Chương 307: Tình thương bất thương (TOÀN VĂN HOÀN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đời Lạp Lệ Sa có Phác Thái Anh hay không, hắn và Lạp Lệ Sa đều không thể.

Hắn và Lạp Lệ Sa...vẫn luôn là Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm.

Mãi đến khi Đinh Dậu nhìn thấy Phác Thái Anh, hắn mới hiểu rõ lời Lạp Lệ Sa tự nhủ lúc trước.

Lạp Lệ Sa nói: "Nam tử cũng được, nữ tử cũng thế... Đời này kiếp này, trái tim ta không thể chứa thêm ai khác."


Đinh Dậu nghe được tiếng khóc nức nở, đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã nhìn thấy Phác Thái Anh rơi lệ đầy mặt: "Chỉ ở Quỳnh Đài mới có Cóc lửa, rời khỏi nơi này Cóc lửa sẽ chết, cũng sẽ mất đi dược tính. Vì để giải độc, thần chỉ có thể dẫn Lạp Lệ Sa tới nơi này, nhưng nàng đã quên bệ hạ, cũng quên tất cả mọi chuyện từng xảy ra. Ta tìm đại cho nàng một thân phận, nàng cũng tin. Trong ba năm đầu chuyển tới nơi này, hầu như Lạp Lệ Sa không bước chân ra ngoài, suốt ngày nàng cứ nhìn chân dung bệ hạ rồi xuất thần. Lần duy nhất nàng chủ động nói chuyện với ta là để dò hỏi lai lịch bức tranh đó. Ta lừa nàng, nói đó chỉ là một giấc mộng của nàng, nàng vậy mà cũng tin. Có lẽ...sâu thẳm trong trái tim nàng vẫn còn nhớ rõ bệ hạ."

Phác Thái Anh lau nước mắt, nỗi hờn giận trong lòng đã tan biến một nửa, thay vào đó là sự đau lòng và nỗi niềm xót xa tuôn trào.

Phác Thái Anh: "Mấy năm qua nàng sống thế nào? Có khỏe mạnh không?"

Đinh Dậu: "Thủy chứng trong cơ thể nàng đã được giải hoàn toàn, về phần sinh hoạt...bệ hạ cũng nhìn thấy rồi đấy."

Đinh Dậu: "Để nàng đến trường tư thục cũng là ý của ta, ta lo nàng suốt ngày nhốt mình trong phòng sẽ bị đè nén rồi ngã bệnh."

Phác Thái Anh: "Những gì ngày xưa nàng học được, nàng đều nhớ rõ sao?"

Đinh Dậu: "Ngoại trừ quên đi quá khứ và trở nên trầm lặng ít nói ra, tất cả những thứ khác đều như thường. Chỉ là lúc trước khi Lạp Lệ Sa ở Vô Danh cốc, tính tình nàng cũng giống như vậy, có lẽ đây mới là dáng vẻ vốn có của nàng."

Phác Thái Anh: "Dẫn ta đi gặp nàng."

Đinh Dậu nhìn sắc trời, đáp: "Bệ hạ chờ một chút, trường tư thục chỉ dạy nửa ngày, Lạp Lệ Sa ăn cơm trưa xong sẽ quay về."

Phác Thái Anh một mình tiến vào phòng Lạp Lệ Sa, ánh sáng trong phòng rất mờ, trong không khí nồng nặc mùi rơm rạ và bùn đất.

Đồ đạc trong phòng cũng rất đơn giản, gồm một cái giường ván gỗ, một cái bàn, một cái ghế tựa. Trên bàn là một ngọn đèn dầu, còn có một thỏi mực dỏm, vài tờ giấy bản vàng nhạt, một cây bút lông đã rụng lông. Ngoài ra, còn có vài bộ y phục giặt đi giặt lại đến nỗi trắng bệch được gấp gọn chỉnh tề, đặt lên cái rương ở chân giường, trong góc tường thì dựng đứng một cây chổi...


Phác Thái Anh nhìn vậy, chóp mũi cay cay. Đây là nơi người nàng yêu sinh sống sáu năm...

Bởi vì Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh giam cầm trái tim mình trong lao tù, nhưng Lạp Lệ Sa lại trực tiếp nhốt cả người vào nhà giam.


Điều kiện ở đây còn không bằng thiên lao Đại Lý tự, Phác Thái Anh không thể nào tưởng tượng được, sáu năm qua Lạp Lệ Sa làm thế nào sống nổi.

Ánh mắt Phác Thái Anh dừng trên bức tranh được treo trên tường, nhìn mình trong tranh, Phác Thái Anh ngây người một lúc.

Nàng trong tranh rất trẻ, khóe môi cười mỉm, hai mắt ẩn tình, ngay cả bản thân Phác Thái Anh cũng không nhớ mình từng như vậy.

Lạp Lệ Sa dạy học xong thì cõng hòm xiểng đi về nhà. Trên đường đi, có không ít thôn dân túm năm tụm ba, chỉ chỉ chỏ chỏ Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nhìn thẳng, tiếp tục đi về phía nhà mình. Khi tới gần cửa, Lạp Lệ Sa nhìn thấy có hơn một trăm thị vệ vây quanh sân nhà mình, nàng bặm môi, hai tay siết chặt dây đeo cái rương.

Thị vệ đều nhìn Lạp Lệ Sa một cách lịch sự, thậm chí còn có một cô nương chạy như bay đến trước mặt Lạp Lệ Sa, gọi Lạp Lệ Sa là "Đại ca."

Lạp Lệ Sa cau mày, môi nàng mím lại thành chữ "nhất", nàng không biết phải làm sao, liền nghiêng người né tránh.

Thu Cúc nhanh chóng chạy vào phòng bẩm báo, Phác Thái Anh nghe nói Lạp Lệ Sa trở về thì vừa vui mừng vừa sốt sắng.

Phác Thái Anh lau khô nước mắt, theo Thu Cúc đi ra ngoài.

Lạp Lệ Sa bị Cốc Nhược Lan làm cho kinh sợ, sắc mặt nàng trắng xám, chậm rãi đi về sân mình. Phác Thái Anh đẩy cửa ra, hai người suýt nữa va vào nhau.

Lạp Lệ Sa theo bản năng muốn chạy, nhưng khi nhìn thấy người trong tranh thế mà lại xuất hiện trước mặt mình, nàng bỗng nhiên sửng sốt.

Thu Cúc: "Nô tỳ xin cáo lui."

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, nhìn người sáu năm qua chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của mình thì không thể kiềm lòng được nữa, nàng dang hai tay ra, nhào vào lòng Lạp Lệ Sa.


Từ khi Lạp Lệ Sa mất trí nhớ, nàng hoàn toàn không muốn người khác đụng vào người mình, ngay cả Đinh Dậu cũng không được. Nhưng mà lần này...Lạp Lệ Sa không có trốn.


Phác Thái Anh ôm chặt Lạp Lệ Sa, dường như nàng sợ chỉ cần mình buông lỏng tay ra, Lạp Lệ Sa sẽ biến mất.

Lạp Lệ Sa theo bản năng lui về phía sau nửa bước, nhưng mà nàng bị ôm quá chặt, không thể nào động đậy.

Lạp Lệ Sa: "Cô nương, ngươi đây là..."

Trái tim Phác Thái Anh co rút, cảm giác khi nghe người khác nói và cảm giác khi tự mình trải qua tất nhiên là khác nhau.

Chính tai nghe được Lạp Lệ Sa đã quên mình, Phác Thái Anh còn đau lòng hơn lúc trước ngàn vạn lần, nhưng có thể tìm được nàng ấy, ôm nàng ấy, Phác Thái Anh đã thấy vô cùng may mắn. Nàng hít sâu một hơi, kiên định nói: "Lần này ta sẽ không tiếp tục để ngươi rời khỏi ta."

Lạp Lệ Sa khẽ nhúc nhích cơ thể, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ: "Cô nương buông tại hạ ra trước có được không?"

Phác Thái Anh vốn định làm nũng nói không buông, nhưng nàng sợ mình lại dọa Lạp Lệ Sa sợ, cái được không đủ bù đắp cái mất, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay.


Phác Thái Anh ngẩng đầu lên nhìn Lạp Lệ Sa, đôi mắt nàng đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy Phác Thái Anh giơ tay xoa xoa gò má Lạp Lệ Sa, ngón cái dịu dàng lau đi một giọt nước mắt óng ánh trên mặt đối phương: "Ngươi khóc cái gì?". Giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng, cực kỳ giống lời thủ thỉ giữa tình nhân trong đêm.


Lạp Lệ Sa giơ tay sờ sờ khóe mắt của mình, thấy có chút ươn ướt, nàng sửng sốt.

Phác Thái Anh nắm tay Lạp Lệ Sa: "Ngươi đã quên, nhưng ta đều nhớ... Đừng kháng cự ta, có được không? Ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa."

Lạp Lệ Sa cảm thấy đầu óc choáng váng, người luôn luôn không muốn kẻ khác đụng vào cơ thể mình như nàng lại một lần nữa không né tránh. Có lẽ là vì nàng nhìn bức tranh kia sáu năm, cũng có lẽ là bắt nguồn từ một giọng nói nào đó sâu thẳm trong nội tâm, Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Phác Thái Anh mỉm cười rạng rỡ, lần thứ hai ôm lấy Lạp Lệ Sa.

Mặt Lạp Lệ Sa có chút đỏ, nàng đứng như trời trồng một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Cô nương, ngươi là ai?"

Phác Thái Anh: "Ta tên Phác Thái Anh, là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng."


Vừa dứt lời, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy đầu mình đau xót, trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh: Trong đêm đen, vị cô nương đang ôm nàng đây nắm lấy tay nàng, đi qua vô số con đường xa lạ.


Cảm giác yên tâm đã mất đi từ lâu bỗng trào dâng trong lòng, Lạp Lệ Sa cũng giơ tay ôm lấy Phác Thái Anh.

Tuy lúc này Lạp Lệ Sa cũng không biết rốt cuộc thì nữ tử trong lồng ngực có mối quan hệ gì với nàng, nhưng cánh cổng ký ức đóng lại sáu năm đã vì lần hội ngộ này mà mở ra.

Vào một ngày nào đó trong tương lai, Lạp Lệ Sa nhất định sẽ nhớ lại.

"Tương lai" có hy vọng, cũng không xa xôi.

Thủy chứng đã giải, để lại giang sơn, các nàng vẫn còn một khoảng thời gian dài, rất dài phía trước.


Editor có lời muốn nói:

Mình lập tài khoản này và bắt đầu edit vào năm 2020, từ đó đến nay, trên bio của mình luôn chỉ có một dòng "tình thương bất thương", cũng chính là tựa đề chương cuối cùng trong tiểu thuyết Kính Vị Tình Thương này. Ba năm trước khi đọc xong Kính Vị Tình Thương, mình cảm thấy tác giả có hơi kỳ lạ, cho Đinh Dậu tìm thấy ghi chép về Cóc lửa, quay về xin phép Phác Thái Anh dẫn Lạp Lệ Sa đến Quỳnh Đài chữa bệnh không nhanh hơn sao? Đâu cần phải triển khai các chi tiết, viết thêm mấy chục ngàn chữ như vậy. Nhưng mà mãi đến tận hôm nay, mình mới nhận ra rất nhiều điều, cũng như hiểu hơn về bốn chữ "tình thương bất thương" này.

Trong tiếng Trung, "tình thương" dùng để nói đến một mối tình trắc trở, đến cuối cùng không có kết cục tốt đẹp. Kính Vị Tình Thương mang hai chữ "tình thương" đó, như an bài sẵn hai bạn nhỏ sẽ không thể đến được với nhau. Nhưng đến cuối cùng thế mà là "tình thương bất thương", đứng trước tình yêu của cả hai, tất cả thù hận, đau khổ, khó khăn đều không còn nữa. Nếu Thái Anh không yêu nhiều đến mức muốn được an giấc ngàn thu trong huyệt mộ cùng Lạp Lệ Sa, nàng sẽ không phát hiện Lạp Lệ Sa còn sống. Nếu Thái Anh không yêu nhiều đến mức khắc sâu nét chữ của Lạp Lệ Sa, nàng sẽ không thể tìm ra Lạp Lệ Sa trong biển người mênh mông. Nếu Lạp Lệ Sa không yêu Thái Anh da diết, thì sâu thẳm trong trái tim nàng sẽ không đón nhận Thái Anh, cũng sẽ không bao giờ nhớ lại ký ức. Suy cho cùng, hai người gặp lại nhau không phải do ông trời rủ lòng thương, cũng không phải do định mệnh an bài, mà tất cả đều nhờ vào một chữ "tình". Bởi vì nếu không còn yêu, thì dù cho có gặp lại hàng ngàn hàng vạn lần, mọi chuyện vẫn như thế.


Đi từ đầu thiên truyện đến giờ, đã có rất nhiều mối tình chớm nở, cũng có rất nhiều mối tình lụi tàn. Da diết như tình yêu Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, ngọt ngào như tình yêu Phác Xu Nữ và Tiểu Điệp, bất hạnh như tình yêu Lý Yên Như và Phác Tố Nữ, đơn phương như tình yêu Vạn Ngưng Hương dành cho Lý Yên Như hay như cách Đinh Dậu âm thầm giúp đỡ Lạp Lệ Sa. Mình nghĩ, tình yêu khiến con người ta đau khổ, cũng khiến người ta không đau khổ, bao bi kịch và hạnh phúc đều xuất phát từ một chữ "tình".

19 năm trôi qua, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đã có thể buông bỏ tất cả và làm lại từ đầu. Từ những đứa trẻ 14 18 tuổi, hai người đã trưởng thành hơn rất nhiều. Hành trình đó, không chỉ mình và bạn đều chứng kiến, mà chúng ta còn trải qua nhiều cung bậc cảm xúc cùng nhân vật, cùng khóc, cùng cười. Cảm giác đó thật sự rất thần kỳ. Các nàng đã gặp lại, sẽ hiểu nhau, yêu nhau, kết hôn thêm một lần nữa. Nhưng mà lần này chỉ còn lại Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, không có thù hận không có cách biệt thân phận, cũng không bị thánh chỉ nào ép hôn nữa, chỉ còn lại tình yêu hiện hữu mà thôi.


Kính Vị Tình Thương là cuốn tiểu thuyết mình yêu thích nhất, cũng là lý do mình bắt đầu edit. Hơn 1 triệu từ, hơn 1300 giờ và 583 ngày trôi qua, thật sự là một hành trình rất dài. Hành trình ấy cũng có rất nhiều trở ngại, mệt mỏi, nhưng may mà các bạn vẫn luôn đồng hành cùng mình, giúp mình có thêm động lực đi đến ngày hôm nay. Mình rất yêu Kính Vị Tình Thương, yêu từ cái lúc ở Việt Nam còn chưa có nhiều người biết đến bộ tiểu thuyết này. Mặc dù không phải tác giả, nhưng khi nhìn thấy Kính Vị Tình Thương càng ngày càng được đón nhận, mình cảm thấy rất tự hào, rất vui, rất biết ơn. Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn các bạn. Nếu như Thái Anh có ước bốn điều vào ngày Tết Nguyên Tiêu thì mình cũng muốn ước bốn điều trong hôm nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag