Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Mã Gia Kỳ rời khỏi phòng, Trần Việt nhìn Đinh Trình Hâm một chút.

Sau khi cảm giác mờ mịt qua đi, Đinh Trình Hâm cầm thực đơn lên, bắt đầu thương lượng với Thẩm Trì Liệt nên ăn cái gì.

Đinh Trình Hâm luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, ngẩng đầu, Trần Việt đang nhìn cậu, vẻ mặt còn có vẻ suy tư.

Đinh Trình Hâm cho là cậu ta muốn lấy thực đơn, chờ Thẩm Trì Liệt chọn món xong, cậu lập tức đẩy thực đơn tới trước mặt Trần Việt. 

“Cậu muốn ăn cái gì? Chọn đi.”

Trần Việt nhận lấy thực đơn, nói một nẻo.

“Tôi đột nhiên phát hiện, cậu rất đẹp.”

Đinh Trình Hâm cười, không chút khiêm tốn gật đầu.

“Cảm ơn, cậu cũng không tệ.”

Một lát sau, Trần Việt đột nhiên hỏi.

“Vậy cậu cảm thấy Mã Cẩu đẹp trai không?”

Đinh Trình Hâm không chút do dự.

“Đương nhiên là đẹp rồi, siêu đẹp trai. Chỉ kém tôi một chút thôi.”

Trần Việt. “…”

Mã Gia Kỳ đứng trước cửa quán cay Tứ Xuyên, vô thức ngẩn người.

Mã Gia Kỳ cũng cảm thấy tính cách mình có chút khó hiểu. Không hiểu sao, Mã Gia Kỳ luôn có địch ý với Thẩm Trì Liệt. Lại càng khó hiểu là, người ta hoàn toàn không chọc đến bản thân, từ đầu tới cuối đều không nói gì với Mã Gia Kỳ, pheromone cũng được kiểm soát rất tốt, vô cùng lịch sự không làm phiền gì tới Mã Gia Kỳ.

Nói đến pheromone.

Thẩm Trì Liệt ngồi gần Đinh Trình Hâm nhất, có lẽ trước đó hai người còn có tiếp xúc, trên người Đinh Trình Hâm dính hương hồng trà thuộc về Thẩm Trì Liệt.

Không phải vẫn đang trong kỳ động tình sao?

Không phải bệnh dị ứng rất nghiêm trọng sao?

Gần gũi với người khác như vậy, không đau sao?

Mã Gia Kỳ thở dài, hơi nghiến răng. Cảm thấy mấy suy nghĩ này của mình không chỉ quá bao đồng mà còn rất vô lý.

Mã Gia Kỳ tắt thuốc lá, quay về phòng.

Ăn cơm xong, Đinh Trình Hâm về phòng ngủ bù. Tống Ý hào hứng nói cho Đinh Trình Hâm biết, buổi chiều có khả năng sẽ có chuyện tốt. Nghe nói sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường, nhà trường đang chuẩn bị hoạt động liên quan.

Đúng như dự đoán, buổi chiều đi học, Triệu Mẫn Quân tuyên bố tháng sau là kỷ niệm 80 năm ngày thành lập trường Nhất Trung, lớp mười và lớp mười một, mỗi lớp đều phải chuẩn bị một tiếng mục. Tiết mục của ban mười là hợp xướng, tối nay sẽ bắt đầu tập luyện.

Đồng thời, Triệu Mẫn Quân còn nói, tháng này có thể sẽ có thêm một đợt hoạt động thực hành liên quan đến ABO, nếu không ngoài dự đoán, hẳn lớp mười một sẽ đến bảo tàng ABO ở Chiêu Thành.

Triệu Mẫn Quân vừa thông báo xong, Tống Ý ngồi cạnh Đinh Trình Hâm lập tức nói.

“Chiêu Thành, một nơi tốt.”

Chiêu Thành gần biển, hoạt động về đêm vô cùng phong phú, khắp nơi đều là chỗ ăn chơi. Tống Ý phấn khích.

“Đến đó chúng ta lén ra ngoài chơi đi?”

Đinh Trình Hâm cũng thấy hứng thú.

“Nếu thật sự đi Chiêu Thành thì chúng ta ra ngoài chơi.”

Đinh Trình Hâm vừa nói xong, Triệu Mẫn Quân đã nhìn về phía bọn họ. Bà nhìn hai cậu học sinh này, điểm tên một trong số đó.

“Đinh Trình Hâm, em đang nói chuyện gì với Tống Ý?”

Đinh Trình Hâm ngẩn người, sau đó nhanh trí nói.

“Cô ơi, bọn em đang tính ngày thi tháng. Ngày thi đang tới gần, em và Tống Ý quyết định nhắc nhở lẫn nhau, không thể vì những chuyện này mà không chuyên tâm ảnh hưởng việc học.”

Trong phòng liên tục truyền đến tiếng cười, ngay cả Triệu Mẫn Quân cũng cười.

Thông báo hai tin tức xong, học sinh cả lớp đều ngồi không yên. Triệu Mẫn Quân không nhìn Đinh Trình Hâm nữa, ngược lại, bà bao quát cả lớp.

“Nói không sai, chuẩn bị đến ngày thi tháng, mọi người tập trung lại, đừng để những chuyện này thu hút quá nhiều lực chú ý. Vẫn phải tập trung tinh thần về mặt học tập.”

Đến buổi tối.

Triệu Mẫn Quân dời lịch tự học tối, đưa cả lớp đến phòng học âm nhạc, để bọn họ luyện hợp xướng.

Ca khúc của ban mười là một ca khúc nhiệt huyết đang được yêu thích, do lớp phó văn nghệ của lớp quyết định. Sau khi được Triệu Mẫn Quân đồng ý, buổi chiều lớp phó văn nghệ đã lập tức đi in lời bài hát, đến phòng học âm nhạc mới phát cho mọi người.

Đinh Trình Hâm hát theo một tiếng, đang thấy hơi nhàm chán, nhân dịp được nghỉ ngơi, cậu lập tức cúi đầu chơi di động.

Lướt xem hoạt động, Đinh Trình Hâm lại thấy một bài đăng mới.

Do Giang Kỳ Niệm đăng.

Cô đăng một tấm ảnh tự sướng, còn có một tấm cổng trường Nhất Trung, trên viết một biểu cảm tạm biệt.

Đinh Trình Hâm kéo xuống dưới, ở dưới có rất nhiều đang nói tạm biệt cô.

Đinh Trình Hâm ngẩn người, nhớ tới trước từng thấy Giang Kỳ Niệm nói mình phải đi vùng khác. Không nghĩ tới Giang Kỳ Niệm đã xác nhận rời đi nhanh như vậy, Đinh Trình Hâm lập tức nhấn chat riêng với cô.

[Cậu đi rồi hả?]

Một lát sau, Đinh Trình Hâm nhận được tin trả lời của Giang Kỳ Niệm.

[Vẫn còn ở ký túc xá dọn hành lý.]

Đinh Trình Hâm đứng lên, cậu quan sát một chút, giáo viên không có ở đây. Bây giờ vừa khéo có thể trốn ra khỏi phòng âm nhạc.

[Đồ nhiều không? Mình tới chuyển giúp cậu.]

Thấy Đinh Trình Hâm vừa nhìn di động vừa đi ra ngoài, Tống Ý nhanh chóng gọi cậu lại.

“Tiểu Đinh, mày đi đâu vậy?”

Đinh Trình Hâm quay đầu lại nói.

“Giang Kỳ Niệm sắp đi rồi, tao đi tiễn cô ấy.”

Mã Gia Kỳ vốn cũng đang chơi di động nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, ngón tay hơi ngừng lại, khóe môi khẽ mím.

Đến lúc Đinh Trình Hâm biến mất ngoài cửa, Mã Gia Kỳ suy nghĩ một chút, cũng đứng lên.

Ký túc xá nữ sinh cách phòng âm nhạc không xa, Đinh Trình Hâm đi xuống, tăng nhanh tốc độ, chạy đến dưới ký túc xá nữ.

Đinh Trình Hâm liếc qua đã nhìn thấy Giang Kỳ Niệm.

Giang Kỳ Niệm kéo một cái vali, đang đeo tai nghe, xem ra là đang chờ Đinh Trình Hâm.

Có lẽ vì không còn là học sinh Nhất Trung nữa, Giang Kỳ Niệm không mặc đồng phục học sinh. Cuối thu, Giang Kỳ Niệm mặc quần ngắn, tất chân màu xám nhạt kéo thẳng lên đầu gối, đôi chân thẳng tắp vô cùng xinh đẹp.

Đinh Trình Hâm cười lên tiếng chào Giang Kỳ Niệm.

“Hôm nay đi luôn sao?”

Giang Kỳ Niệm gật đầu.

“Mình vừa thu dọn xong đồ, mấy thứ khác đều dọn xong hết rồi. Chỉ dư lại cái vali này, mình tự kéo ra ngoài cổng trường là được.”

Giang Kỳ Niệm nhìn về phía Đinh Trình Hâm đi tới.

“Lớp cậu không học hả?”

“Đang tập hát, sắp tới là kỷ niệm ngày thành lập trường.” 

Đinh Trình Hâm còn muốn nói thêm, ánh mắt Giang Kỳ Niệm đã cứng lại.

Thấy rõ người phía sau Đinh Trình Hâm, đôi mắt Giang Kỳ Niệm lập tức sáng lên.

Khác hẳn vẻ thoải mái khi đối diện với Đinh Trình Hâm, ánh mắt Giang Kỳ Niệm nhìn Mã Gia Kỳ rất dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại, để lộ vẻ quyến rũ đặc biệt của phái nữ.

“Sao cậu lại tới đây?”

Đinh Trình Hâm nhạy bén phát hiện thái độ đối xử khác nhau của Giang Kỳ Niệm với hai người họ, cậu quay đầu theo bản năng trợn mắt nhìn Mã Gia Kỳ một cái.

Mã Gia Kỳ nhận lấy ánh mắt kia, khóe miệng khẽ cười. Mã Gia Kỳ hơi hất cằm ý chỉ Đinh Trình Hâm, lời ít ý nhiều.

“Bắt cậu ấy về.”

Đinh Trình Hâm. “???”

Mã Gia Kỳ nói. 

“Lớp bọn tôi đang tập luyện, cậu ấy lén chạy ra ngoài.”

Đinh Trình Hâm đáp. 

“… Ngài cố gắng quá.”

Giang Kỳ Niệm hơi thất vọng nhìn Mã Gia Kỳ. Mã Gia Kỳ mặc bộ đồng phục rộng rãi, ngay cả như vậy, dáng người vẫn vô cùng đẹp mắt.

Ánh trăng mùa đông, đèn đường mờ ảo.

Gương mặt nam sinh dưới ánh đèn vô cùng đẹp trai, lúc đôi mắt kia nhìn qua, trái tim Giang Kỳ Niệm không khỏi trật một nhịp.

Giang Kỳ Niệm nhìn say đắm, sau đó lại lấy can đảm nói. 

“Mình vốn không định nói những điều này với cậu, nhưng… cậu đã qua đây. Đúng lúc mình chuẩn bị rời trường.”

Đinh Trình Hâm thấy gò má Giang Kỳ Niệm dần tràn ngập màu hồng phấn, trong lòng có dự cảm không tốt.

Giang Kỳ Niệm hơi ngừng lại, nghiêm túc nhìn thẳng Mã Gia Kỳ.

“Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, mình sẽ quay lại Ninh Thành. Cho đến lúc đó, cậu có thể suy nghĩ về mình một chút không?”

Có lẽ là lần trước Mã Gia Kỳ từ chối quá trực tiếp, để lại bóng ma trong lòng Giang Kỳ Niệm, cô nói xong cũng ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng bổ sung.

“Không thể cũng không sao, mình chỉ muốn nói với cậu một tiếng, mình vẫn thích cậu.”

Đinh Trình Hâm sửng sốt, Mã Gia Kỳ cũng ngẩn người.

Không ai nghĩ tới Giang Kỳ Niệm lại kiên quyết như vậy.

Đinh Trình Hâm theo bản năng trợn mắt nhìn Mã Gia Kỳ một cái.

Cậu tới làm qq gì vậy.

Tốt hơn hết là cậu tiếp tục tham gia hợp xướng ở phòng học nhạc, tránh việc chạy tới đây gieo họa cho con gái nhà người ta.

Nghĩ đến Giang Kỳ Niệm sắp đi cũng vẫn nhớ nhung Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm giận muốn đau đầu. Sau khi tỉnh táo lại, Đinh Trình Hâm làm một khẩu hình: Cậu nhanh làm cô ấy từ bỏ ý định đi.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm một hồi, không phản ứng.

Đinh Trình Hâm yên lặng thúc giục: Nhanh! Một! Chút!

Mã Gia Kỳ khẽ nhướn mày, suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào.

Sau khi Giang Kỳ Niệm nói xong, cô liên tục len lén nhìn về phía Mã Gia Kỳ, rõ ràng là đang quan sát phản ứng của Mã Gia Kỳ.

Phải nghĩ cách, để Giang Kỳ Niệm trực tiếp từ bỏ ý định này. Nếu không cô đến nơi khác đi học mà trong lòng vẫn tràn ngập nhớ mong, chính Mã Gia Kỳ cũng áy náy.

Đột nhiên, trong đầu xẹt qua một suy nghĩ.

Mã Gia Kỳ hơi do dự, cảm thấy đây chính là biện pháp tốt nhất lúc này. Mã Gia Kỳ vươn tay, bắt lấy hông Đinh Trình Hâm, kéo cậu vào trong lòng mình.

Mã Gia Kỳ thân mật cúi đầu, hô hấp khẽ lướt qua vành tai Đinh Trình Hâm, ngay lúc đó, Đinh Trình Hâm như cảm thấy gò má phải của mình bị Mã Gia Kỳ cọ một chút.

Đinh Trình Hâm theo bản năng lùi ra sau, đối phương lại thản nhiên giữ chặt eo cậu lại, kéo khoảng cách của hai người gần thêm một chút.

Đinh Trình Hâm ngây người.

Giang Kỳ Niệm cũng ngây người.

Đinh Trình Hâm ngước mắt, nhìn gương mặt trái xoan xinh đẹp của Giang Kỳ Niệm lộ vẻ không tin được, đôi mắt cũng trợn to.

Đinh Trình Hâm đoán có lẽ vẻ mặt của mình cũng không khác Giang Kỳ Niệm là bao.

Nếu không phải Đinh Trình Hâm đã quá quen thuộc mùi hương trên người Mã Gia Kỳ, người khác giở trò lưu manh đột nhiên ôm ấp cậu như vậy, Đinh Trình Hâm đã đá cho người đó một cú.

“Như cậu thấy đấy.” 

Mã Gia Kỳ là người duy nhất vẫn còn tỉnh táo, diễn thật vô cùng.

“Tôi và Đinh Trình Hâm là người yêu.”

Giang Kỳ Niệm vừa tỉnh lại, còn đang phỏng đoán ý của Mã Gia Kỳ. Lúc này lại đột nhiên nghe Mã Gia Kỳ nói thẳng ra phỏng đoán của mình như vậy, cô bật thốt.

“Cái gì?”

Giọng nói cũng biến đổi vì bị dọa.

Đinh Trình Hâm cũng bị dọa.

“Cậu nói cái… ưm!”

Đinh Trình Hâm còn chưa nói hết chữ cuối cùng, thắt lưng đã bị Mã Gia Kỳ nhéo một cái.

Lực của Mã Gia Kỳ vừa phải, nhưng thắt lưng là vùng mẫn cảm của Đinh Trình Hâm, cậu bị nhéo như vậy, khí thế hùng hổ dọa người kia cũng xẹp xuống, ngược lại còn nhìn như đang làm nũng.

Đinh Trình Hâm ngơ ngác lại tức giận nhìn Mã Gia Kỳ.

F*ck, đây là cái việc gì chứ?

Mã Gia Kỳ nói tiếp. 

“Trước kia cậu từng đọc bài đăng trên diễn đàn đó không? Khi đó tôi và cậu ấy đã hẹn hò được nửa tháng.”

Giang Kỳ Niệm. “…”

Đinh Trình Hâm. “…”

Đinh Trình Hâm biết Mã Gia Kỳ có ý gì, thấy Giang Kỳ Niệm nhìn cậu như muốn xác nhận, Đinh Trình Hâm lập tức phối hợp với Mã Gia Kỳ.

“Đúng là như vậy. Bọn này vốn không muốn nói ra, nhưng là…”

Đối diện với ánh mắt ngập ngừng của Giang Kỳ Niệm, Đinh Trình Hâm dứt khoát.

“Người thích cậu ấy quá nhiều, mình không có cảm giác an toàn, thấy lời đồn kiểu này cũng rất tốt, nên cũng không xóa bài đăng đó đi.”

Nói xong, Đinh Trình Hâm thật sự không khống chế được biểu cảm, cũng sợ Giang Kỳ Niệm nhìn thấy khóe miệng đang co giật của mình, cậu chỉ có thể hơi nghiêng mặt, ra vẻ xấu hổ chôn mặt vào cổ Mã Gia Kỳ.

Khoảnh khắc đó, Đinh Trình Hâm cũng bị khả năng xuất sắc của mình chinh phục.

Đây là tốc độ phản ứng thế nào chứ? Đây là tốc độ phản ứng chỉ ảnh đế mới có.

Mã Gia Kỳ rất phối hợp.

“Ừ, những chuyện này tôi đều nghe theo cậu ấy.”

Đinh Trình Hâm thầm nói cái này cũng nói được, coi như cậu lợi hại.

Đinh Trình Hâm chầm chậm, giấu đi vẻ mặt buồn bã trước đó. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Kỳ Niệm.

Mã Gia Kỳ dịu dàng cúi đầu xuống, vươn tay, chỉnh lại đoạn tóc mái hơi lệch của Đinh Trình Hâm, sau đó lại nhìn Giang Kỳ Niệm cười. 

“Những lời cậu vừa nói đó, nếu tôi không giải thích cho cậu, cậu ấy nghe thấy, lúc sau có thể sẽ lại cáu kỉnh với tôi.”

Đinh Trình Hâm. “…”

Đinh Trình Hâm thật sự bái phục.

Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ nhìn nhau một cái, thầm nói cái danh hiệu ảnh đế Nhất Trung này, tối nay ông đây tặng lại cho cậu.

Nhìn nhau xong, Đinh Trình Hâm nhìn Giang Kỳ Niệm, chỉ thấy vẻ mặt cô hoảng hốt. Rõ ràng là bị kích thích quá lớn, lúc này không biết nên đau lòng hay là kinh ngạc.

Mã Gia Kỳ lại vẫn đứng đó kích thích người ta. 

“Phiền cậu giữ bí mật giúp bọn tôi.”

Đinh Trình Hâm chỉ có thể phối hợp.

“Bọn mình tạm thời không muốn để quá nhiều người biết.”

Đinh Trình Hâm nói xong, bản thân cũng cảm thấy mình làm vậy quá tuyệt tình.

Đều do Mã Gia Kỳ, thật là một người đàn ông quá ác độc.

Giang Kỳ Niệm nhìn Đinh Trình Hâm, lại nhìn Mã Gia Kỳ, cuối cùng cô ngẩn ngơ gật đầu, run rẩy nói một câu các cậu yên tâm.

Đinh Trình Hâm cảm thấy câu yên tâm kia của Giang Kỳ Niệm hoàn toàn là cố nặn ra, từng tiếng như khóc ra máu.

Sau khi Giang Kỳ Niệm kéo vali rời đi, xác định cô không thấy bên này được nữa, Đinh Trình Hâm lập tức vỗ lên mu bàn tay của Mã Gia Kỳ một cái, ra hiệu đối phương buông tay.

Mã Gia Kỳ thả Đinh Trình Hâm ra.

Nhìn Đinh Trình Hâm nhảy ra khỏi lòng mình, tầm mắt Mã Gia Kỳ lướt qua mái tóc màu nâu nhạt của cậu, đường cổ mảnh mai.

“Vừa rồi sao cậu lại nghĩ tới cách này?” 

Đinh Trình Hâm vừa nói vừa quay đầu nhìn Mã Gia Kỳ. Nhớ tới vừa rồi Mã Gia Kỳ không nói tiếng nào đã ôm lấy mình, cậu buồn cười nói.

“Con người cậu thật quỷ kế đa đoan.”

“Nhìn thấy tận mắt có tác dụng hơn bất cứ cái gì khác.” 

Mã Gia Kỳ quan sát vẻ mặt thản nhiên của Đinh Trình Hâm, hơi cúi người.

“Cậu không thấy vậy sao?”

Giọng của Mã Gia Kỳ hơi trầm, ngay kề bên, tính công kích đặc thù của phái nam rõ ràng lại trắng trợn.

“Rất có tác dụng.” 

Đinh Trình Hâm đáp lời. Sau đợt căng thẳng vừa rồi, hiểu được Giang Kỳ Niệm đi thật, Đinh Trình Hâm đột nhiên cảm thấy ủ rũ.

Cũng không phải là quá thích, không thể không có cô.

Nhưng thật sự là đã thích.

Mã Gia Kỳ thấy Đinh Trình Hâm hơi ủ rũ, vỗ vai cậu.

“Đi thôi.”

Đinh Trình Hâm tiến lên mấy bước theo Mã Gia Kỳ lại đột nhiên thấy không đúng.

“Tôi thất tình rồi, cậu còn muốn tôi về hợp xướng? Tôi sợ tôi biến bài hát nhiệt huyết đó thành bài ca thất tình.”

Mã Gia Kỳ nhìn đồng hồ.

Còn 20 phút nữa là kết thúc tiết tự học buổi tối, về đó cũng không hát thêm được gì, Mã Gia Kỳ dừng bước.

“Vậy không hát nữa.”

Thấy Mã Gia Kỳ quay đầu lại, nhìn mình. Đinh Trình Hâm quan sát Mã Gia Kỳ một vòng từ trên xuống dưới.

“Cậu nói xem, có phải trên người cậu mang buff gì hấp dẫn con gái nhà người ta không?” 

Nói xong, Đinh Trình Hâm thở dài.

“Hình như cậu cũng không nói mấy câu với cô ấy, sao cô ấy lại thích cậu đến vậy chứ?”

Đôi mắt màu hổ phách của Đinh Trình Hâm nhìn thẳng Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ đối diện với đôi mắt Đinh Trình Hâm một hồi, hiểu được trong mắt người kia là cảm giác nghi ngờ về tình hình thực tế.

Có thể là còn có chút buồn rầu.

Mã Gia Kỳ cũng thở dài.

Không hiểu sao, trong lòng cũng rất bức bối.

Chưa một ai từng khiến Mã Gia Kỳ có cảm giác bất lực như thế này.

Mã Gia Kỳ vươn tay, mở rộng hai tay, ra hiệu với Đinh Trình Hâm.

Khóe môi nam sinh nhếch lên, có chút không tập trung lại có chút nghiêm túc.

“Ôm một cái, tăng thêm buff cho cậu.”

Đinh Trình Hâm cảm thấy Mã Gia Kỳ lại dỗ cậu như trẻ con.

Còn chưa kịp cười nhạo hành vi của đối phương, Mã Gia Kỳ thấy Đinh Trình Hâm không chịu phản ứng, liền trực tiếp vươn tay, kéo cậu vào lòng.

Không giống như vừa rồi, cái ôm này, nhẹ nhàng như sự an ủi giữa hai người bạn cùng bàn.

Đinh Trình Hâm ngửi mùi hương trên người đối phương, hương cỏ cây nhàn nhạt, mềm mại lại bình thản, như là khu rừng dưới ánh trăng.

Đinh Trình Hâm nghe thấy Mã Gia Kỳ cười nói.

“Mọi người đều sẽ thích cậu.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net