Chương 30 : Xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ duy trì trạng thái trầm mặc thẳng đến khi về nhà làm bà Mã vốn có tâm trạng phấn khởi cũng cảm thấy không ổn.

- Tuấn Lâm, anh con làm sao thế?

- Con làm sao biết được, ban nãy vốn vẫn bình thường mà. - Hạ Tuấn Lâm nhún vai.

- Hừ, hỏi con cũng như không. - Bà lườm Hạ Tuấn Lâm một cái rồi quay sang Mã Gia Kỳ. - Gia Chì, có chuyện gì mà nhìn sắc mặt còn không tốt thế?

- Không có gì đâu mẹ, chỉ là trên trường có chút chuyện thôi. - Mã Gia Kỳ thu lại bộ dáng khó chịu, đối với người nhà vẫn ôn hòa hiểu chuyện.

- Mẹ nói sao hai đứa cứ phải học xa nhà vậy chứ? Xem xem, đều ốm cả rồi.

Bà Mã đi vài vòng quanh Mã Gia Kỳ, hết sờ nắn lại than thở, trong giọng nói mang vài phần xót xa. Thấy bà lại sắp sửa tuôn ra một trào phàn nàn, Hạ Tuấn Lâm vội đỡ bà xuống ghế, vừa đấm bóp vừa nói.

- Được rồi mẫu thân đại nhân, mẹ ngồi xuống trước đã. Con đi lấy cho mẹ cốc nước cam nha.

- Tiểu tử này, sống xa nhà nên hiểu chuyện rồi sao? Được rồi, đi đi.

- Mẹ, đi đường không mệt chứ? Lần sau đến thì gọi bọn con đến đón.

- Không mệt, còn không phải vì mẹ muốn gặp hai đứa sao? - Bà Mã vội xua tay, sau đó bày ra vẻ mặt mong chờ hỏi. - Thế nào? Con đã có bạn gái chưa?

- Vẫn đề này mẹ đã hỏi con từ đầu năm rồi, chẳng phải con đã nói là chưa tính tới sao.

- Cái gì mà chưa tính, con trai nhà người ta bằng tuổi con đã có vợ có con rồi, còn con ngay cả bạn gái cũng chẳng có. Nói xem, con thích kiểu mẫu nào, mẹ liền mang về cho con.

Kiểu mẫu anh thích? Trái tim Mã Gia Kỳ chợt nhảy dựng, nếu là trước kia nhất định hình ảnh Diệu Văn sẽ hiện ra trong đầu anh, nhưng sao lần này lại cảm thấy trống rỗng.

Hạ Tuấn Lâm đứng một bên hóng chuyện, chỉ thấy anh rũ mi trần mặt không nói liền cho là anh vẫn thích Lưu Diệu Văn, chắc là không tiện nói ra trước mặt mẹ. Cậu thở dài, quyết định đi tới giải vây cho anh trai.

- Mẹ, mẹ còn không biết anh ấy là hòa thượng sống sao? Ai anh ấy cũng không để ý tới đâu.

- Người lớn nói chuyện, con xen vào làm gì? - Bà Mã lại lườm Hạ Tuấn Lâm, đoạn lấy ra trong túi một tấm ảnh nói. - Đây là con gái bạn mẹ, kém con 2 tuổi, hiện tại là giáo viên cấp hai. Mẹ đã sắp xếp cuộc hẹn cuối tuần cho hai đứa rồi, chờ chờ kết quả thôi.

- Hừ, còn không xinh bằng hoa khôi khối con. Ấy, sao mẹ đánh con?

- Chỉ đánh con là may rồi đấy, người ta cho dù không quá xinh nhưng vẫn có học thức và nhân phẩm nhé. Thế nào, Gia Kỳ?

- Mẹ, xem mắt cũng chỉ vô ích thôi. - Mã Gia Kỳ chỉ biết thở dài bóp trán.

- Con chưa đi thì làm sao biết kết quả. Mẹ nói đi là đi.

Mã Gia Kỳ im lặng nhìn bà Mã, thật ra, khi bà hỏi về kiểu mẫu anh thích, tuy rằng đầu óc trống rỗng, nhưng lại vang lên tiếng cười như tiếng chuông ngân. Tiếng cười đó...tuyệt nhiên không phải của Diệu Văn.

.

- Phụt hahaha!

Khắp quán rượu vang vọng tiếng cười của Nghiêm Hạo Tường thu hút sự chú ý của không ít người. Mã Gia Kỳ trầm mặt không nói, giương ánh mắt như muốn giết người nhìn Nghiêm Hạo Tường, thẳng cho đến khi Nghiêm Hạo Tường bị ánh mắt của Mã Gia Kỳ làm cho lạnh gáy mời ngừng.

- Khụ! Người anh em, cậu thật sự bị bắt đi xem mắt đấy à?

- Tôi rất rảnh. - Mã Gia Kỳ liếc mắt.

- Haha, vậy thì chúc mừng cậu, rốt cuộc cậu cũng hiểu cảm giác bị ép đi xem mắt của tôi rồi

Mã Gia Kỳ còn chưa lên tiếng, lập tức có cái đầu khác chen vào giữa cả hai.

- Wow, anh Gia Kỳ xem mắt ai vậy?

Mã Gia Kỳ nhìn Lưu Diệu Văn đột nhiên xuất hiện, liền quay đầu trừng mắt với Nghiêm Hạo Tường lần nữa.

- Nghe tin tôi và cậu uống rượu, cậu ta liền mò đến. Không phải tôi gọi.

- Đúng vậy. - Lưu Diệu Văn gật đầu phụ họa.

Mã Gia Kỳ chỉ biết thở dài.

- Không phải dạo này lịch trình của cậu dày đặt sao? Hợp đồng với công ty còn chưa giải quyết xong, sao lại chạy đến đây.

- Còn không phải do lâu rồi ba người chúng ta không tụ tập sao? Với cả em cũng rất tò mò chuyện xem mắt của anh. Gia Kỳ, bao giờ anh mới đi gặp chị dâu vậy.

- Xem ra cậu còn hào hứng hơn cả Gia Kỳ. Làm sao, Gia Kỳ có bạn gái cậu rất vui à? - Nghiêm Hạo Tường liếc mắt nhìn Mã Gia Kỳ.

- Đương nhiên, anh xem Gia Kỳ ngày nào cũng chỉ biết ở nhà viết nhạc. Vô vị!

Mã Gia Kỳ ngồi một bên nghe Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn nói chuyện, anh trầm mặt nhìn bóng mình trong ly rượu. Trước kia, mỗi lần Diệu Văn hối thúc anh tìm bạn gái, anh đều sẽ cảm thấy tức giận cùng tuyệt vọng. Nhưng lần này, ngoài một chút hụt hẫng nho nhỏ ra thì anh không có cảm giác gì. Mã Gia Kỳ mơ hồ nhận ra, có cái gì đó đăng thay đổi tình cảm của anh dành cho Diệu Văn. Cũng có thể...nó đã bắt đầu rất lâu rồi.

Lưu Diệu Văn ngồi nói chuyện một chút lại vội vã rời đi vì vướng lịch trình. Nghiêm Hạo Tường bày ra bộ dáng cợt nhả nói.

- Cảm giác 'được' thằng nhóc mình luôn tâm tâm niệm niệm giục tìm người yêu là như thế nào?

- Cậu hình như rất vui?

- Cậu đang tức giận đấy à? Thôi nào, anh đây chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Không lẽ cậu cứ định như vậy với cậu ta cả đời? Cậu và Lưu Diệu Văn không bao giờ có thể đâu.

Mã Gia Kỳ chẳng buồn phản bác, anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác ra về.

- Tôi tửu lượng kém, về trước.

- Cậu thực sự tức giận nên vứt tôi lại đây đấy à? Này này!

.

Mới sáng sớm chủ nhật, Bà Mã đã dựng Mã Gia Kỳ dậy, lôi hết tủ quần áo của anh ra chọn tới chọn lui. Vừa chọn vừa than.

- Mã Gia Kỳ, con xem tủ quần áo của con còn có thể nghèo nàn đến mức nào nữa? Nhìn xem, ngoài sơ mi và quần tây, còn lại chỉ toàn đồ mặc ở nhà là sao hả?

- Mẹ, con là giảng viên, không thể ăn mặc tùy tiện.

Bà Mã dừng lại suy nghĩ, sau đó gật gật đầu.

- Con nói cũng đúng!

- Với cả, - Mã Gia Kỳ day trán. - không cần phức tạp vậy đâu, mặc như bình thường là được.

- Sao có thể? Mặc lịch sự một chút mới khiến người ta có ấn tượng tốt chứ.

Mã Gia Kỳ thấy bản thân không thể nói lại mẹ mình, đành im lặng mặc cho bà muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, bà Mã cũng chọn được một áo len cao cổ màu trắng, một quần tây màu đen và áo khoác măng tô màu be.

- Dạo này trời trở lạnh, mặc như thế này cũng không có vấn đề. - Sau đó, bà lại cảm thán. - Đúng là con trai mẹ, mặc gì cũng đẹp.

Mã Gia Kỳ : "..."

- Phải rồi, mẹ biết thế nào con cũng sẽ vỏ qua nên đã lên kế hoạch hẹn hò sẵn cho con rồi. Sau khi gặp mặt, hai đứa sẽ đi xem phim rồi ăn tôi tại nhà hàng. Sau đó, con sẽ đưa con bé đi ngắm cảnh đêm. Sao hả, rất tuyệt vời phải không?

- Mẹ, mẹ ít xem phim truyền hình thôi!

- Con còn dám ý kiến? Mẹ cảnh cáo con, nếu con không làm theo kế hoạch của mẹ, về mẹ liền dạy dỗ con. Còn nữa, nhớ đưa con bé về cẩn thận đấy.

- Được, con biết rồi. - Mã Gia Kỳ ảo não nói.

Trình Hâm hôm nay vô cùng phấn khởi, khuôn mặt đã trở lại như bình thường, cũng không có lịch làm thêm, vì vậy cậu hoàn toàn có thể đi gặp đàn anh. Nhưng Trình Hâm chưa kịp bước qua cánh cửa đã bị Chân Nguyên gọi giật lại.

- Trình Hâm, đi đâu vậy?

- Đi gặp đàn anh. Có chuyện gì sao?

- Dĩ nhiên rồi, hôm nay cậu đừng đi, ở lại chơi với bọn tớ đi.

Trình Hâm suy nghĩ một lát, cảm thấy đúng là lâu rồi cả ba chưa đi chơi cùng nhau liền gật đầu đồng ý.

- Cũng được, nhưng sao lại nổi hứng đi khi trời đang lạnh vậy?

- Bí mật! - Hạ Tuấn Lâm cười hớn hở, sau đó quay đầu lựa chọn quần áo, lại thỉnh thoảng quay sang chụm đầu bàn bạc với Chân Nguyên.

Trình Hâm thắc mắc, có chuyện gì mà phải giữ bí mất với cậu thế?

.

Mã Gia Kỳ đẩy cửa quán cà phê, dựa theo lời bà Mã nhìn thấy một bóng dáng ngồi trong góc. Anh rảo bước, cúi người lịch sự nói.

- Xin hỏi, cô là Mai Thanh Thanh?

- Đúng vậy! - Cô gái ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt thanh tú, nhất thời đỏ mặt.

- Vậy thì đúng rồi. Tôi là đối tượng xem mắt của cô, để cô đợi lâu rồi.

- Không không, tôi chỉ vừa hay tan giờ làm thôi. - Mai Thanh Thanh xua tay, trong lòng thầm cảm thán. Mẹ nó, đây là Mã Gia Kỳ, con rùa vàng quốc dân đấy, chỉ nhìn đối diện ở ngoài còn đẹp trai hơn cả trên mạng nữa. Trai đẹp siêu cấp nhiều tiền như này, chờ cả ngày cũng đáng.

Mã Gia Kỳ xem như không nhìn thấy sự kích dộng của Mai Thanh Thanh, anh mỉm cười giơ tay nói.

- Xin chào, tôi là Mã Gia Kỳ. Hân hạnh được gặp.

- E...em là Mai Thanh Thanh, rất vui được gặp anh.

Mai Thanh Thanh vội giơ tay đáp trả, lén lút nuốt nước bọt. Trai đẹp quả là trai đẹp, giọng nói này, nụ cười này, thật làm người ta muốn đẻ con cho anh. Sau đó, Mai Thanh Thanh chợt nhận ra một vấn đề, vì sao cô lại có cảm giác là mình đang trong buổi gặp mặt đối tác chứ không phải là đi xem mắt thế.

Mai Thanh Thanh tiếp tục duy trì sự hoài nghi cuộc đời khi Mã Gia Kỳ trong suốt cuộc nói chuyện chỉ gật hoặc lắc đầu, hoặc...trả lời một cách cứng nhắc, thỉnh thoảng mới hỏi mấy câu rập khuôn nhàm chán. Cuối cùng cô không thể chịu nổi nữa, cô cười cười.

- Đúng rồi, thật ngại quá. Có thể nhờ anh đưa em đến trung tâm mua sắm được chứ? Lúc nãy tan làm liền đến đây, còn có một số thứ chưa kịp mua.

Mã Gia Kỳ không từ chối,  rất thân sĩ đưa cô đến trung tâm mua sắm, còn thân sĩ cầm đồ giúp cô.

- Kia chẳng phải là đàn anh Gia Kỳ sao?

- Hả? - Trình Hâm nhìn theo hướng Chân Nguyên, thấy Mã Gia Kỳ đang đứng trong gian hàng bát đĩa, bên cạnh anh còn có một cô gái. Cả hai đều nói chuyện rất chăm chú và vui vẻ.

Trình Hâm sững sờ, cậu chưa từng thấy đàn anh đi với bất cứ cô gái nào. Vậy...người này là ai?

Hạ Tuấn Lâm lúc này nhìn thấy anh trai, lòng bàn tay chợt đổ mồ hôi. Hiển nhiên, cậu đã quên rằng Mã Gia Kỳ có buổi xem mắt, hơn nữa là còn đúng vào ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net