Chapter 2: Trốn con đánh lẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Group chat: "Chúng ta đều cùng một kiểu người"

Lưu Diệu Văn

Hey yo man 😏

Mã Gia Kỳ

Con trai bỏ nhà đi bụi mà trông chú có vẻ vui vẻ quá vậy? 🤡

Nghiêm Hạo Tường

Sao tự nhiên lại nhắn sang group này? 😏

Chú có âm mưu gì đúng không? Muốn giấu bốn người bọn họ? 😏

Lưu Diệu Văn

Chính xác

Em vừa có ý này hay lắm, nhưng muốn bàn với mọi người trước.

Mã Gia Kỳ

Nói đi.

Cách để dỗ mấy đứa nhỏ về à? 😞

Trương Chân Nguyên

Mã ca, anh nói vậy là chưa hiểu Diệu Văn rồi. 😏

Ẹm đoán là một kèo trốn con đánh lẻ mới hợp với phong cách của em ấy. 🙂🤚

Lưu Diệu Văn

Không hổ là Trương ca. Chính là vậy đó. 🌝

Cả nhà của Kem thấy sao ạ? 👉👈

Mã Gia Kỳ

Con trai bỏ nhà thì không lo 🤡

Nhưng anh thấy ý tưởng này cũng hay đó. 👉👈

Từ khi có Soái Soái, anh và A Trình ít có cơ hội hâm nóng tình cảm.

Trương Chân Nguyên

Hẳn là "ít" 🙂🤚

Nghiêm Hạo Tường

Sương sương một tuần bỏ con sang nhà em năm ngày thôi. 🙂🤚

Lưu Diệu Văn

Đôi chồng chồng già đầu nhất hội nhưng ham chơi chẳng kém ai. 😏

Trương Chân Nguyên

Chú có thể im lặng trước khi anh bóc phốt đôi chồng chồng nhà chú. 🙂🤚

Rõ ràng trước đó đã phân chia là 2,4,6 là Tiểu Bảo sang nhà chú, còn 3,5,7 là Tiểu Cực đến nhà anh. Chủ nhật, ai ở nhà nấy.

Nhưng đôi chồng chồng các người một tuần trước vừa đi tuần trăng mật lần n mà bỏ con ở nhà tôi.

Tuần trăng mật gì lắm thế? Tính kiếm đứa em nữa cho Cực bảo à? 😏

Mã Gia Kỳ

QUÊ sương sương chứ khum QUÊ nhìu :)))

Nghiêm Hạo Tường

Cho mượn cái quần đội nè. 👖 😏

Lưu Diệu Văn

🙂

Tiếc ghê á, em vừa có ý định bao thầu chuyến đi này.

Nếu đã vậy thì...😏

Mã Gia Kỳ

À không, ý anh là anh quê. Anh quê lắm, anh quê sương sương chứ khum quê nhìu.

Trương Chân Nguyên

Thật ấy, Tiểu Bảo nhà anh thích Cực bảo đến chơi lắm. 🥰

Anh tình nguyện giúp em chăm Tiểu Cực bất cứ khi nào em cần. 🥰

Bé nó đáng iu nhắm, tuy thi thoảng hay lợi dụng không có người lớn để ăn đậu hũ Tiểu Bảo, nhưng anh giúp em xử lý được.🥰

Lưu Diệu Văn

Còn Tường ca thì sao? 😏

Nghiêm Hạo Tường

Anh không thiếu mấy đồng bạc này. 😏

Lưu Diệu Văn

Thật không?

Chỗ đó...có bãi biển đẹp lắm đó Tường ca.

Khung cảnh cực kỳ nên thơ, rất hợp để bồi dưỡng tình cảm và dỗ ai đó vui nhé...

Em nói vậy thôi, nói ít hiểu nhiều.

Nghiêm Hạo Tường

Văn ca! 🥺

Lưu Diệu Văn

Hửm?😏

Nghiêm Hạo Tường

Người xứng đáng đội quần là anh! 👉👈

Lưu Diệu Văn

Tốt lắm!

Tất cả mọi người đều đồng ý đúng không? Vậy bước tiếp theo lừa được người đi, đều là dựa vào thực lực của các anh đấy...

-------

Sáng ngày hôm sau, trước cửa nhà Văn Hiên là một hàng xe thể thao mui trần, một xanh, một đỏ, một vàng, như một chiếc cột đèn giao thông.

Đinh Trình Hâm liếc xéo qua dàn màu sắc xe liền khẽ chép miệng một cái, đặt đồ đạc lên cốp xe rồi phi lên chiếc màu đỏ của Mã Gia Kỳ.

Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa thực sự thoải mái. Cậu vẫn còn giận lắm, nhưng ở đây, cậu lên xe ai cũng đều tội lỗi đầy đầu, đành miễn cường ngồi lên chiếc xe màu vàng chóe của Nghiêm Hạo Tường.

Trần Tứ Húc thì phấn khởi yên vị trên chiếc xe màu xanh lá của Trương Chân Nguyên. Cũng lâu rồi bốn cặp đôi bọn họ không có những chuyến đi như thế này, cậu thật sự rất mong đợi.

Ba chiếc xe đều đã chở đầy đồ đạc, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát, nhưng vẫn chưa thấy Lưu Diệu Văn đâu. Tống Á Hiên nhìn xuống đồng hồ, bắt đầu có chút sốt ruột.

Khoảng 5 phút sau, một chiếc xe phủ bảy sắc cầu vồng từ ga để xe đi tới. Bảy con người nhìn tới chiếc xe đi tới, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.

Quả nhiên là Lưu Diệu Văn. Tính háo thắng của hắn luôn là số 1.

Tống Á Hiên nhìn chiếc xe màu mè trước mặt, lặng lẽ cầm giỏ đồ lên che mặt, cúi đầu ngồi vào vị trí phó lái.

"Bảo bối, anh đang làm gì vậy?" Lưu Diệu Văn nhìn anh đầy thắc mắc.

"Em nhìn xem có bao nhiêu người đang nhìn chúng ta. Em đó, cái tính háo thắng mãi không chịu bỏ." Tống Á Hiên gõ nhẹ vào đầu hắn, giọng nói vẫn chứa đựng sự nuông chiều.

Ấy vậy mà, Lưu Diệu Văn không cảm thấy có gì đó sai sai: "Hả? Anh không cảm thấy chiếc xe này rất ngầu sao? Em phải lựa rất cẩn thận đó, bỏ qua mấy chiếc xanh, đỏ, vàng để tránh đụng hàng với bọn họ. Chiếc này quá phù hợp rồi, phải không?"

Tống Á Hiên gật đầu câm nín. Được rồi, anh không muốn nói chuyện với một kẻ mù màu như Lưu Diệu Văn.

Sau đó, một hàng siêu xe thể thao cứ thế nối đuôi nhau, dẫn đầu là chiếc xe bảy sắc cầu vồng, tiếp đó là một cột đèn giao thông.

Quá mức đặc sắc!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net