Chương 57 : Lén lút theo dõi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nói đi, chuyện anh quay về và chuyện chân anh có liên quan gì?

Mã Gia Kỳ nhớ lại tin nhắn kia, ánh mắt đảo lên người Trình Hâm, dường như có ánh sáng lóe lên.

- Vì nghĩ em đã kết hôn tôi mới đi uống rượu.

- Vốn là muốn uống để quên đi, nhưng càng uống lại càng cảm thấy ấm ức chỉ muốn chạy đi tìm em, kết quả chưa tìm được đã thấy mình đang nằm vật trên đường.

- Cho đến khi nằm trên xe cấp cứu tôi mới biết mình bị xe đâm, thân thể tổn thương quá nghiêm trọng, buộc phải quay về Mỹ gấp để điều trị.

Mã Gia Kỳ vẫn còn nhớ rõ cảm giác bất lực của mình khi ấy, toàn thân đau nhức như nứt ra trăm mảnh, dù cố gắng thế nào cũng không thể cử động nổi một ngón tay. Khi tầm mắt dần trở nên mơ hồ và cổ họng xộc lên mùi tanh của máu, anh đã thầm gửi lời cầu nguyện đến thượng đế, nếu như hôm nay anh bỏ mạng tại đây, vậy thì hi vọng anh có thể quay ngược thời gian về mười năm trước, anh sẽ đến tìm Trình Hâm trước tiên, cùng cậu trải qua mọi khoảnh khắc trên đời.

Thế nhưng khi anh tỉnh dậy lần nữa, thời gian đã trôi qua hai năm, trên người vẫn còn bộ quần áo bệnh nhân đơn bạc, đôi chân cũng không còn cảm giác gì nữa. Sau đó mọi người nói với anh, chân của anh suýt thì bị bánh xe nghiền nát, tuy rằng may mắn thoát khỏi việc vĩnh viễn không thể đứng lên được, nhưng thực ra tình trạng cũng không khác là bao, cho dù có luyện tập cũng không thể đi lại giống như người bình thường được nữa.

- Nói cách khác... - Mã Gia Kỳ rũ mi mắt, giọng điệu dửng dưng tự giễu chính mình - Bây giờ tôi đã trở thành người tàn tật rồi.

Khi đó Mã Gia Kỳ đã không muốn tin vào số phận, nếu thượng đế không thương xót anh thì anh sẽ liều mình vượt qua. Nhưng thực ra kết quả thế nào trong lòng anh hiểu rõ, chỉ là anh không đành lòng chấp nhận, anh tự ti về bản thân, tự ti về đôi chân của mình. Mã Gia Kỳ biết Đinh Trình Hâm không phải kiểu người chê cười về một khuyết điểm nào đó của người khác.

Nhưng bởi vì đối phương là Đinh Trình Hâm, nên khi đứng trước mặt cậu, anh chẳng là gì cả. Nửa vì không muốn xuất hiện trước mặt Đinh Trình Hâm với bộ dạng tàn tật như này, nửa không muốn cậu phải vì mình mà phải lãng phí thời gian lo lắng, nếu không phải lần này trở về vì Hạ Tuấn Lâm kết hôn thì anh đã định vĩnh viễn chôn chân mình tại Mỹ.
Nhưng anh đúng là đồ hèn, cứ tưởng bản thân đã thông suốt sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cậu nữa, thế mà chỉ trong khoảnh khắc gặp lại, khát cầu được quan tâm lại bùng lên đạp đổ mọi tự ti sợ hãi, không ngần ngại mà bày ra dáng vẻ thảm hại nhất.

- Trình Hâm, hiện giờ chân tôi vẫn còn rất đau.

Đinh Trình Hâm nhăn mày nghe anh nói, thì ra đây là lí do khi đó Hạ Tuấn Lâm lại tỏ thái độ lớn với cậu như vậy, kể từ lúc ấy cậu cũng không thấy tin tức gì về anh nữa. Đinh Trình Hâm nhìn đến chân anh, nhớ đến lúc nãy anh còn phải đi cà nhắc khập khễnh để đuổi kịp tốc độ của cậu.

Nếu nói không đau lòng chính là giả, nhưng phần nhiều hơn thì là tức giận. Người này thật sự quá mức ngu ngốc, tửu lượng đã kém còn học đòi uống rượu, chỉ vì muốn gặp cậu mà bất chấp nguy hiểm mà lao ra đường, trong khi anh suýt thì mất mạng thì cậu ngay đến một chút đau đớn của anh cũng không hề hay biết.

Đinh Trình Hâm mím môi, cậu thì có gì đáng để anh trả giá như vậy.

Đinh Trình Hâm muốn mở miệng mắng anh, thế nhưng Mã Gia Kỳ lại nói chân anh rất đau, gương mặt vô tội chớp mắt nhìn cậu trông chẳng có vẻ gì là như thế, ngược lại hình như còn có mấy phần vui vẻ. Đối diện với ánh mắt sáng rực như đuốc của anh, Trình Hâm đột nhiên không biết mình nên đau lòng kiểu gì nữa, cậu cảm thấy chắc chắn là anh muốn chọc cậu tức chết thì đúng hơn.

Mã Gia Kỳ lén quan sát biểu hiện Đinh Trình Hâm, thấy ánh mắt toàn lửa giận của cậu thì hốt hoảng. Anh rối rắm suy nghĩ mấy giây, mười ngón tay bấu chặt vào đùi, thử dùng giọng điệu đáng thương nhìn cậu.

- Chân tôi đau lắm, thật đấy!

Sau đó chỉ thấy Trình Hâm lườm anh, cực kì vô tình nói.

- Vậy sao? Thế thì đau chết anh đi.

.

Trình Hâm về nhà được một tuần, bố mẹ cậu đã sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt mới. Lúc đầu cậu vốn đồng ý đại một người cho bố mẹ yên lòng, nhưng sau khi gặp lại Mã Gia Kỳ đột nhiên lại thấy phiền não.

- Con yên tâm, người lần này chắc chắn rất tốt.

- Ngoại hình rất được, chênh lệch tuổi tác không nhiều, lại có sự nghiệp riêng. Hơn nữa cậu trai này là con một người bạn tốt của mẹ, sau này tuyệt đối sẽ không để con bị thiệt thòi.

Đinh Trình Hâm trầm mặc nhìn bố mẹ mình khoa tay múa chân diễn tả người này tốt thế nào, so với những người trước đó cậu đi xem mắt còn nhiệt tình giới thiệu hơn, hẳn là bố mẹ cậu rất hài lòng về người này. Cuối cùng bố Đinh chốt lại bằng một câu khiến cậu đã phiền não nay lại còn phiền não hơn.

- Đảm bảo là tốt hơn thằng nhãi kia gấp vạn lần.

Trải qua bao nhiêu năm, bố Đinh vẫn không chịu bỏ qua cho Mã Gia Kỳ, không hiểu sao cậu thấy hơi thương cảm cho anh.

Buổi tối, bởi vì mẹ Đinh không chấp nhận nổi tủ quần áo nghèo nàn của cậu nên Trình Hâm dưới sự thúc giục của mẹ mà lướt điện thoại tìm đồ để mặc vào ngày xem mắt. Đinh Trình Hâm lướt đến mỏi mắt chuẩn bị đi ngủ thì thấy Cha mẹ gọi tới hỏi thăm. Một năm trước cậu mới thay số điện thoại, người biết số cậu không nhiều lắm, chủ yếu toàn là thân thích hoặc mối làm ăn, còn Chân Nguyên là do gặp lại ở đám cưới Hạ Tuấn Lâm  nên mới thuận tiện cho số.

Đinh Trình Hâm đổi tư thế nằm, bên kia điện thoại Chân Nguyên vẫn đang kể chuyện linh tinh gì đó, còn có cả chuyện hẹn hò tiến triển với Tứ Húc. Chân Nguyên nói một lúc, cảm thấy như chỉ có mình độc thoại nên chuyển hướng sang Trình Hâm hỏi.

- Còn cậu dạo này thì sao?

Thực ra Chân Nguyên hơi tò mò, Mã Gia Kỳ dù sao cũng trở về rồi, nghe nói sau khi hôn lễ của Hạ Tuấn Lâm kết thúc hai người này còn gặp riêng nhau nói chuyện. Không biết lúc ấy Đinh Trình Hâm có phản ứng gì, cũng không biết cậu bây giờ cảm thấy thế nào.

Đinh Trình Hâm không nghĩ nhiều như Chân Nguyên, thậm chí còn có tâm trạng đùa giỡn.

- Mặc dù không được như cậu có đôi có cặp, nhưng tớ chắc sẽ kết hôn trước cậu đấy.

- Cái gì???

Chân Nguyên cho rằng mình nghe nhầm rồi, Mã Gia Kỳ cũng mới về thôi mà, không lẽ hai người này đã làm hòa rồi tiến thẳng tới hôn nhân luôn sao? Đây là loại tiến độ cấp ánh sáng nào thế???

Trình Hâm dường như cảm thấy chưa trêu đủ mà cười cười nói tiếp - Đối tượng xem mắt lần này được bố mẹ tớ ưng ý như vậy, nếu tớ không chịu sợ là bị đuổi ra khỏi nhà mất.

- Đối tượng xem mắt?! - Chân Nguyên ù ù cạc cạc hỏi lại.

- Đúng vậy. - Đinh Trình Hâm tủm tỉm cười.

Chân Nguyên càng nghe càng cảm thấy tai mình như có vấn đề, Đinh Trình Hâm vậy mà không cùng Mã Gia Kỳ kết hôn, hơn nữa còn có ý định xem mắt. Chẳng lẽ giữa hai người họ thật sự không thể cứu vãn, Trình Hâm đã hết yêu Mã Gia Kỳ rồi sao? Chân Nguyên nhớ đến quãng thời gian Trình Hâm theo đuổi Mã Gia Kỳ, tình cảm mãnh liệt chân thành như muốn moi móc hết tim gan cho người ta, sau khi Mã Gia Kỳ đi còn suy sụp suốt một thời gian dài, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này thật khó tin.

- Vậy... - Chân Nguyên đánh liều hỏi - Vậy là cậu định kết hôn thật à?

Lần này Đinh Trình Hâm vậy mà không còn có vẻ đùa cợt nữa, giọng nói hạ xuống trầm trầm.

- Ừ. Người này có vẻ không tệ, điều kiện cũng rất tốt, nếu không có vấn đề gì thì có thể sẽ đến bước cuối cùng. Cũng sẽ...hợp ý ba mẹ tớ.

Chân Nguyên nghĩ thầm, điều kiện tốt thế nào thì cũng đâu so được với Mã Gia Kỳ. Nhưng nói chuyện cả buổi mà không thấy Trình Hâm nhắc đến Mã Gia Kỳ, xem ra là cậu thực sự muốn buông bỏ rồi.

Chân Nguyên càng nghĩ càng thấy bứt rứt, người ngoài là cậu thấy rõ tình cảm của hai người họ cho nên cực kì không cam lòng. Đời người ngắn ngủi như thế, gặp được nhau đã là khó lắm rồi, vì cái gì lại muốn bỏ lỡ nhau chứ.

Chân Nguyên cắn cắn môi, sau khi tỏ vẻ bâng quơ hỏi về nơi gặp nhau của Trình Hâm với đối tượng xem mắt thì kiếm cớ kết thúc cuộc nói chuyện sau đó lướt danh bạ đến một dãy số quen thuộc.

Bởi vì đã có phương thức liên lạc và trao đổi từ trước, tới ngày hẹn Trình Hâm cứ đi thẳng đến điểm hẹn. Đối phương có vẻ cũng coi trọng cậu, dù đang làm việc ở thủ đô nhưng vẫn vì cậu mà không quản đường xa xôi về nơi tỉnh lẻ nhàm chán này, hơn nữa còn chủ động để cậu tự chọn nơi gặp mặt cho thỏa mái. Tuấn Lâm mặc dù không có cảm xúc gì với người này, nhưng đối phương đã có thành ý như thế nên cũng không thể qua loa.

Khi Trình Hâm đẩy cửa vào quán cafe, còn đang quan sát xung quanh chọn chỗ ngồi thì đã thấy đối phương đã ngồi ở một góc vẫy tay với mình. Đinh Trình Hâm không khỏi ngạc nhiên, vốn dĩ cố ý tới trước giờ hẹn 10 phút, người này thế mà còn tới sớm hơn cậu.

- Đã để anh phải đợi rồi. - Trình Hâm đặt túi xách ngồi xuống, hơi áy náy nói.

- Không sao. - Anh ta mỉm cười với cậu - Tôi cũng chỉ vừa mới đến thôi.

Đinh Trình Hâm cũng cười khách sáo đáp lại, lúc này mới âm thầm quan sát người bố mẹ luôn khen nấy khen để. Người nọ ngũ quan hài hòa ưa nhìn, đeo thêm gọng kính vàng như mang theo phong thái trí thức sắc bén. Tây trang gọn gàng tối giản, tuyệt đối không phải kiểu phô trương của mấy người có tiền. Đinh Trình Hâm thầm nghĩ, chỉ bằng vẻ ngoài này thì cũng đủ khiến nhiều bậc phụ huynh hài lòng rồi.

- Mặc dù đã biết nhau từ trước, nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên giới thiệu lại bản thân với cậu. - Người đàn ông nói, nụ cười khéo léo vẫn treo trên mặt - Tôi là Trần Đình Duy, lớn hơn cậu 3 tuổi, hiện tại đang làm việc ở thủ đô.

Ngay cả cách nói chuyện cũng ôn tồn khiêm tốn, không khỏi khiến cậu nghĩ tới người nào đó. Đinh Trình Hâm định theo lễ trả lời lại Trần Đình Duy, ánh mắt lại va vào vị khách ngồi ở bàn đối diện quay lưng với bọn cậu. Thời tiết qua xuân đã ấm dần lên, ngồi trong quán có máy sưởi nên có chút nóng, vậy mà người này lại ăn mặc kín mít, áo khoác thùng thình, khăn quàng che nửa mặt. Đinh Trình Hâm tặc lưỡi, có lẽ người đó thấy lạnh, dù sao khả năng chịu lạnh của mỗi người đều khác nhau.

- Cậu Đinh?

Nghe thấy tiếng gọi của Trần Đình Duy, Đinh Trình Hâm giật mình nhận ra cậu đã thất thần hơi lâu.

- Xin lỗi anh, vừa rồi tôi hơi mất tập trung. - Đinh Trình Hâm mỉm cười ái ngại, Trần Đình Duy không chấp nhặt với cậu, im lặng chờ cậu tiếp tục. - Tôi là Đinh Trình Hâm.

- Cậu có thể gọi tôi là Đình Duy, dù sao xưng hô bằng họ của nhau mãi thì hơi xa lạ, huống chi sau này mối quan hệ của chúng ta biết đâu lại thuận lợi tiến triển.

Trình Hâm gật đầu lấy lệ, không tự chủ mà đảo mắt lên người ở bàn đối diện. Người này hình như đang ngả người về phía bàn cậu hơi nhiều thì phải, Đinh Trình Hâm nghi hoặc nghĩ. Cậu cảnh giác nhìn bàn đối diện mấy lần sau đó quay lại nói chuyện với Trần Đình Duy, xem ra đối phương cũng giống cậu, đều đã trải qua nhiều lần xem mắt nên không có vẻ gì là căng thẳng. Đều là người trưởng thành từng trải, Đinh Trình Hâm nói chuyện với Trần Đình Duy thỏa mái hơn hẳn.

- Đình... Trần Đình Duy - Trình Hâm sửa lại, cậu vẫn không quen gọi tên người khác gần gũi kiểu này - Tôi thấy anh có cả ngoại hình lẫn sự nghiệp, sao lại vẫn chưa có đối tượng vậy?

Đến mức phải xem mắt một kẻ bình thường như cậu thì là ế đến mức nào chứ.

- Tôi sẽ xem đây là lời khen của em. - Trần Đình Duy bình tĩnh uống một ngụm cafe đáp lại - Lý do không có gì đặc biệt, chỉ là trước đây không có thời gian yêu đương thôi.

- Vậy bây giờ thì sao? - Trình Hâm nhướn mày, đàn ông tập trung phát triển sự nghiệp hơn không thiếu, kiểu người này cũng rất thu hút phái nữ -  Anh thì vẫn tính là còn trẻ mà, anh vẫn còn thời gian để tìm đối tượng thích hợp.

Trình Hâm nói đến đây, cậu chợt nhớ đến người nào đó, tính toán tuổi một chút thì ác độc thêm vào.

- Đàn ông 35 tuổi mới tính là già.

Không hiểu sao Trình Hâm lại cảm thấy có ánh mắt ai oán nào đấy rơi trên người cậu.

Trần Đình Duy nghe cậu nói, không nhịn được bật cười thành tiếng. Đinh Trình Hâm phát hiện người này đến tiếng cười nghe cũng êm tai như vậy.

- Tôi cũng thấy cậu vẫn đẹp như trước. - Trần Đình Duy nhìn cậu, khẽ mỉm cười. - Hơn nữa, đối tượng của tôi từ trước tới nay vẫn luôn là cậu.

                                  ***

Trong nhà vệ sinh, Trình Hâm tạt nước thật mạnh lên mặt mình. Cậu vẫn luôn cảm thấy không đúng từ nãy giờ, cách nói của Trần Đình Duy cứ như cậu và anh ta đã quen biết nhau từ rất lâu rồi vậy. Còn có, ánh mắt luôn đặt trên người cậu từ đầu buổi đến giờ. Đinh Trình Hâm suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ thấy cái người ăn mặc kín mít ở bàn đối diện là có liên quan. Bây giờ nhớ lại, dường như bóng lưng người kia hơi quen mắt thì phải.

Chờ một lúc sau Đinh Trình Hâm hồi phục tâm trạng, chuẩn bị đẩy cửa bước ra để chinh chiến tiếp với Trần Đình Duy. Nhưng mới đẩy cửa nhà vệ sinh được một nửa thì bị một lực mạnh kéo vào trong đẩy cậu lên tường, trước mắt là Mã Gia Kỳ mặt mày u ám, hai tay anh chống hai bên không cho cậu đường lui. Sau đó Trình Hâm nghe thấy giọng anh khàn khàn vang lên:

- 35 tuổi là già sao?

- Không phải em nói tôi đẹp trai à?

- Rõ ràng tôi còn đẹp trai hơn gấp vạn lần tên khốn đó.

                                                                                                          ***

Chuyện ngoài lề, Mã Gia Kỳ nhận được tin nhắn của Hạ Tuấn Lâm khi đang nói chuyện với Trình Hâm. Tin nhắn cụ thể như sau:

Tin nhắn số 1: "Mau nói chuyện chân của anh bằng một gương mặt đáng thương đi!!!"

Tin nhắn số 2: "Cậu ấy tâm mềm, đảm bảo sẽ tha thứ rồi quay lại ngọt ngào với anh ngay! Sổ tay sinh tồn của tên Hạo Tường bảo thế."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net