau này khó tránh khỏi sẽ có mưu tính khác. Lỡ đâu bọn họ sinh hạ nhi tử, sao người có thể giữ vững địa vị của Phúc nhi?"

Nghe được Thượng Quan Võ có thể tái giá, trong lòng Phác Thái Anh cực kỳ hụt hẫng... Thế gian này có nhiều nữ tử thủy chung cả đời, nhưng có rất ít nam tử có thể ở bên một người một đời một kiếp.

Phác Thái Anh: "Ngươi nói có lý, nhưng chỉ bằng Hữu Hà, ta không dám đảm bảo đại cục sẽ thành."

Lạp Lệ Sa lại im lặng một lát, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Phác Thái Anh: "Kế tiếp...phải làm phiền bệ hạ nói dối."

Phác Thái Anh: "Nói dối gì?"

Lạp Lệ Sa: "Chờ Đại tỷ phu tới, người chỉ cần nói với Đại tỷ phu giữ Hữu Hà lại... Đợi cho ngày nào đó bệ hạ sinh ra Thái Tử, nhất định sẽ để Hữu Hà trở thành Thái Tử Phi, sau này hài tử của Hữu Hà và Thái Tử chính là đế vương tương lai."

Phác Thái Anh nhìn đôi mắt Lạp Lệ Sa, nàng nghiêm túc nói: "Ngươi biết rõ..."

Lạp Lệ Sa: "Thần tất nhiên biết, nhưng tất cả đều là vì đại cục. Hiện giờ công chúa tiền triều ngo ngoe rục rịch, thần cũng không cho rằng Lạc Bắc có thể an ổn. U Châu chính là lá chắn giữa triều đình và Lạc Bắc, nếu như xảy ra chiến sự, U Châu phủ là đội quân duy nhất có thể kịp thời bảo vệ Lạc Nam, vô luận như thế nào đi nữa cũng phải ổn định Đại tỷ phu. Chúng ta dùng thế tử đổi lấy một công chúa, lại ưng thuận một lời hứa như vậy cũng xem như đủ thiện ý và bù đắp. Hiện giờ nếu quân U Châu làm phản, triều đình thật sự không đủ sức đối mặt, chỉ đành như vậy thôi."

Phác Thái Anh: "Ta hiểu. Ta đi về trước, lát nữa Phúc nhi sẽ tới, ta cũng đã gọi người đi tìm lão Bát tới hỏi chuyện."

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ bảo trọng."

- --

Phác Thái Anh quay về Cam Tuyền cung đợi nửa canh giờ, nội thị bẩm báo: Thế tử Tướng quân vương Thượng Quan Phúc đến.

Bởi vì Phác Thái Anh không có phân phó, cho nên không ai dám tự tiện để lộ tin Quỳnh Hoa công chúa đã hoăng thệ. Thượng Quan Phúc đi vào thư phòng, cung kính hành lễ và cười gọi một tiếng: "Tam di mẫu."

Phác Thái Anh nhìn nụ cười chân thành của Thượng Quan Phúc, suýt nữa là không kiềm được nước mắt. Nàng không biết nên làm thế nào nói với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, rằng mẫu thân ngươi đã không còn ở nhân thế nữa.

Phác Thái Anh: "Phúc nhi lại đây."

Thượng Quan Phúc: "Dạ."

Phác Thái Anh ôm Thượng Quan Phúc, nước mắt rơi lã chã.

Thượng Quan Phúc kinh ngạc hỏi: "Tam di mẫu, người làm sao vậy?"

Phác Thái Anh: "Phúc nhi, mẫu thân ngươi, nàng..."

Tháng ba năm Thừa Khải thứ ba

Quỳnh Hoa trưởng công chúa hoăng thệ, hoàng đế vô cùng bi thương, ban quan tài của đế vương cho trưởng tỷ, cho phép an táng ở ngoại thất đế lăng. Ngoài ra, ban cho trưởng nữ của Quỳnh Hoa công chúa Thượng Quan Hữu Hà tất cả vinh quang của mẫu thân nàng lúc sinh thời.

Báo tang của Quỳnh Hoa công chúa được gửi đi khắp tứ hải...

Bên cạnh đó còn có một lệnh truy nã: Cả nước tróc nã Lâm Giang Vương Phác Bảo. Trên lệnh truy nã có miêu tả kỹ càng bộ dạng của Phác Bảo, còn kèm theo chân dung.

Ở một nơi nào đó, trong một trang viên không biết tên.

Một vị tráng sĩ kích động chạy vào vườn, hắn đi tới ngoài thư phòng, quỳ xuống đất bẩm báo: "Chủ tử, đại hỉ sự!"

Người này,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag