Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời niên thiếu sục sôi ấy cuối cùng đã đi qua chẳng bao giờ còn có thể quay trở lại. Tuổi xuân ấy sẽ mãi là quãng thời gian để ta nhớ nhung và hoài niệm. Mối tình đầu trong treo, những người bạn đã từng thân, những bài giảng… dù chẳng gặp lại nữa nhưng tất cả chúng đã tạo nên tuổi xuân đẹp đẽ của chúng ta.

Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó chúng tôi luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lại. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi.

Nhiều năm sau, tuổi xuân qua đi,...ta chỉ còn biết hát lại bài hát cũ, trong làn nước mắt, nhớ lại cái thời bản thân từng yêu người đó chân thành và ngốc nghếch mỉm cười một mình. Năm đó chúng ta một câu chửi hai câu mắng, giờ gặp mặt làm thinh. Năm đó, chúng ta của năm đó, đâu rồi?

Tôi hối hận vì bản thân đã không dũng cảm nói lời yêu em thật lòng, và mùa hạ năm đó chúng ta cứ thế đánh mất nhau...

__________________________________
Ánh nắng chiều nóng ran hắt vào phòng học, vẽ nên những vệt sáng tối. Mã Gia Kỳ im lặng ngồi tại ranh giới giữa sáng và tối. Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen óng tỏa sắc vàng lấp lánh. Anh nheo mắt, lông mi vừa đen vừa dài, ánh mắt lười biếng liếc nhìn đồng hồ treo trên tường rồi lại nhìn xuống giáo viên tiếng anh đang tuôn một tràng ngôn ngữ lạ hoắc.

"Reng reng reng"

Chuông tan trường như kích nổ cả phòng học, tiếng bàn ghế va chạm ồn ào.

- Ây..Mã Gia Kỳ, đi chơi bóng không? Ra nhanh còn giữ được sân_Cậu bạn ngồi bên hẩy vai anh một cái.

- Không đi_Mã Gia Kỳ liếc ánh mắt nhìn chưa tới hai giây liền rời đi, lười nhác trả lời.

- Được được, tùy cậu vậy. Nếu có suy nghĩ lại thì ra sân nhé, tôi giữ chỗ cho cậu_Cậu bạn kia đã quá quen với việc lạnh nhạt của Mã Gia Kỳ, nhún vai một cái rồi đeo balo lên rồi rời đi cùng những người khác.

Thoáng chốc lớp học chỉ còn lác đác vài người. Mã Gia Kỳ vẫn chưa chịu đứng lên như muốn nán lại chờ đợi gì đó. Anh quay đầu nhìn ra cửa lớp, bất ngờ thấy một cái đầu nhỏ quen thuộc đang lấp ló, rụt rè ngoài cửa.

Tâm trạng bỗng chốc được kéo lên, anh nhanh tay thu dọn sách vở bỏ vào balo rồi không nhanh không chậm bước ra ngoài.

- Đinh nhi.

- Anh!_Cái đầu nhỏ họ Đinh kia nhìn thấy anh liền cười tít mắt, hí hửng đứng chờ anh đi đến.

- Ừm, về thôi_Mã Gia Kỳ theo thói quen xoa đầu cậu một cái rồi cùng cậu bước đi trên hành lang đã hắt nắng chiều.

- Anh, bài tập hôm qua có một chỗ anh giải sai rồi. Em còn bị Ngô lão sư gõ vào đầu vì lỗi sai đó đó! Tại anh đó!_Trình Hâm đi bên cạnh liền mở miệng nói chuyện, tính cách của cậu rất năng động, luôn biết cách làm người khác vui, nên  được rất nhiều người yêu mến.

Cậu nói xong còn vén mái lên khoe chỗ bị giáo viên gõ, còn cố tình nhón chân ghé sát cho anh xem.

- Ai bảo em không tự làm bài tập, nhờ anh làm gì. Có đau không?_Mã Gia Kỳ lẳng lặng đáp lại, không hề có chút phản ứng gì dữ dội, chỉ nhẹ nhàng giúp cậu xoa xoa trán.

- Không đau, Ngô lão sư gõ rất nhẹ a, cô ấy còn bảo em về nhờ anh giảng bài. Nếu biết anh là người đã làm bài đó chắc chắn cô ấy sẽ rất bất ngờ cho mà xem. Anh đường đường là học sinh ưu tú mà làm sai một lỗi rất chi là nhỏ. Lại còn là bài tập của lớp dưới nữa, ai mà tin nổi cơ chứ. Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc anh sẽ bị cười vào mặt cho mà xem. Lát nữa về em sẽ kể lại cho dì Mã nghe!..._Trình Hâm cứ nói mãi, mặc dù anh không đáp trả nhưng vẫn nghe nên cậu cứ thế luyên thuyên mãi không ngừng.

- Không đau họng sao?_Mã Gia Kỳ nhíu mày, tay đặt sau gáy cậu bóp nhẹ.

- Hả? Sao lại đau họng?

- Em nói nhiều như vậy không thấy mệt sao?

- Không có a, em rất khoẻ là đằng khác_Trình Hâm vẫn chưa hiểu ý của anh, mặt tỉnh bơ vô tội đáp lại.

Mã Gia Kỳ chính thức cạn lời, không nói thêm gì nữa. Trình Hâm thấy vậy lại tiếp tục câu chuyện đang kể dang dở. Cả hai cùng nhau đi bộ đến bến xe bus, vừa kịp lúc xe đi đến, cả hai vội leo lên xe. Đang giờ cao điểm nên xe khá đông người, liếc thấy có chỗ trống Mã Gia Kỳ liền nắm tay cậu kéo lại. Chỉ còn một chỗ nên anh nhường cậu ngồi còn bản thân đứng bên cạnh.

Trình Hâm ôm balo ngồi xuống chiếc ghế đơn đó, bàn tay nhỏ thon dài như một thói quen nắm lấy góc áo của anh, đôi khi sẽ ngẩng đầu lên trò chuyện với anh, thấy anh không có ý định nói chuyện cùng mình sẽ tủi thân cúi gầm mặt nghịch nghịch khuy áo của anh. Nhưng cậu dễ giận dễ quên, vài phút sau lại ngẩng đầu hỏi anh những chuyện trên trời dưới đất, ép buộc anh phải trả lời.

- Hôm nay em qua ngủ cùng anh được không?

Lời vừa dứt liền nhận được ánh mắt dòm ngó và tiếng cười khúc khích của mấy nữ sinh ngồi gần đó. Trình Hâm ngơ ngác nhìn họ một chút nhưng lại khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt một mí đang híp lại đầy nguy hiểm mà đâm thẳng vào mình. Trình Hâm khẽ nuốt nước bọt, trong đầu thầm nghĩ có phải mình đã nói gì sai hay không?

- Còn nói nữa liền khâu miệng em lại_Giọng nói trầm thấp uy nghiêm vang lên trên đỉnh đầu, Mã Gia Kỳ lạnh nhạt liếc xéo mấy nữ sinh kia rồi nhìn xuống nhóc con đang chưa hiểu chuyện, nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội kia thật đáng đánh.

- Anh nạt em? Lát em méc dì Mã cho mà xem!_Trình Hâm bất mãn không chịu thua mà đáp trả lại.

- Coi như em giỏi_Mã Gia Kỳ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ "Mẹ".

- Còn không phải do anh sợ mẹ sao?_Trình Hâm chưa thấy chết nên chưa sợ, tiếp tục công việc chọc tức anh. Nhưng Mã Gia Kỳ nào có để tâm, mặc cậu muốn nói gì thì nói.

Không biết phía trước có gì nhưng đột nhiên xe phanh gấp làm mọi người trên xe đều bị ngã về phía trước. Đến Mã Gia Kỳ đang không phòng bị cũng lảo đảo, Trình Hâm ngã chúi về phía trước đập đầu vào thành ghế, đầu có chút choáng váng nhưng tay vẫn vội túm áo anh giữ lại, hai mắt cậu trợn tròn hơi hoảng hốt đảo nhìn xung quanh rồi ngó lên phía trước để thăm dò.

- Anh có sao không?_Trình Hâm nhìn anh lo lắng hỏi.

- Không sao, bị đụng vào trán rồi sao? Anh xem nào_Mã Gia Kỳ đứng vững lại liền đưa tay kiểm tra đầu cậu, cũng may là chỉ mới đỏ lên một chút, không có vấn đề gì nặng.

Xung quanh văng lên tiếng nói hoảng loạn của các hành khách trên xe và tiếng xin lỗi rối rít của tài xế. Do khi nãy có người bất ngờ chạy qua đường nên mới phanh gấp như vậy, cũng may không gây ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mọi người ai nấy thở phào một hơi rồi cũng bỏ qua, chiếc xe lại tiếp tục chạy đi.

Mã Gia Kỳ thở hắt một hơi, ánh mắt trầm đục lạnh lẽo nhìn lên phía trước. Trình Hâm tròn xoe mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, tính cách anh rất ít nói, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn so với các đồng học, nhưng khuôn mặt vẫn mang nét dư vị của một thiếu niên trung học.

Cậu đã theo anh từ khi còn rất nhỏ, nhà anh chuyển đến ngay bên cạnh nhà cậu, nơi đó hai căn nhà sát nhau chỉ cách một hàng rào. Ban công tầng hai gần như sát nhau, chỉ cách chưa tới 1m, cũng vì thế nên thi thoảng cậu sẽ leo qua phòng anh để ngủ nhờ. Hồi nhỏ tính cách anh năng động hơn nhiều, lúc nào cũng cùng cậu chơi, chính anh là người đã chủ động làm quen với cậu trước đó nha. Ngày trước Mã Gia Kỳ mới thật đáng yêu làm sao, nhìn lại hiện tại thật không hiểu sao lại khác nhau như vậy. Nhưng được cái là từ nhỏ anh đã luôn bảo vệ cậu, khi cậu bị bắt nạt nhưng lại sợ nên giấu mọi người không chịu nói, ai hỏi cũng đều gượng cười cho qua. Cậu còn nhớ khi đó cậu 14 tuổi, anh 16 tuổi. Anh đã nói với cậu rằng:

"Anh không làm gì được, chỉ có thể lắng nghe, tâm sự cùng em thôi. Nhưng mà em cũng nên nhớ một điều là ai gây ra tổn thương cho em, thì chỉ cần em nói một tiếng anh liền cho đứa đó ba mẹ nhận mặt không ra"

Câu nói đó cậu nhớ mãi không quên, nó cho cậu cảm giác vui sướng, ấm áp khi được bao bọc. Nhưng nó khiến cậu vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu và anh là như thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net