Chương 32 : Ngoan!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Muốn...gặp em?

Trình Hâm ngây ngô lặp lại, cảm thấy nhất định là do mấy lon bia cô uống lúc nãy tác oai tác quái. Bằng không thì sao lại nghe ra đàn anh muốn gặp cậu có chứ?

Mã Gia Kỳ lúc này mới nhận ra mình hơi thất thố, anh hắng giọng rồi ra vẻ bình tĩnh tự nhiên nói.

- Ừm, vì có thứ muốn đưa cho em!

Trình Hâm tò mò nhìn hộp giấy trước mặt, đến khi mở hộp ra hai mắt cậu lập tức trợn tròn. Bên trong là hãng giày QX mà cậu yêu thích, đã thích rất lâu rồi. Nếu cậu không nhầm, đây còn là hàng real.

( hãy xem Kỳ Hâm của chúng ta như hàng real! Vì Kỳ Hâm vốn real mà. :>)

- Trình Hâm, sinh nhật vui vẻ!

Giọng nói trầm ấm mang theo ý cười của Mã Gia Kỳ vang lên bên tai khiến Trình Hâm lại càng kinh ngạc. Chỉ là quà sinh nhật thôi, sao lại chọn đồ đắt đến như vậy. Trình Hâm nhớ đến một dãy số 0 ở giá đôi giày, càng nghĩ càng thấy đau. Cậu đã từng nghĩ đến việc mua đôi giày này, nhưng nghĩ đến giá hàng fake thoi cũng xót túi tiền. Vậy mà đàn anh lại... Trình Hâm vội vàng đẩy hộp giấy về phía Mã Gia Kỳ, run rẩy nói.

- Đàn anh, tấm lòng của anh em hiểu. Nhưng cái này quá đắt, em không thể nhận được.

Mã Gia Kỳ nhìn Trình Hâm, anh hiểu được tâm trạng của cậu. Anh không nói gì, cúi xuống nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cậu. Trình Hâm bị chuyện này làm cho giật mình, hơi ấm từ bàn tay của anh truyền đến khiến cậu bối rối. Cậu giãy giụa muốn rút chân ra lại bị anh kéo về, anh thấp giọng, thanh âm như có sự quyền rũ mê hoặc.

- Ngoan!

Trình Hâm vội vàng đưa tay lên mũi, sau khi xác định mũi mình không có chảy máu cậu mới thở phào. Mẹ nó, người mình thích nói với mình câu này, đàn anh muốn giết cậu sao? Trình Hâm lén lút cúi đầu nhìn Mã Gia Kỳ, anh rút chân cậu ra khỏi đôi giày cậu đang đi, sau đó lấy đôi giày trong hộp cẩn thận mang vào. Xong xuôi hết thảy, Mã Gia Kỳ mới ngẩng đầu nhìn cậu, ôn nhu nói.

- Về vấn đề mà em lo lắng, tôi chỉ có thể trả lời : tôi lại không thiếu tiền.

Hả?

Trình Hâm ngây người, lời này của đàn anh là có ý gì?

Mã Gia Kỳ nhìn vẻ mặt đần thối của Trình Hâm, khẽ cười. Anh giơ tay cốc nhẹ vào trán cậu.

- Ngốc! Ý tôi là em không cần vì vấn đề này mà lo lắng nữa. Tôi cảm thấy việc này hoàn toàn đáng.

Trình Hâm xoa xoa đầu, trong lòng an tâm không ít. Nhưng lúc này cậu chợt nhớ tới chuyện quan trọng. Cậu dẩu môi, dí dí hòn đá dưới dân như trút giận, chốc lại dừng lại vì sợ hỏng giày.

- Không phải anh đang hẹn hò sao? Sao lại có thời gian nhớ tới sinh nhật, còn tặng quà nữa.

- Không sao, đều giải quyết cả rồi.

Trình Hâm nghe giọng Mã Gia Kỳ thì nhướng mày.

Giải quyết xong rồi?

Là quyết định hẹn hò hay kết hôn luôn rồi?

Trình Hâm ủ rũ nghĩ, dù sao cũng không liên quan đến cậu.

Mã Gia Kỳ không nhìn thấy sự bất thường của Trình Hâm, chỉ cho là cậu tính khí trẻ con. Anh nhìn cậu, giọng điệu dỗ dành.

- Trời đã trở lạnh rồi, mau về phòng đi. Đừng để bị cảm!

Trình Hâm còn quay đầu định nói gì thêm lại bị anh chen vào.

- Ngoan!

Arg! Được rồi cậu thừa nhận, cậu là một người háo sắc, nghe đàn anh nói vậy liền không nhịn được mà rớt liêm sỉ.

Hạ Tuấn Lâm và Chân Nguyên vừa chờ Trình Hâm vừa chơi game, thật lâu sau mới thấy cậu mặt mũi đỏ bừng bước vào phòng. Chân Nguyên vốn định ra đỡ Trình Hâm, nhưng khi nhìn thấy đôi giày trên chân cậu liền há hốc.

- Trình Hâm, cậu có chuyện gì khó khăn thì nói với bọn tớ, sao lại làm chuyện dại dột như vậy?

- Hả? - Trình Hâm giật giật khóe miệng. - Đây là quà sinh nhật đàn anh tặng tớ.

- Cái này? - Chân Nguyên khó tin hỏi lại.

- Ừm!

- Này...cũng quá khủng rồi đi...

Hạ Tuấn Lâm cũng sốc không kém, cậu vốn nghĩ Mã Gia Kỳ vì không biết hôm nay sinh nhật Trình Hâm nên mới bình thản như vậy. Hóa ra là đã chuẩn bị cả rồi à? Hơn nữa, đây còn trùng hợp là hãng giày Trình Hâm yêu thích.

Chân Nguyên sau khi hết sốc thì bắt đầu nhận thức một việc, tò mò ngẩn đầu hỏi Trình Hâm.

- Nhưng mà Trình Hâm, đàn anh Mã Gia Kỳ của cậu rốt cuộc có biết ý nghĩa của việc tặng giày là gì không đấy?

- Tặng giày thì có ý nghĩa là gì? - Trình Hâm nghệt mặt ra, cảm giác như mở ra một thế giới mới

Chân Nguyên lắc đầu chán nản, ngồi lên giường bắt đầu khai sáng cho Trình Hâm.

- Tằng giày có nhiều ý nghĩa lắm, nhưng thường thì người ta đề cập đến hai việc. Thứ nhất tặng giày có nghĩa là chia xa, ly biệt. Thứ hai là...người tặng muốn trói buộc người được tặng ở bên cạnh mình. Cho nên Trình Hâm, - Chân Nguyên triết lí xoa xoa cằm. -  đàn anh của cậu là muốn rời xa cậu, hay muốn ở bên cậu đây?

Trình Hâm : "..." Làm sao cậu biết được chứ?

- Tớ nghĩ...anh tớ chắc là sẽ không nghĩ được nhiều đến vậy... - Hạ Tuấn Lâm dè dặt nói.

Trình Hâm im lặng ngầm đồng ý, mặc dù trong lòng cậu rất mong đàn anh có ý gì đó.

- Haiz, các cậu chẳng hiểu gì cả. - Chân Nguyên hừ một tiếng. - Đàn anh là người tặng quà mà sẽ không suy nghĩ gì sao?

Trình Hâm ngơ ngác, thế rốt cuộc là đàn anh có ý gì hay không?

.

Bà Mã đứng ngồi không yên suốt cả ngày, cho đến khi nghe tiếng động cơ xe dưới nhà liền chạy ra mở cửa đón con trai. Mã Gia Kỳ thấy mẹ mình đứng trước cửa thì thoáng nhíu mày.

- Sao mẹ còn chưa ngủ? Lại còn mặc ít lúc trời lạnh như vậy?

Bà Mã làm gì có tâm trạng trả lời Mã Gia Kỳ, bà vừa kéo anh vào nhà vừa hỏi dồn dập.

- Sao rồi? Xen mắt thế nào? Có nói chuyện gì không?

- Rất ổn ạ! Đã giới thiệu tên tuổi qua rồi.

- Chỉ có vậy? Con đây là đi phỏng vấn sao? Thế lúc ăn tối, lúc xem phim?

- Trong rạp chiếu phim không nên nói chuyện, sẽ ảnh hưởng đến người khác. Lúc ăn cơm cũng vậy, sẽ bị nghẹn.

- Vậy...vậy có đưa đi ngắm cảnh đêm không?

- Chẳng phải lúc đưa cô ấy về nhà, hai bên đường không phải cảnh đêm sao? - Mã Gia Kỳ nhướng mày. - Không lẽ vậy còn chưa đủ?

Bà Mã nhìn vẻ mặt bình thản của đứa con trai mình, lần đầu tiên bà cảm thấy giận run người vì con trai.

- Con có biết là con đã bỏ qua một cô gái tốt không?

- Mẹ, con biết cô ấy tốt. Nhưng hai người bọn con, không hợp.

- Không hợp không hợp, lần nào con cũng lấy lí do này. Con muốn mẹ tức chết phải không?

Bà Mã ôm đầu than thở, Mã Gia Kỳ chỉ đành ngồi một bên trầm mặt. Dù sao lúc này anh nói gì bà cũng sẽ không nghe. Bà Mã ngồi than vãn một lúc, sau đó đột nhiên ngẩng đầu.

- Không phải con để ý nữ sinh nào đó chứ?

Mã Gia Kỳ nghe mẹ mình nói, đột nhiên cảm thấy chột dạ.

- Mẹ đang nghĩ đi đâu vậy..

- Mẹ cảnh cáo con không được có ý nghĩ linh tinh nào với nữ sinh. Đừng nghĩ con chỉ cách tuổi chúng nó mấy năm liền không quản đến quan hệ giảng viên-học sinh của mình. - Bà Mã hơi dừng lại, rồi nói tiếp. - Cùng lắm thì chờ người ta lên đại học rồi làm gì thì làm.

Mã Gia Kỳ triệt để im lặng, nếu như cứ để mẹ anh suy diễn, nhất định anh sẽ bị giảng dạy cả đêm. Mã Gia Kỳ thở dài bóp trán hướng mẹ mình nói.

- Giờ cũng trễ rồi, mẹ đi ngủ đi.

Phải mất một lúc Mã Gia Kỳ mới thuyết phục được bà. Đến khi anh trở lại phòng, trái tim không tự chủ đập thình thịch. Anh làm sao có thể để ý đến nữ sinh.

( Đúng r, anh thik con trai mà :v )

Anh làm sao có thể để ý đến Trình Hâm. Vốn dĩ người anh thích chính là...

Không đúng! Mã Gia Kỳ bật dậy, vì cớ gì anh lại nghĩ đến cậu chứ? Nhất định là do hôm nay là sinh nhật cậu nên anh mới suy nghĩ linh tinh như thế. Mã Gia Kỳ tự trấn an mình, rốt cuộc vẫn không kìm được mà nghĩ đến Trình Hâm. Chỉ hơn một năm nữa là cậu lên đại học rồi, lúc đó...lúc đó?

Lúc đó thì làm sao chứ?

Mã Gia Kỳ ngẩn cả người, anh gác tay lên trán cười khổ, anh bị làm sao vậy chứ? Khả năng trấn tĩnh ngày càng kém rồi...

Vẫn là một đêm không ngủ!

- Yo, người anh em, hôm qua xem mắt thế nào mà sắc mặt kém thế?

Mã Gia Kỳ nhìn Nghiêm Hạo Tường vui vẻ khi người khác đau khổ, cúi đầu trầm tư. Sau đó anh ngẩng đầu, hỏi Nghiêm Hạo Tường.

- Cậu có cảm thấy tôi sẽ để ý một người nào ngoài Diệu Văn không? - Đương nhiên, cái vế "một người là Trình Hâm" anh sẽ bỏ qua.

Nghiêm Hạo Tường thoáng ngẩn người, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bộ dáng thường ngày, hỏi Mã Gia Kỳ lần nữa.

- Sao nào? Cuộc xem mắt hôm qua làm cậu nhận ra điều gì rồi à?

- Nhận ra điều gì là điều gì?

Nghiêm Hạo Tường nhìn Mã Gia Kỳ, cảm thấy thật phí thời gian khi nói chuyện với tên đầu gỗ này. Hắn rốt cuộc không hiểu tại sao Mã Gia Kỳ có thể nhận ra tình cảm của mình với Diệu Văn, nhưng đối với người kia lại như này.

Vẫn là thôi đi, Hạ Tuấn Lâm nói hắn không được xen vào chuyện của Mã Gia Kỳ, cho nên hắn vẫn nên dành thời gian nghĩ cách làm sao tiến triển mỗi quan hệ của hắn và Hạ Tuấn Lâm thì hơn. 

Nghiêm Hạo Tường phất tay, của như không còn gì để nói.

- Cậu không biết thì ông đây biết sao được. Tự tìm câu trả lời đi, tôi còn phải đi tìm Lâm Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net