Chương 50: Nghe nói bây giờ cậu tốt hơn nhiều?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50. Nghe nói bây giờ cậu tốt hơn nhiều?

***

Sau khi thắng trường Trí Nhất, trường đại học A bắt đầu hăng hái luyện tập ngọai trừ Lưu Diệu Văn. Rất nhiều khoảng thời gian Đinh Trình Hâm nhìn thấy cậu ta không hề tập trung cho luyện tập.

Hôm nay,

Nhân lúc Mã Gia Kỳ đi mua nước, Đinh Trình Hâm ngồi xuống bên cạnh Lưu Diệu Văn.

Thấy cậu đến, cậu ta cũng không quá ngạc nhiên, chỉ hỏi: "Tìm tớ có chuyện gì hả Trình Hâm?"

Đinh Trình Hâm im lặng một lát, cậu rất ít quan tâm người khác nên không biết phải mở lời như thế nào.

Nhưng nhìn dáng vẻ không nên có của Lưu Diệu Văn, Đinh Trình Hâm nói: "Cậu có chuỵên gì phiền lòng à?"

"Hả?" -  Lưu Diệu Văn nghe Đinh Trình Hâm hỏi xong thì nghệch mặt ra, cậu ta vô cùng ngạc nhiên còn tưởng mình nghe nhầm. Đinh Trình Hâm - học bá bạn thân của cậu ta đang quan tâm cậu ta phải không?

Thấy sự ngạc nhiên của Lưu Diệu Văn, Đinh Trình Hâm cũng không ngoài ý muốn, cậu lặp lại câu hỏi của mình.

Lưu Diệu Văn gãi đầu, nhỏ giọng làu bàu: "Tớ cũng không biết bị sao, dạo này Á Hiên cứ lãng tránh tớ."

Đinh Trình Hâm nghe thế thì hỏi: "Vậy cậu đã làm gì khiến cậu ấy trốn cậu?"

"Tớ có làm gì đâu." - Lưu Diệu Văn nhăn mày, cậu ta quả thật không biết bản thân làm sao đột nhiên bị 'ghét bỏ' rồi.

Đinh Trình Hâm nhìn cậu ta, phân tích: "Theo tôi thấy Tống Á Hiên cũng không phải là người vô cớ. Cậu nên hỏi rõ ràng đi còn giải quyết."

Lưu Diệu Văn gật đầu, cậu ta không ngốc. Nếu Đinh Trình Hâm nhìn ra thì đội bóng cũng đã nhìn ra tình hình của cậu ta rồi.

Lưu Diệu Văn cười nói: "Không có gì đâu. Thi đấu quan trọng nhất, chuyện cá nhân của tớ đợi thi đấu xong sẽ giải quyết."

Đinh Trình Hâm gật đầu: "Có gì cần thì tìm tôi."

Nghe lời này của cậu, Lưu Diệu Văn nhịn không được cười nói: "Trình Hâm, cậu có biết không, cậu bây giờ tốt hơn lúc trước rất nhiều, chủ động hơn rất nhiều. Quả nhiên ở cạnh người cậu thích sẽ khiến cậu thay đổi tốt lên mà."

Im lặng vài giây trước lời nói của Lưu Diệu Văn, một lúc sau Đinh Trình Hâm mới lên tiếng: "Tôi trước đây không tốt sao?"

Lưu Diệu Văn lắc đầu, chống hai tay ra phía sau, ánh mắt nhìn thẳng về những người ở phía xa đang chơi bóng, cậu ta nói:

"Không hẳn là không tốt nhưng là không với tới. Bọn tôi luôn cảm thấy bản thân và cậu ngăn cách nhau bởi một tầng lầu đầy băng ấy. Cậu ở phía trên tầng lầu kia còn bọn tôi chỉ là phàm phu tục tử á.

Cậu lúc trước lạnh nhạt, là cái lạnh nhạt mà bên trong cũng lạnh nhạt không quan tâm ai luôn á. Còn bây giờ tuy vẫn lạnh nhạt ít nói nhưng trong lòng lại mềm mại dễ nói chuyện hơn rồi. Tóm lại là Trình Hâm của bây giờ tốt hơn rất nhiều cũng mềm mại hơn rất nhiều."

Lưu Diệu Văn nói xong liền ngó sang nhìn Đinh Trình Hâm xem biểu cảm của cậu khi nghe đánh giá của mình. Nhưng khiến Lưu Diệu Văn thất vọng là Đinh Trình Hâm nghe xong cũng chỉ im lặng như trước khi nghe, Lưu Diệu Văn thấy nghèn nghẹn lại không biết nên vui hay buồn.

Thấy cậu ta nhìn, Đinh Trình Hâm mới mở miệng nói:

"Không phải là tôi muốn lạnh nhạt với mọi người. Nhưng tôi không nhớ được mọi người là ai mở miệng nói chuyện lại càng ngượng ngùng vậy nên tôi không quá muốn nói chuyện và cũng không biết nói chuyện gì. Còn bây giờ..."

Dừng một chút nhìn nam sinh đang từ xa đi về phía mình, cánh môi khẽ cong nhẹ lên, cậu nói tiếp:

"Còn bây giờ, mỗi khi tôi không nhớ sẽ có người nhắc nhở tôi người đó là ai. Sẽ làm cầu nối giúp tôi giao lưu với mọi người nên mới cho mọi người thấy ảo giác tôi như vậy."

Lưu Diệu Văn nghe lời này, lắc lắc đầu nói: "Không phải đâu Trình Hâm, cậu không biết bây giờ cậu dịu dàng thế nào đâu. Cậu rất hay cười, tớ biết bây giờ cậu mới là vui thật sự."

Nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang đi về phía này, cậu ta nói tiếp: 

"Trình Hâm, tớ thật sự rất vui vì ngày đó đã lôi kéo cậu đi ăn cùng với chúng tớ. Tớ cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn. Gia Kỳ rất quan tâm cậu, tớ cũng thấy mừng thay hai người. Cậu đó, đừng có bị cậu ta dụ dỗ, nếu cậu ta ăn hiếp cậu thì cậu nói ra, bọn tớ vẫn đứng bên phe cậu. "

Đinh Trình Hâm trực tiếp nở nụ cười, cậu lắc đầu, có chút không quen vẫn theo phép lịch sự nói: "Cảm ơn cậu."

Lưu Diệu Văn cười rộ lên: "Chúng ta là anh em, không cần phải khách khí với tớ vậy đâu."

Đinh Trình Hâm cũng nở nụ cười. Đúng lúc này Mã Gia Kỳ đi đến, anh đưa ly nước trên tay cho cậu, hỏi: "Có chuyện gì mà vui vậy?" 

Đinh Trình Hâm lắc đầu, Lưu Diệu Văn bên cạnh nhìn Mã Gia Kỳ cười cợt nói: "Tự nhiên không muốn nói cho ông nghe chút nào. Đây là bí mật của hai bọn tôi."

"Bí mật?" Mã Gia Kỳ nhướn mày nhìn sang Đinh Trình Hâm, khóe môi cong lên dường như không có ý tốt. 

Như cảm nhận được nguy hiểm, Đinh Trình Hâm chớp chớp mắt, nghiêm túc trình bày với Mã Gia Kỳ: "Không phải bí mật, nhưng là chuyện riêng của cậu ấy."

Mã Gia Kỳ mỉm cười: "Vậy sao?", liếc nhìn sang Lưu Diệu Văn anh nói: "Vậy kệ cậu ấy đi."

"Này, ông đừng có quá đáng vậy chứ?" Lưu Diệu Văn trừng mắt nhìn Mã Gia Kỳ, lòng thầm nghĩ người này đúng là một tên đáng ghét.

Mã Gia Kỳ ngồi xuống bên cạnh Đinh Trình Hâm hỏi lại cậu ta: "Thế ông muốn tôi giúp à?"

Lưu Diệu Văn nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu nói: "Không cần, không muốn ông giúp, tự tôi cũng có thể."

"Ờ, cố lên!" Mã Gia Kỳ gật gật đầu, sau đó xoay người nhìn Đinh Trình Hâm. 

Lưu Diệu Văn nhìn bóng lưng đưa về phía mình của Mã Gia Kỳ mà trong lòng nghẹn một chút. Cái người bạn cùng phòng này vô cùng thiếu đòn đây mà.

Ba người ngồi cùng nhau một lát, Nghiêm Hạo Tường đi đến, cậu ta ngồi bên cạnh Lưu Diệu Văn, sau đó hỏi Mã Gia Kỳ: 

"Cậu có kế hoạch cho trận thi đấu với trường K chưa?"

Mã Gia Kỳ gật đầu: "Rồi, hiệp đầu tôi và Mặc Nhiễm sẽ không lên sân, để cho các cậu lên, hiệp hai tôi cùng Mặc Nhiễm vào sân thay cho Trình Hâm và Á Hiên, hiệp ba và bốn tôi cùng Trình Hâm cùng lên sân, Á Hiên, Mặc Nhiễm cùng với Diệu Văn sẽ tùy trường hợp tôi sẽ sắp xếp." 

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, cậu ta nói: "Vậy cũng được, sắp xếp để đối phương đừng bắt bài là được." 

Mã Gia Kỳ cười khẽ, anh nói: "Bắt bài cũng không sao, họ cũng không đối phó được tôi và học bá nhà tôi đâu." 

Nghe câu này của Mã Gia Kỳ, Nghiêm Hạo Tường lạnh nhạt liếc mắt một cái, trong ánh mắt đều là sự ghét bỏ. 

Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh nhịn không được trào phúng: "Ông không sợ bị vả mặt à?"

Mã Gia Kỳ cười tủm tỉm nói: "Nếu các ông dám để tôi bị vả mặt tôi liền làm thịt toàn bộ các ông."

Lưu Diệu Văn trề môi: "Đây là lời con người có thể nói sao?" 

"Có thể." 

Không đọ lại được Mã Gia Kỳ, Lưu Diệu Văn nhìn sang Đinh Trình Hâm đang im lặng bên cạnh: "Trình Hâm cậu không quản à?" 

Đinh Trình Hâm lắc đầu, chuyện này có gì mà phải quản Mã Gia Kỳ luôn là như vậy mà. 

Thấy Đinh Trình Hâm lắc đầu, Lưu Diệu Văn chẹp miệng nói: "Quả nhiên chỉ có cậu mới chịu đựng được cậu ta như thế thôi." 

Mã Gia Kỳ vòng tay qua vai Đinh Trình Hâm, cười với Lưu Diệu Văn: "Vì chúng tôi sinh ra là dành cho nhau đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net