Chương 2 - Thế Thân X Bạch Nguyệt Quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệc Cát nhìn mình trong gương.

Làn da trắng như hoa sữa, đôi mắt đen láy sáng ngời. Một đôi mắt khiến người ta nhìn lâu có thể bị hút hồn, nhưng giờ đây đôi mắt tươi đẹp đó lại có chút u buồn khó nói.

Diệc Cát trọng sinh, sống về năm 23 tuổi. Khi hắn còn chưa bị người đàn ông kia tàn phá đến thân xác lẫn tâm hồn đều không còn nguyên vẹn.

"Tiên sinh ngài phải đi bây giờ sao? Diệc..." Giọng một người đàn ông chần chừ lên tiếng.

"Diệc Cát muốn mua gì cứ mua, tôi đi trước, công ty có việc bận." Một giọng nói lạnh lùng ẩn chút mất kiên nhẫn vang lên.

Sau đó là tiếng giày da vội vã rời đi.

Diệc Cát rũ mắt, cố che đi nỗi căm hận đang trào dâng trong lòng, nhưng, nước mắt lại từng giọt từng giọt chảy xuống, hắn đấm mạnh vào tim mình.

Sao mày ti tiện vậy? Chỉ nghe giọng hắn đã thấy nhớ nhung, không biết nhục là gì sao?

Diệc Cát như mất sức, trượt xuống đất, ngồi thất thần. Ký ức mười mấy năm bị sỉ nhục, bị vứt bỏ, bị đánh đập, bị tra tấn lướt qua đầu hắn.

Hắn muốn trả thù, nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt kia, hắn lại thấy tim đau nhói.

Liệu... liệu mình có đủ sức không? Quách Lãm giàu có quyền thế như vậy. Quách Lãm có cả tay sai trong giới xã hội đen. Quách Lãm... Quách Lãm, mình vẫn không quên được hắn.

Diệc Cát vỗ mạnh vào mặt mình, cố để bản thân tỉnh táo. Nhưng từ khi gặp Quách Lãm, hắn như uống phải thuốc phiện, không thể quay đầu lại.

"Kỷ tiểu thư? Ngài... sao ngài lại tới đây?"

Diệc Cát lau nước mắt, tới rồi, tới rồi. Bạch nguyệt quang của Quách Lãm, cô ả sẽ đến và đánh cái thứ thế thân như mình.

Không! Lần này mình sẽ không để cô ta sỉ nhục mình!

Diệc Cát lấy kem nền dậm lại vết tát đỏ ửng trên mặt, nhìn gương mặt trong gương, hắn cười. Có lẽ giờ hắn chưa đủ dũng khí đối đầu Quách Lãm, nhưng những người khác, hắn sẽ không tha.

Mở cửa phòng thay đồ bước ra ngoài, Diệc Cát nhìn cô gái xuất hiện trước mặt mình, gương mặt tình địch mười mấy năm, giờ gặp lại thật có chút bồi hồi.

Quả thực là bạch nguyệt quang có thể khiến Quách Lãm xao xuyến mãi không quên.

Gương mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi cong dài, làn da trắng mịn. Nhưng tất cả chưa là gì so với khí chất trên người cô ta, một khí chất cao quý... Ừm... Khí chất hôm nay của Kỷ Y Lan có chút khác biệt, nói sao nhỉ, có chút bá đạo tà ác oai hùng hào khí...

Diệc Cát lắc đầu cố xua đi mấy cái tính từ kỳ quái tự dưng xuất hiện trong đầu hắn.

"Ta là Ma Thần... Không, ta không phải ma thần, ngươi đừng nghe ta nói bậy. Ta là Kỷ Y Lan." Ma Thần vội che giấu thân phận: "Đi theo ta, ta sẽ bảo kê ngươi."

Vừa nói Ma Thần vừa giơ tay ra tỏ ý bắt tay hợp tác.

Diệc Cát đứng hình nhìn Ma Thần, nếu mạch não hắn bình thường, nếu hắn không có điên, thì hình như người trước mặt vừa nói cô ta không phải Kỷ Y Lan mà là Ma thần gì đó...

Mồ hôi lạnh đổ ướt lưng áo Diệc Cát.

Không phải mình hắn được trời cao ưu ái, tình địch hình như cũng gặp kỳ ngộ gì đó. Phải làm sao đây?

Thua dưới tay ả mười mấy năm, giờ hắn lại thua tiếp sao?

Diệc Cát nhìn 'Kỷ Y Lan', hắn muốn xem xem đối phương có thực sự là tình địch hắn quen biết không.

Nhưng càng nhìn lâu, khí chất hắc ám bá đạo quanh người 'Kỷ Y Lan' càng nồng nặc, hơn nữa cái khí chất này hình như nhắm vào hắn.

Diệc Cát thấy chân tay đột nhiên bủn rủn, kiếp này lại một kiếp thất bại sao. Hắn mất sức ngã xuống... Một bàn tay nhanh nhẹn ôm eo hắn, một tay khác đỡ sau gáy hắn.

"Ta, Ma... Kỷ Y Lan. Nhất định bảo kê ngươi!" Ma Thần nghĩ đến khen thưởng ba mươi chiến hạm đồ ăn Q3Q hứa hẹn, thầm chảy nước dãi nhìn Diệc Cát, chỉ cần cứu tên nhân loại này, những thứ đó sẽ thuộc về ta!!!

"Kỷ... Kỷ tiểu thư." Diệc Cát lấp bấp: "Cô lau nước miếng đi, nó chảy dính mặt tôi rồi."

Ma Thần mặt vô biểu cảm ưu nhã lau nước miếng, chết tiệt, lại lộ rồi, tên này có vẻ biết thân phận của mình rồi. Có nên,... Ánh mắt Ma Thần trở nên sắc bén, sát khí ùng ùng dâng lên.

Không phải vì tên này dám chê nước miếng của ta, ta mới giết đâu. Là vì nhiệm vụ cả. Ma Thầm thầm nghĩ.

Diệc Cát như linh tính được chuyện gì vội cười nói, nụ cười của hắn thật dịu ngoan như một chú cừu non: "Kỷ tỷ tỷ, thật cảm tạ tỷ tỷ cứu giúp, hay tôi mời tỷ một bữa ăn có được không?"

Lời vừa dứt, Diệc Cát đã bị Ma Thần ôm chặt vào lòng, đầu rúc vào cổ Ma Thần hắn chỉ thấy xương khớp toàn thân như sắp vỡ vụn.

"Cảm tạ, Cát Nhi thật lương thiện, Ma... Kỷ tỷ tỷ nhất định sẽ bảo kê đệ suốt đời." Ma Thần nghẹn ngào nói, từ khi mất trí ức tái sinh lại, chỉ có Diệc Cát là vô điều kiện cho cô ăn, Q3Q chết tiệt mau nhìn xem, đây mới là chuyện người nên làm.

Q3Q: Hừ! Thì người ta có phải người đâu, người ta là hệ thống mà!

Diệc Cát: May quá! Sao nhiều năm bị đánh, kỹ năng nhìn mặt đoán ý của ta đã luyện thành thần!

...

Nhìn Kỷ Y Lan hì hục cắm đầu ăn giữa bốn năm núi chén dĩa đã đánh chén sạch trơn, Diệc Cát kết luận đây 100% không phải tình địch của hắn.

Diệc Cát cúi đầu, hắn hoang mang, đối thủ lớn nhất của hắn, người hắn muốn trả thù nhất đã thay đổi thành người khác. Hắn có nên trả thù tiếp không...?

"Thêm món đi!" Ma Thần hưng phấn hai mắt tỏa sáng lấp lánh hét lên.

Diệc Cát lắc đầu dịu dàng nói: "Tỷ tỷ nhả cái dao cắt bít tết ra đi, tỷ lại quên nuốt nhầm rồi kìa."

Nhìn con dao sắt bị cắn thành hình dạng khác. Dù đã nhìn thấy lần thứ ba trăm trong ngày, trái tim Diệc Cát vẫn đập thình thịch thình thịch như lúc ban đầu.

Thôi, hắn mới sống lại, hắn chưa muốn thành đồ ăn trong miệng người khác.

Người này vừa nhìn đã biết nhất định là cao thủ ở thế giới khác xuyên đến, có điều lúc chết hình như bị đối thủ chém trúng đầu, não bị chấn thương mạnh... Có chút tâm thần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net