Chương 42 : Thế giới không thể chạm tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ tỏ vẻ bình thản bước vào, trong lớp quả thật chỉ toàn một đám nam sinh mặc đồ hầu gái nhìn qua rất kì dị. Bảo sao không có một khách nam nào dám tới, cùng lắm chỉ có một vài khách nữ cảm thấy thú vị hoặc mấy nam sinh lớp lân cận muốn đến chụp hình trêu ngươi mà thôi.

- Đây đây thầy Mã ngồi bàn này view đẹp này.

-Thầy Mã muốn chọn uống gì nhỉ? Có muốn thêm loại phục vụ nào khác như massage hay không?

- Thầy yên tâm bọn em sẽ phục vụ thầy tận tình chu đáo nha.

Xem ra là vì anh là khách nam đầu tiên nên mấy đứa này mới nhiệt tình như vậy. Thế nhưng mà như này cũng quá nhiệt tình rồi, Mã Gia Kỳ run rẩy khoé miệng nghĩ.

Mã Gia Kỳ day day trán ngồi xuống, ánh mắt kín đáo quét một vòng quanh lớp rồi dừng lại bên quầy phục vụ, rốt cuộc cũng thấy người cần tìm. Cậu lúc này đang tròn mắt nhìn anh, dáng vẻ như không tin được anh lại ở chỗ này. Mã Gia Kỳ hướng cậu muốn vẫy tay chào hỏi, ai dè phía trước lại có một bóng người chắn ngang.

- Thầy Mã xem ra rảnh quá ha? Lúc nào cũng có thời gian tìm đến lớp em hết.

Mã Gia Kỳ hơi ngước mắt lên liền nhìn thấy Hà Tuấn Minh đang nở nụ cười cau có nhìn anh. Cậu đang chắn ngay trước Trình Hâm, bộ dáng giống như gà mẹ bảo vệ gà con. Mã Gia Kỳ một chút cũng không buồn quan tâm đến cậu, anh cụp mắt xuống thản nhiên trả lời.

- Đúng là tôi rất rảnh. - Đoạn anh quay đầu nhìn mọi người xung quanh cười hỏi - Thế nào? Tôi rảnh nên muốn đến chơi với các em, các em không hoan nghênh sao?

- Nào có nào có, thầy Mã đến bọn em còn vui mừng không kịp.

- Hà Tuấn Minh cậu đang nói nhảm gì thế hả, mau xin lỗi thầy Mã đi!!!

Đám nam sinh lập tức nhao nhao lên, bọn họ khó khăn lắm mới có khách nam sao có thể không vui vẻ chứ. Lại nói, Mã Gia Kỳ còn rất được lòng cả học sinh nam lẫn học sinh nữ, lôi kéo được thầy ấy đến đây thì sẽ càng có thêm được nhiều khách khác. Cái tên Hà Tuấn Minh đúng là không biết thức thời, còn lảm nhảm lắm lời với một khách sộp như vậy.

Hà Tuấn Minh rõ ràng là muốn bảo vệ bạn học lớp mình khỏi tên cáo xảo quyệt lại bị đám bạn ào tới chỉ trích đánh đấm cho vài cái, sắc mặt đã đen đến không thể nào đen hơn. Cậu nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Mã Gia Kỳ, trong lòng càng tức không chịu được.

- Được, là lỗi của em. Để đền bù tội lỗi thầy để em phục vụ thầy nha, chắc thầy cũng không có không rộng lượng như vậy đâu nhỉ?

- Hả? Không cần đâ-

- Sao lại không cần chứ? Em là muốn tạ lỗi với thầy thầy lại không cho em cơ hội sao?

Hà Tuấn Minh cười tươi không cần tưới, hừ, đừng tưởng cậu không biết ý đồ đến đây của hắn ta. Rõ ràng là muốn Trình Hâm  phục vụ riêng cho mình, còn lâu cậu mới để yên cho hắn ta toại nguyện.

Trình Hâm bên này đuôi mắt giật giật nhìn một màn đối đáp của Hà Tuấn Minh và Mã Gia Kỳ, trong lòng càng thêm khẳng định giữa hai người này rõ ràng có gì đó. Bằng không lần nào gặp nhau cũng phải cạnh khoé nhau toé lửa như vậy làm gì? Trình Hâm chợt nhớ ra Lý Thiên Trạch đã từng nói với cậu " Đôi lúc con trai khó hiểu cũng không kém gì con gái đâu. " Bây giờ ngẫm lại cũng thấy rất có lí, cậu đúng là có chút không hiểu nỗi đàn anh và Hà Tuấn Minh.

Hà Tuấn Minh sau khi ép Mã Gia Kỳ gọi đồ uống, lúc này cậu quay trở lại quầy phục vụ với khuôn mặt nhăn nhó. Trình Hâm nhìn cậu nhịn không được hỏi.

- Hai người rốt cuộc là làm sao vậy?

Hà Tuấn Minh nghe Trình Hâm hỏi càng thấy bực bội hơn. Xem đi, cải trắng nhà mình được cậu dốc sức bảo vệ như vậy lại cứ bị người ta nhòm ngó, còn Trình Hâm thì cứ thích tự mình dâng đầu lên miệng sói như thế, đúng là làm chuyện không đâu mà.

Nhưng dù nghĩ vậy, thái độ Hà Tuấn Minh khi nói chuyện với Trình Hâm cũng hoà hoãn hơn, giọng điệu dịu lại.

- Không có gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.

Nghĩ rồi lại nghĩ, cậu cảm thấy không thể để yên mọi chuyện cứ như vậy được. Hà Tuấn Minh kéo Trình Hâm đến một góc nhắc nhở.

- Tôi nói này, cậu thực sự cần phải giữ khoảng cách với thầy Mã đi, tránh xa càng xa càng tốt. Tôi nhìn thế nào cũng thấy thầy ấy không đơn giản, đặc biệt là không đứng đắn một chút nào cả.

Suốt ngày chỉ lo trêu chọc người khác  đúng là không thể tin tưởng được, Hà Tuấn Minh nghĩ nghĩ.

Trình Hâm dùng ánh mắt kì quái nhìn Hà Tuấn Minh, đàn anh thì có gì mà không đơn giản với cả không đứng đắn chứ.

- Đại ca à, cậu một ngày đều nhắc nhở tôi cách xa anh ấy cả chục lần rồi, không biết chán sao? Còn nữa, thầy Mã vô cùng chính trực nghiêm chỉnh, cậu đừng có mà suy đoán lung tung.

Cái gì mà chính trực nghiêm chỉnh chứ, quỷ mới tin. Hà Tuấn Minh dùng ánh mắt không thể cứu chữa nhìn Trình Hâm, rõ ràng là cậu đã bị vẻ ngoài của hắn lừa rồi, lại còn bênh chằm chặp hắn như vậy. Hà Tuấn Minh càng nghĩ càng thấy rầu cho tương lai cải trắng nhà mình.

- Này này, mọi người có thấy Hà Tuấn Minh và Trình Hâm dạo này rất thân thiết với nhau không? Gần như lúc nào cũng thấy bọn họ đi với nhau, cứ như là hình với bóng ấy.

- Có khi nào bọn họ đang hẹn hò không?

- Lại chả thế ấy chứ, nhìn xem bọn họ có thân thiết với người khác nào không cơ chứ? Dù sao thì bọn họ nhìn cũng rất đẹp đôi nha.

Nhân gian có câu, một khi đã rảnh rỗi thì sinh bà tám, dù là già trẻ gái trai. Một đám nam sinh vì không có khách dẫn đến nhàm chán liền tụ tập lại với nhau cắn dưa tám chuyện, mà lần này đối tượng hướng đến Hà Tuấn Minh và Trình Hâm. Bọn họ bàn tán đang hăng say sôi nổi, một chút cũng không nhận thức được Mã Gia Kỳ đang ngồi một bên sắc mặt đang trầm xuống. Ánh mắt anh sắt lạnh đặt lên cái tay Hà Tuấn Minh đang khoác lên vai Trình Hâm. Mã Gia Kỳ biết Hà Tuấn Minh không thích Trình Hâm, kể cả có thì cậu ta cũng không phải là đối thủ của anh. Nhưng Hà Tuấn Minh hết lần này đến lần khác chen vào giữa anh và Trình Hâm, nói không khó chịu chính là giả. Mã Gia Kỳ lại liếc mắt nhìn sang đám nam sinh khẽ cau mày.

Hừ, anh mới chính là người sẽ hẹn hò với Trình Hâm đây này.

Mã Gia Kỳ vốn là đến để gặp Trình Hâm, kết quả mục đích không đạt được, hiện tại cũng không thể kiếm lý do tiếp tục ở lại. Anh cảm thấy có hơi ảo não thất vọng, cứ nghĩ có thể nhân dịp lễ hội này để dành nhiều thời gian với cậu hơn, đúng là người tính không bằng trời tính. Lúc này điện thoại anh lại vang lên thông báo tin nhắn, Mã Gia Kỳ mở lên xem, một lúc sau liền không nhịn được giương cao khoé miệng.

- " Đàn em: Đừng tức giận nha, chúng ta còn hẹn nhau vào cuối tuần mà. Đến lúc đó toàn bộ thời gian của em đều là của đàn anh. *icon ngại ngùng* "

Thấy không? Đến cuối cùng vẫn là anh và Trình Hâm hẹn hò với nhau mà thôi.

Trình Hâm ngồi đằng sau quầy phục vụ, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chờ phản hồi của Mã Gia Kỳ. Vừa nãy liệu cậu có tỏ ý quá rõ ràng không nhỉ? Liệu đàn anh có nhận ra gì không? Trình Hâm  trong lòng hồi hộp muốn chết, cho đến khi thấy tin nhắn Mã Gia Kỳ gửi đến liền vội vàng mở xem.

- " Đàn anh: tối mai sẽ bắn pháo hoa, cùng xem chứ? "

Trình Hâm đọc tin nhắn, miệng cong lên cười ngọt ngào. Cậu lại có thêm một cuộc hẹn từ đàn anh rồi.

Mà Hà Tuấn Minh bên này nhìn Trình Hâm vừa cười cười vừa gõ tin nhắn thì thở dài lần thứ n trong ngày. Xem đi, lại bị con cáo xảo quyệt dụ dỗ rồi.

Ngày cuối cùng của lễ hội văn hoá thể thao là ngày tổng kết lại các hoạt động, cuối buổi còn có biểu diễn văn nghệ và bắn pháo hoa. Trình Hâm sau 6 ngày bị Khả Linh hành hạ lên xuống rốt cuộc cũng có thể thoát kiếp. Cậu ôm lấy Hạ Tuấn Lâm và Trương Chân Nguyên, dáng vẻ giống như xa cách 10 năm chưa gặp.

- Cuối cùng cũng có thể an ổn đi chơi với các cậu dù chỉ ngày cuối cùng rồi.

- Được rồi ngoan ngoan bổn cung thương. - Chân Nguyên ôm lấy Trình Hâm an ủi.

- Phải rồi, nghe nói hôm nay có nhiều nhân vật lớn về trường mình lắm đấy. - Hạ Tuấn Lâm vừa nói vừa đưa bịch đồ ăn vặt cho Trình Hâm. - Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trường tổ chức một lễ hội lớn như thế này mà.

- Nếu là nhân vật lớn, không phải là sẽ có Diệu Văn đấy chứ?

- Không biết nữa, dạo này anh ấy có vẻ rất bận nên chắc sẽ không xuất hiện đâu.

Nghe thấy cái tên Diệu Văn, Trình Hâm hơi khựng người lại sau đó lại cúi đầu ăn bánh. Không cần để ý, anh ta đã có bạn gái rồi, sẽ không còn là mối bận tâm của cậu nữa.

" Xin chào mọi người, hẳn là mọi người cũng đã biết tôi là ai rồi đúng không? "

Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng reo hò của nữ sinh khiến Trình Hâm giật mình làm rơi miếng bánh. Cậu ngẩng đầu nhìn lên khán đài, phát hiện người đứng trên đó chính là Diệu Văn.

- Lâu lắm mới trở lại trường cũ, lần này có lễ hội lớn như thế này tôi muốn góp ít bài hát tự sáng tác dành cho mọi người. Không biết liệu mọi người có đón nhận không?

Diệu Văn đứng trên bục cao dáng vẻ ung dung xuất chúng nói, quả nhiên là phong thái của người nổi tiếng. Vừa dứt lời, mọi người bên dưới liền hô hào đồng ý. Lưu Diệu Văn thấy vậy chỉ hơi mỉm cười rồi lui xuống chỗ ghế ngồi của mình thử mic một chút, đoạn hướng về phía sau sân khấu nói.

- Anh ra đi, chúng ta bắt đầu thôi nào.

Từ phía sau sân khấu một dáng người thon gầy đi lên, bộ dáng vừa ung dung vừa trầm ổn. Trình Hâm dù ngồi cuối hàng xa sân khấu nhưng cậu vẫn có thể nhận ra người đó là ai, đôi mắt mở to dõi theo từng cử chỉ của anh.

Đàn anh chưa từng nói anh sẽ diễn vào cuối lễ hội, cũng chưa từng nói anh diễn cùng với Diệu Văn.

Lúc này anh đã ngồi xuống bên chiếc đàn piano, bàn tay khẽ dạo một chút rồi bắt đầu chuyên chú đánh đàn. Khớp xương tinh xảo lướt trên phím đàn tạo thành một động tác tuyệt đẹp, Mã Gia Kỳ giống như đang hoà mình vào bản nhạc, bên cạnh là Lưu Diệu Văn cũng đang ngân vang những âm thanh trong trẻo. Bởi vì thời gian diễn là buổi tối cho nên toàn bộ ánh sáng như đang tập trung trên hai người họ, bao quanh lấy cả hai biến cả hai thành nhân vật chính toả sáng nhất, rực rỡ nhất. Một thế giới mà không một người nào có thể bước vào phá vỡ sự hoà hợp hoàn hảo ấy, một thế giới chỉ thuộc về hai người họ.

- Không phải là bọn họ quá hợp nhau sao?

- Đúng vậy, luận về nhan sắc hay tài năng thử hỏi ai có thể đọ lại họ chứ.

- Hai người họ chính là một cặp đôi hoàn hảo, dù là ai cũng sẽ không xứng.

Xung quanh là tiếng bàn luận trầm trồ khen ngợi không ngớt. Trình Hâm rũ mắt, cậu thừa nhận lời bọn họ nói rất đúng. Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn chính là một tổ hợp hoàn hảo mà bất kì ai trong số cả hai cũng đều không thể thay thế, thế giới của họ, cậu vĩnh viễn cũng không thể chạm đến. Trình Hâm lần đầu tiên cảm nhận được, khoảng cách tưởng như vô hình kì thực lại xa xôi vô cùng giữa cậu và đàn anh.

A... Trình Hâm thở dài, cậu ghen tị với Diệu Văn quá.

______________________________________

Chúc mừng năm mới muộn mọi người ưi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net