Chương 8. Nghe nói Lưu Diệu Văn sắp bị bức điên rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

30.4.2022. Chúc 30/4 vui vẻ nhé. Yêu cả nhà

----------------

Chương 8. Nghe nói Lưu Diệu Văn sắp bị bức điên rồi?

----------------

Sau tiết học hôm đó, vì để giải toả sự căng thẳng đầu óc vì bị nhồi nhét quá nhiều thứ, Lưu Diệu Văn liền lớn tiếng nói: “Đi ăn, tôi muốn đi ăn lẩu, tôi sắp điên rồi phải ăn để giải toả mới được”

Dư An cũng nói: “Để tôi gọi cho Phương Phi. Cậu ấy chắc cũng tan lớp rồi”

Mã Gia Kỳ nhìn hai người, liếc nhìn sang Đinh Trình Hâm đang đi bên cạnh mình nhưng tâm hồn treo nơi đâu liền có chút buồn cười, người này hình như chuyện tò mò về con số cũng như mô hình hay nói đúng hơn là những thứ kích thích tế bào não còn rất nhiều.

Đang suy nghĩ lung tung, Mã Gia Kỳ liền nghe giọng của Lưu Diệu Văn: “Gia Kỳ, bạn học Mã, ông nhìn Trình Hâm làm gì? Hôm nay vì bị ông nhồi quá nhiều thứ không phải của loài người nên chầu lẩu này ông bao”

Mã Gia Kỳ đưa mắt nhìn sang Lưu Diệu Văn, cười cười: “Bao chầu lẩu cũng không có vấn đề, chỉ là tôi muốn hỏi ông tôi nhồi cái gì? Cả buổi đều là giáo sư nói, tôi cũng không có giải thích với ông cái gì”

Lưu Diệu Văn nghe vậy liền liếc Mã Gia Kỳ, nghiến răng phản bác:

“Ông còn nói ông không giải thích, con mẹ nó cả buổi ông cùng với Trình Hâm cứ thì thầm ‘Giải thuật Backward Learning’ , ‘Giải thuật hoán chuyển’, rồi cái gì mà Asymtric Switch’. Tôi cùng Dư An ngồi bên cạnh ông dễ sống lắm sao?”

Dư An như bị Lưu Diệu Văn nhắc lại chuyện kinh hồn tán đảm nào đó, cậu ta run rẩy lắc lắc đầu: “Tớ thật sự ám ảnh á. Tớ cũng rất muốn ôm của chạy lấy người như những người xung quanh hai cậu á”

Đinh Trình Hâm như bị hai người hấp dẫn lại, tò mò nhìn hai người: “Vậy sao hai người không chạy?”

“………”

Dư An câm nín nhìn Đinh Trình Hâm, Lưu Diệu Văn nhìn cậu giả vờ uất ức: “Trình Hâm, cậu bây giờ có sắc quên bạn, có tình quên nghĩa, có Mã Gia Kỳ cậu đã quên Lưu Diệu Văn những ngày cùng cậu đọc sách cùng cậu ăn cơm, cùng cậu…..”

“Ngừng!” Đinh Trình Hâm trực tiếp đánh gãy lời nói của Lưu Diệu Văn: “Cậu đang làm trò cho mọi người cười đấy”

Lưu Diệu Văn nhìn xung quanh thấy nữ sinh tụm năm tụm ba nhìn bốn người bọn họ chỉ trỏ cười nói, cậu ta liền nghiêm mặt, còn thấp giọng nói: “Tôi vừa bị hai cậu tẩy não nên khi nãy không phải là nhân cách bản thể con người tôi”

Mã Gia Kỳ trực tiếp cười Lưu Diệu Văn: “Cậu nói câu này được mấy ai tin?”

Lưu Diệu Văn liếc Mã Gia Kỳ: “Ông một ngày đừng đâm tôi một câu ông sẽ thiếu ngủ sao?”

Mã Gia Kỳ mơ hồ gật đầu: “Có lẽ là vậy” nói xong còn khuyến mãi thêm nụ cười rung động lòng người khiến nữ sinh xung quanh hét chói tai.

Nghe tiếng hét xung quanh, Đinh Trình Hâm nhíu mày.

Đúng lúc này Phương Phi đi đến, chào hỏi xong, cậu ta liền hỏi thẳng: “Hôm nay thú vị không?”

Dư An trực tiếp nói: “Cậu nên vui mừng vì cậu đã không đến”

“??” Phương Phi trực tiếp ngốc lăng.

Đúng lúc bọn họ muốn tiếp tục tán gẫu thì Mã Gia Kỳ lên tiếng: “Đi đến quán trước, kiếm vị trí rồi ngồi nói cũng không muộn”

Mọi người nghe anh nói vậy cũng lập tức đồng ý không dị nghị.

Sau khi đến quán lẩu, mọi người ngồi xuống, thấy Đinh Trình Hâm đã ngồi rồi, Mã Gia Kỳ không dấu vết ngồi xuống bên cạnh cậu.

Ổn định xong chỗ ngồi, Mã Gia Kỳ lên tiếng:

“Muốn ăn cái gì cứ gọi. Hôm nay đừng lo cho túi tiền của tôi”

Lưu Diệu Văn cười cợt: “Ở đây ai thèm lo túi tiền của ông. Ông mà không có tiền thì sẽ không ai có tiền”

Mã Gia Kỳ đưa thực đơn cho Đinh Trình Hâm, cười cười nhìn Lưu Diệu Văn: “Vậy xem như ông đang khen tôi sao?”

Lưu Diệu Văn lườm anh: “Ông cũng bớt tự dát vàng lên mặt đi. Ai thèm khen ông?”

Mã Gia Kỳ gật đầu: “Cảm ơn” sau đó liền tập trung cùng với Đinh Trình Hâm xem thực đơn.

Phương Phi cùng Dư An ngồi bên cạnh trực tiếp bật cười, Mã Gia Kỳ lúc mới chuyển vào và bây giờ hình như càng ngày càng thật hơn. Lúc trước có chút khoảng cách nhưng sống chung một thời gian, hai người cảm thấy Mã Gia Kỳ vô cùng phúc hắc, rất dễ khiến người khác cứng họng. Mà Lưu Diệu Văn chính là đối tượng hứng chịu nhiều nhất.

Nghĩ vậy, Phương Phi nhìn gương mặt như ăn phải mướp đắng của Lưu Diệu Văn cười giảng hoà: “Cậu cũng thừa biết nói không lại Gia Kỳ, hà cớ gì cứ làm khó mình vậy?”

Dư An ngồi bên cạnh trực tiếp cười nói: “Cậu ấy là đang ghen ăn tức ở với Gia Kỳ đó. Văn Văn cũng thảm dữ lắm” sau đó là hành trình Dư An kể lại chuyện vừa xảy ra ở lớp hôm nay.

Phương Phi nghe xong cười lớn, cậu ta nói:

“Cũng may mắn tôi không có mặt ở đó”

Lưu Diệu Văn trừng mắt: “Mấy cậu đừng có mà quá đáng, đừng nhắc nữa thật ám ảnh chết người mà. Sau này tôi sẽ không tới tham dự mấy cái về tin học của mấy ông.”

Cậu ta vừa nói xong, Đinh Trình Hâm cầm bình nước châm vào ly cho cậu ta. Lưu Diệu Văn nhìn Đinh Trình Hâm cười tươi: “Đấy, chỉ có mỗi Trình Hâm là tốt với tôi”

Đinh Trình Hâm không nói gì. Mã Gia Kỳ ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Lưu Diệu Văn: “Biết đâu được học bá của chúng ta là thuận tay châm nước giùm cậu thì sao?”

Lưu Diệu Văn nghe lời này liền nhìn Đinh Trình Hâm, mà Đinh Trình Hâm nghe Mã Gia Kỳ nói vậy chỉ liếc mắt nhìn anh cũng không ừ hử gì phản bác.

Điều này làm Lưu Diệu Văn càng tức tối: “Tôi nói này, từ lúc nào Trình Hâm cũng trở nên như vậy? Trình Hâm đã thay lòng đổi dạ không còn tốt với tôi nữa rồi”

Lúc này phục vụ mang đồ ăn vào, Đinh Trình Hâm trực tiếp cắt ngang lời diễn của Lưu Diệu Văn: “Đồ ăn lên rồi kìa. Ăn đi kẻo không giành lại mọi người lúc đó khóc cũng không có no đâu.”

Lưu Diệu Văn: “……..” cậu ta hôm nay là nguồn vui của mọi người hả??

“Ha ha ha” Phương Phi cùng Dư An cười đến không còn hình tượng, họ cảm thấy hôm nay Lưu Diệu Văn bị Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm trêu đến thê thảm. Mã Gia Kỳ cũng nghiêng ngươi sang một bên nâng ly nước che giấu nụ cười trên khoé môi.

Một bữa ăn ăn đến vô cùng vui vẻ và đáng giá.

................

Tối đó, trong phòng ngủ, trừ Mã Gia Kỳ, mọi người đang lười biếng lướt diễn đàn trường, nhìn đến toppic lúc trưa của Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm, Dư An cảm thán:

“Năm nay diễn đàn trường đều bị Gia Kỳ cùng học bá bao thầu rồi. Nhìn xem, bài viết cùng đi thư viện bị bài viết mới lúc trưa đẩy xuống top hai, bài mới trực tiếp leo lên top một liền.”

Lưu Diệu Văn cùng Phương Phi cũng đang đọc bài này liền gật đầu đồng ý.

Nhìn bình luận Lưu Diệu Văn còn vô cùng hài lòng: “Nhìn xem, bọn họ cũng có cái nhìn giống chúng ta”

Dư An cũng Phương Phi cũng điên cuồng đọc bình luận phía dưới bài viết.

[Aaaaaaaaaaaaa, má ơi, nam thần với học bá quả không phải người mà. Tui ngồi nghe giáo sư nói đã như tên mù đi trong sa mạc, lại nghe nam thần giải thích cho học bá tui trực tiếp chết trong sa mạc vì không tìm được đường ra]

[Lầu trên tui đồng cảm với cô.]

[Không chỉ chúng ta, Văn Văn cùng Tiểu Dư cũng vô cùng không chịu nổi. Hãy nhìn xem gương mặt mờ mịt của Văn Văn *hình ảnh* *hình ảnh*]

[Ha ha ha. Tui đồng cảm với Văn Văn]

[Ha ha ha. Không ngờ tui cùng Văn Văn cũng có cơ hội sống chung một tầng số]

[Ha ha ha. Học bá với nam thần khiến người ta chết trong lòng nhiều chút]

[Hỏi một chút, không ai thấy họ vô cùng xứng với nhau sao. Con mẹ nó thiên tài không aaaa]

[Lầu trên, tuy cô nói đúng ý tui. Nhưng hiện tại tui đang vô cùng hoài nghi tui cùng hai người họ không cùng tồn tại trên một mặt phẳng]

[Lầu trên, bà chắc là mặt phẳng sao?]

[Tui cũng không biết phẳng hay không phẳng, nhưng mà tui là nam đừng có kêu bà!!]

[Ha ha ha. Ông lầu trên ông cũng hài hước lắm]

….

Phía sau bình luận đều đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Lưu Diệu Văn cũng đóng toppic lại. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Mã Gia Kỳ đang chăm chú vào màn hình laptop của mình, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ -- người này nhìn kiểu gì cũng không tầm thường. Đúng là xứng với Trình Hâm của mình.

Nghĩ xong cậu ta còn không quên gật đầu với suy nghĩ này.

Mà lúc này, người trong suy nghĩ của cậu ta đang đánh nhau trên mạng với người khác.

“Cái đờ mờ” tiếng la của Dư An kéo suy nghĩ của Lưu Diệu Văn lại, Mã Gia Kỳ cùng Phương Phi cũng đưa ánh mắt nhìn sang.

Lưu Diệu Văn nhìn Dư An: “Làm gì mà cậu la dữ vậy?”

Dư An nhìn mọi người: “Tối nay X cùng WX đấu với nhau.”

Cậu ta nói xong trừ Mã Gia Kỳ, Lưu Diệu Văn cùng Phương Phi đều kích động đứng dậy đi đến xem trên điện thoại cậu ta. Trên màn hình lúc này chính là giao diện diễn đàn hacker. Bên trên là bài viết hạ chiến thư của WX

- Hẹn X tối nay 11 giờ, giải mã Morse*, ai thua phải thực hiện một yêu cầu của bên thắng. Ký tên WX!

(*Morse : Mã Morse là một hệ thống mã hoá kí tự cho phép người vận hành dưới dạng các chuỗi xung điện ngắn hoặc dài, hay nói dễ hiểu chính là “chấm” và “gạch”

A .-   B-...   C-.-.   D-..   E.   F..-.   G--.   H....   I..   J.---   K-.-   L.-..   M--   N-.         O---   P.--.   Q--.-    R.-.    S...    T-      U..-  V...- W.--   X-..-  Y-.--  Z--..    Â.--.-    Ê-..-.   Ô---.

Phía trên chính là bảng Mã Morse chữ cái Latin.)

Nhìn thời gian, chiến thư này do hacker mới nổi WX hạ xuống vào lúc trưa, từ lúc đó đến bây giờ vẫn không thấy X hồi âm, cho đến năm phút trước, X xuất hiện đáp lại phía dưới chiến thư của WX

X -- Được!

Sau một chữ được này của X, diễn đàn hacker bùng nổ, fan của X bùng nổ. Cũng một thời gian rồi họ vẫn chưa nhìn thấy được X giải Morse. Những hacker khác cũng rất muốn theo giỏi trận chiến của hai người này. Phải nói từ lúc X xuất hiện đến bây giờ chưa có ai đánh bại được anh ta, vì thế mọi người vừa muốn X thua nhưng lại có chút không muốn người mình thua đi thua người khác, tâm lý cũng thật khó hiểu!!

****************

Au: Nhiều lúc cảm thấy thật thương Văn Văn. Hahaha.

Mấy bà có giải Mã Morse bao giờ chưa? Rất dễ khiến bản thân hòai nghi nhân sinh đấy. Hehe


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net