16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm đôi mắt ám trầm, cả thân người như rơi vào hầm băng. Nhân loại mà thiên địa trói buộc với y đang giành từng chút hơi thở với tử thần, môi tái nhợt giống như đã bị rút cạn sức sống. Đối diện với nhân loại là một tên hung ác cầm một vật màu đen, y biết nó là súng, y đã từng thấy loài người cầm nó vào núi Tuyết Linh.

"Không...tôi không thể chết! Tôi không thể mất mạng vào lúc này..." Mã Gia Kỳ hốc mắt đỏ như sắp tuôn máu, gằn từng tiếng rát cả cổ họng.

"Tao không thể để mày sống được..." Súng đã vang lên mấy tiếng lạch cạch. "Cho nên xin lỗi và hẹn gặp lại ở thế giới bên kia nhé."

Trước khi kịp bóp cò, Đinh Trình Hâm đã không nhịn được nữa lao lên đá văng người nọ, ôm lấy Mã Gia Kỳ đang "thoi thóp".

"Ngươi dám đụng vào người của bổn tọa?"

"CUTTTT."

Đạo diễn choáng váng hét lên, tức muốn thổ huyết tại chỗ. Tổ tông này là ai, tại sao cứ đến cảnh quan trọng này lại chen một chân vào phá đám họ?

Mã Gia Kỳ nằm trong lòng Đinh Trình Hâm bật cười, anh vuốt nhẹ má của hồ ly trấn an: "Bé biết cái hộp ở nhà là TV lại không biết bằng cách nào người ta chui vào đó được hả?"

"Biết." Đinh Trình Hâm nói. "Thấy ngươi như cận kề sinh tử, ta không nhịn được."

Mã Gia Kỳ ngơ ngác sau đó cười càng tươi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net