Chương 2 : Cái gọi là nhất kiến chung tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 7, lúc thì nắng gắt đỏ hết mặt, lúc thì mưa bất chợt, dầm dề ẩm ướt và khó chịu.

Trình Hâm chạy ào vào lán xe buýt, thở phào. May mắn lúc cậu tìm được chỗ trú thì mưa mới bắt đầu nặng hạt hơn. Có lẽ mưa sẽ kéo dài. Trình Hâm nghĩ vậy khi nhìn lên bầu trời xám xịt những mấy đen. Thời tiết thất thường khiến tâm trạng cậu sa sút. Vừa hôm qua Trình Hâm dự thi tuyển, bởi vì trong lúc thi cậu có hơi mất bình tĩnh, thành ra làm bài cũng kém.

Càng nghĩ càng thấy nản, Trình Hâm chỉ mong có Lý Thiên Trạch ở đây, với tính cách tưng tửng lạc quan của cậu ấy nhất định sẽ khiến Trình Hâm tịnh tâm trở lại.

Mưa vẫn chưa dứt. Tiếng mưa rơi tí tách lên lán và mặt đường chẳng có quy luật. Khi mà Trình Hâm đã nhàm chán đến mức lôi cái điện thoại ghẻ của mình ra đến hàng chục lần chỉ để xem giờ thì lại có người khác chạy vào. Trình Hâm lơ đãng nhìn qua, một thanh niên khoảng 22-23 tuổi gì đó, người nọ mặc áo khoác nâu sờn như đã dùng từ lâu, quần đen ống rộng, phong cách đơn giản chẳng hề giống đám thanh niên thích thể hiện trên thành phố. Trình Hâm lại nhìn lên gương mặt người đó, dù chỉ thấy góc nghiêng nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường nét. Đầu tiên là đôi môi mỏng hơi mím lại, sống mũi cao thẳng, lông mi đen dài và... Đột nhiên tim cậu đập thình thịch chẳng cách nào dừng lại.

Đẹp và xa xăm...

Trình Hâm chẳng biết sao mình lại nghĩ vậy khi nhìn vào đôi mắt người đó.

Giống như cảm nhận được có người đang nhìn mình, người nọ quay đầu lại. Trình Hâm luống cuống cúi xuống, ra vẻ đang chơi game.

Người nọ cũng thôi không nhìn nữa, lại quay về phía trước. Trình Hâm len lén ngẩng đầu lên, may quá không có bị phát hiện, nếu không bị bắt quả tang nhìn chằm chằm người ta thì ngại chết. Trình Hâm quyết định không để ý vớ vẩn mà tập trung chơi game thật sự.

Lại một khoảng thời gian nữa, vẫn không ngăn được ánh mắt hướng về phía người kia, Trình Hâm ngẩng mặt. 10 phút rồi, vì sao người nọ vẫn thủy chung nhìn về phía trước. Cậu cũng quay đầu nhìn theo, chỉ thấy trên màn hình tòa nhà đối diện đang chiếu video về Lưu Diệu Văn, hình như là để quảng bá ca khúc mới. Chẳng lẽ người này là fan hâm mộ của Lưu Diệu Văn? Cũng phải, Trình Hâm ngẫm nghĩ, Lưu Diệu Văn có rất nhiều fanboy, thậm chí còn chẳng hề kém cạnh số fan hâm mộ nữ nữa. Chẳng hiểu sao, Trình Hâm lại cảm thấy thất thểu.

Một nỗi buồn không tên...

Khi mưa tạnh cũng là lúc xe buýt tới. Người nọ rũ mắt, thôi không nhìn nữa mà bước lên xe, để lại Trình Hâm đang ngồi ngẩn ngơ.

2 tuần sau, đám bạn Lý Thiên Trạch tụ tập ở nhà Trình Hâm tổ chức ăn mừng.

- Nào bạn hiền, phát biểu cảm nghĩ khi đạt được tới ước nguyện nào.

- Cảm nghĩ gì chứ, điểm chỉ là vừa đủ suýt soát thôi mà. - Trình Hâm cười cười, đẩy lon bia của Hoàng Kỳ Lâm ra với lấy cốc nước ngọt.

- Hời ôi, đỗ là tốt rồi đại ca. - Lý Thiên Trạch trề môi. - Mà không nghĩ tới cậu cũng chọn thi Phong Tuấn giống với Á Hiên đấy.

- Mà này, Á Hiên cũng thi đỗ đấy, nghe đâu là thủ khoa, còn là đạt điểm tuyệt đối.

- Oài, không nghĩ tới cậu ấy đỉnh đến thía.

- Trình Hâm, nếu như có gặp Diệu Văn, nhất định phải xin chữ kí cho tớ. - Hoàng Kỳ Lâm nhào tới cầm tay Trình Hâm phấn khích nói.

Trình Hâm nghe tới cái tên Diệu Văn, tâm tư lại trôi dạt về người kia.

- Này, nói gì đi. - Lý Thiên Trạch vỗ vỗ má cậu.

- À, gặp được rồi nói. - Trình Hâm khôi phục tâm trạng đáp lại.

Chỉ là một người lạ vô tình gặp được giữa bảy tỷ người thôi, có gì mà phải bận tâm chứ. Trình Hâm tự an ủi mình vậy, thế nhưng khi vừa cầm bút bàn tay lại vô thức phác họa ra nhân vật kia. Đến khi cậu giật mình nhận ra thì đã vẽ xong rồi.

Trình Hâm ngẩn người nhìn bức tranh, rồi gục đầu xuống. Nhắm mắt lại là có thể mường tượng ra khuôn mặt người đó, đôi mắt dịu dàng tựa như chưa cả thế giới. Trình Hâm thấy lòng mình thổn thức, trái tim vang lên những nhịp đập mạnh mẽ như đang muốn nói với chính bản thân điều gì.

Từ hồi còn bé, Trình Hâm đã luôn được giáo dục một cách cẩn thận. Vì vậy, cậu luôn cảm thấy yêu sớm là không tốt. Mỗi khi cậu nhìn vào lũ con trai lớp mình, Trình Hâm càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng đắn. Những ấn tượng duy nhất của cậu về yêu đương chính là không được sạch sẽ cho lắm. Thế nhưng bây giờ, cậu lại đổ rầm một người qua đường chỉ vì đôi mắt của người ta, và kinh điển hơn nữa còn là thể loại tiếng sét ái tình mà cậu cho rằng không tồn tại. Trình Hâm cảm thấy 16 năm qua của mình là một thất bại thảm hại, và cậu cảm thấy thật chán nản với chính sự yếu đuối của mình.

Làm thế nào để trái tim bình ổn lại đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net