Tập 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sợ Thành Nghị không hiểu hình thức của các chương trình, Tống Anh Minh còn giải thích cặn kẽ cho cậu, "Tôi cảm thấy chương trình của hắn khá hợp với cậu. Là một chương trình du lịch, chỉ cần ăn ăn uống uống với các khách mời khác là xong, rất dễ dàng, ghi hình trong vòng hai ba ngày, trở về vừa vặn có thể tiếp tục ghi hình chương trình của chúng ta."

Có lẽ là ba ngày trước luyện tập làm cho sức khỏe của các thực tập sinh tổn hại, lần này tổ tiết mục cuối cùng cũng nguyện ý làm người, kéo dài thời gian tới mười ngày.

Thành Nghị và đội của cậu đã hoàn thành việc biên đạo và nhảy, vì vậy quả thực cậu có thời gian để ghi hình một chương trình như vậy.

Vừa rồi nghe Tống Anh Minh miêu tả, không thể nghi ngờ là rất động lòng.

Nhưng dựa trên sự hiểu biết của chính mình về đối phương, Thành Nghị luôn cảm thấy có gì đó không thể diễn tả được.

Thấy Thành Nghị vẫn còn do dự với vẻ mặt nghi hoặc, Tống Anh Minh đảm bảo với cậu, "Bọn họ rất có tiền, đãi ngộ cho khách mời rất tốt, yên tâm đi."

Cuộc trò chuyện đến đây kết thúc.

Tống Anh Minh đường đường là tổng đạo diễn của một chương trình tìm kiếm tài năng nổi tiếng, trước đây còn giúp đỡ cậu rất nhiều lần, bây giờ người ta lại ôn tồn giúp cậu giới thiệu tài nguyên.

Tất nhiên, Thành Nghị không phải là người không biết tốt xấu.

Vì thế cậu không nói nữa, trực tiếp đồng ý.

Sau khi cùng Tống Anh Minh nói về chuyện chương trình, Thành Nghị liền lập tức đi đến phòng tập của đội mình.

Cậu ra cửa chưa được mấy bước, suýt chút nữa đụng phải một người đi nhanh như bay.

Cũng may cậu phản ứng nhanh, kịp thời quay xe.

Sau khi lùi lại một khoảng cách an toàn, Thành Nghị nhìn lên và phát hiện ra người suýt đụng mình là Bùi Lạc.

Bình thường cậu rất ít tiếp xúc với Bùi Lạc, trừ khi cùng nhau ghi hình chương trình, còn lại cậu chưa bao giờ gặp riêng hắn.

Hôm nay tình cờ gặp nhau, xuất phát từ phép lịch sự và hàm dưỡng của bản thân, cậu vẫn khẽ gật đầu xem như chào hỏi đối phương.

Bùi Lạc nhìn chằm chằm vào Thành Nghị, người đang mặc một chiếc áo khoác ngoài không trang điểm, sững sờ trong vài giây.

Sau đó, hắn mới phát hiện trước kia vì Tuyên Diệc Hàm, mà hắn luôn có định kiến cảm thấy đối phương rất đáng ghét.

Vì vậy, hắn cũng chưa bao giờ nhìn kỹ xem đối phương trông như thế nào.

Hôm nay bọn họ cách nhau gần như vậy, sau lớp trang điểm đậm trên sân khấu, hắn mới phát hiện vẻ ngoài không trang điểm của đối phương càng diễm lệ động lòng người hơn, hàm dưỡng của bản thân cũng đặc biệt tốt.

Thành Nghị thấy Bùi Lạc vẫn bất động chặn đường mình, thấy đối phương tạm thời cũng không có ý thức tránh ra, cậu chỉ có thể chủ động mở miệng, "Có thể cho tôi đi không?"

Sau khi Thành Nghị nhắc nhở, Bùi Lạc mới hoàn hồn vội vàng tránh ra, vẻ mặt không mấy tự nhiên nói, "Xin lỗi."

Oánh Oánh đi theo phía sau Thành Nghị, nghe thấy hai từ này cũng nhịn không được nhìn lại đối phương.

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây?

Bùi Lạc trở lại phòng tập của đội bọn họ, cả người có chút như mất hồn.

Thấy hắn tới, Tuyên Diệc Hàm chủ động bắt chuyện.

Mặc dù cậu ta không thích Bùi Lạc, nhưng hắn còn giá trị lợi dụng. Biết hắn mấy ngày hôm trước vì buổi phát sóng trực tiếp mà mất không ít fan, cậu ta vốn định tới an ủi đối phương.

Kết quả cậu ta mới vừa kêu một tiếng "Bùi lão sư", liền nhìn thấy Bùi Lạc dời ánh mắt đi chỗ khác.

Sau đó, Bùi Lạc cũng thay đổi thái độ không bảo vệ cậu ta như trước nữa, trực tiếp yêu cầu mọi người bỏ phiếu cho vị trí Center.

Sau một cuộc bỏ phiếu công bằng, vị trí Center thuộc về Lệ Viên, một thí sinh có thực lực mạnh nhất trong đội bọn họ.

Mà Tuyên Diệc Hàm không còn được Bùi Lạc ưu ái về mặt sắp xếp vị trí nữa.

Không chỉ có thế, ngay cả khi cậu ta cố ý ủ rũ ngồi một góc, Bùi Lạc cũng không có tới an ủi cậu ta.

Tuyên Diệc Hàm vùi đầu vào trong khuỷu tay, cau mày thật sâu.

Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu? Rõ ràng là mấy ngày trước Bùi Lạc vẫn còn thân thiện dính lấy cậu ta như keo dính chó thế cơ mà.

Tại sao bây giờ lại bắt đầu cách xa mình?

*

Bên kia, phòng luyện tập của đội Thành Nghị.

Cậu đang đàn piano và luyện thanh cho các thực tập sinh, vì điều hòa trong phòng không lạnh nên cậu đã cởi áo khoác ngoài ra.

Lúc này trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo phong trắng đơn giản, nửa cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài không khí, những ngón tay thon gầy đang uyển chuyển lướt trên phím đàn.

Lần trước thời gian quá eo hẹp, cậu chỉ có thể dùng phương pháp cực hạn cấp tốc đột phá các thực tập sinh, căn bản không có thời gian luyện thanh nhạc.

Bây giờ thời gian có dư, vì vậy thanh nhạc nhất định phải luyện.

Mic sẽ được bật hoàn toàn trong suốt buổi phát sóng trực tiếp và khán giả sẽ có thể nghe thấy bất kỳ sai sót nào trong giọng hát của từng thực tập sinh.

Trước khi chính thức luyện tập bài hát chủ đề cho buổi biểu diễn này, Thành Nghị chọn một số bài hát để họ luyện tập theo đặc tính của mỗi người.

Sau khi các thực tập sinh lần lượt ngoan ngoãn hát xong, Diệp Hi Nguyên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi sau khi luyện tập, lập tức lấy ra một bài hát của mình đi tìm Thành Nghị, hy vọng đối phương có thể cho mình một số lời khuyên.

Bởi vì trước đây cậu chưa từng làm việc với Thành Nghị nên ban đầu cậu không biết rằng đối phương biết cải biên ca khúc gốc.

Ít nhiều vẫn là nhờ chủ đề thi đấu lần công diễn thứ nhất mà cậu mới biết được Thành Nghị cải biên ca khúc rất giỏi.

Chủ đề đánh giá mà tổ tiết mục đưa ra lần này là sự đảo ngược.

Mỗi đội bắt buộc phải tự cover, vũ đạo, thanh nhạc lại... để tạo nên phong cách khác biệt so với ca khúc gốc.

Lần này, đội bọn họ rút được《Truth》, vở hài kịch về một tình yêu tan vỡ.

Bài hát này là một bài hát buồn và bi thương, rất khó để chuyển thể nó.

Sau khi rút được bài hát này, một số thực tập sinh trong đội tương đối quen thuộc với cậu đã trực tiếp giao nhiệm vụ quan trọng này cho cậu, người đã có kinh nghiệm sáng tác phong phú trước khi ra mắt.

Sau khi thảo luận cùng các thực tập sinh trong nhóm, họ đã lên kế hoạch thay đổi phong cách của bài hát này sang một hướng hoàn toàn khác.

Vì thế, cậu đã dành thời gian cả một buổi trưa để tiến hành cải biên.

Nhưng vì quá khó và phong cách quá khác biệt nên sau khi chuyển thể đã có sự đảo ngược giai điệu, nhưng hiệu quả lại không như mong đợi.

Mọi người sau khi nghe xong đều cảm thấy không hay lắm nên dự định sẽ thay đổi bài hát theo một hướng đơn giản hơn.

Nhưng Hạ Tinh Tinh và các thành viên cũ khác của đội Thành Nghị đã phản đối, họ đều nói rằng vấn đề này lão sư có thể giúp giải quyết.

Diệp Hi Nguyên nhớ rất rõ ràng rằng khi đó cậu vẫn nghĩ số ít đó đang đúng nhận sai cãi.

Cậu giấu điện thoại của mình, biết Thành Nghị vừa lên top tìm kiếm vì sáu bài hát lịch sử đen đó.

Cậu thừa nhận rằng Thành Nghị là một người tốt và có khả năng vũ đạo mạnh mẽ, nhưng cậu không nghĩ là đối phương có thể chuyên nghiệp như chính mình.

Nhưng mà suy nghĩ này của cậu còn chưa nóng đã trực tiếp bị vả mặt.

Vào buổi chiều, trong thời gian ở cùng lão sư, đối phương đã nhận khúc nhạc của cậu và nghe một lần, sau đó liền lập tức sửa một chút.

Thành Nghị không mất nhiều thời gian, cũng không thay đổi quá nhiều trong bài hát của cậu, chỉ sửa đổi một số chi tiết nhỏ.

Nhưng mà rõ ràng vẫn là tiếp tục sử dụng cải biên của cậu, nhưng hiệu quả cuối cùng, quăng bài hát gốc của cậu hai dãy phố.

Đặc biệt là có vài chỗ khi cải biên cậu cảm thấy rất cùn và không mượt mà.

Thành Nghị dễ dàng giải quyết nó.

Mặc dù phong cách của toàn bộ bài hát là quỷ dị lại đen tối, nhưng phong cách cao cấp lại dễ nghe, mượt từ đầu đến đuôi, giống hệt như bản gốc.

Sau khi nhận được bài hát mới, Diệp Hi Nguyên nhịn không được nghe lại đến 5 lần, cậu ngưỡng mộ Thành Nghị như thần và cuối cùng cũng hiểu tại sao Hạ Tinh Tinh và những người khác lại tin tưởng anh đến vậy.

Bởi vì trong lòng cậu, Thành Nghị đã trở thành thần luôn rồi!

"Thành Nghị lão sư phiền anh giúp em xem thử bài hát này được không, em luôn cảm thấy bài hát này thiếu cái gì đó."

Trước kia Diệp Hi Nguyên cảm thấy bài hát nào do mình sáng tác ra đều tốt.

Từ khi bị Thành Nghị dùng đẳng cấp của thần để chỉnh nhạc giúp cậu, cậu hiện tại nhìn những bài hát mình viết lại cảm thấy chỗ nào cũng có vấn đề.

Vì vậy, tranh thủ thời gian quý báu này, cậu nhanh chóng lấy bản nhạc mà mình đã chuẩn bị từ lâu, nhờ Thành Nghị sửa lại giùm mình.

Thành Nghị nhìn bản sáng tác của Diệp Hi Nguyên, sau khi xem xong suy nghĩ một lúc.

Cúi đầu điều chỉnh thử cây đàn ghi-ta, cậu dùng đầu ngón tay gãy lên dây đàn, nhẹ nhàng chơi bản《 Thơ tình 》.

Một âm thanh đột nhiên vang lên trong phòng tập trống trải.

Kiều Dã đang ngồi trong gốc uống nước, không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thành Nghị thân mặc chiếc áo phông trắng tươi mát, rũ mắt nhàn nhạt nhìn cây đàn ghi-ta.

Mặt trời chiếu qua ô cửa sổ sau lưng cậu, thành nhiều tia sáng lấp lánh.

Những đốt ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cậu siết chặt trên cây đàn ghi-ta, tùy ý gãy dây, tiếng đàn du dương vang vọng khắp mọi ngóc ngách.

Chàng trai giữa ánh sáng và bóng tối dường như bản thân chính là một bài thơ tình tươi mới.

*

Sau khi vừa tham gia xong một hoạt động công ích ở thành phố bên cạnh, Tăng Thuấn Hy chạy thẳng đến tòa nhà studio 《Siêu cấp thần tượng》.

Tống Anh Minh sau khi nhìn thấy còn nói đùa với hắn, "Sao gần đây cậu lại siêng tới đây vậy? Nếu tôi không biết lão Đàm mời ba lần cậu cũng không chịu đi chương trình của ổng, thì tôi còn tưởng là cậu cuối cùng cũng có hứng thú với chương trình giải trí."

Tăng Thuấn Hy cười nhẹ, "Hôm nay không quay, tôi chỉ đến xem một chút thôi."

Nói xong hắn cũng không nói chuyện phiếm cùng Tống Anh Minh nữa mà đi thẳng đến phòng tập của đội Thành Nghị.

Khi hắn đẩy cửa vào, vừa vặn nghe được âm thanh cuối cùng mà Thành Nghị đàn.

Ánh mắt của Tăng Thuấn Hy đảo qua phòng tập, và cuối cùng đừng ở trên người Kiều Dã, xem đến nhập thần.

Thành Nghị ngồi đối diện cửa nên Tăng Thuấn Hy vừa bước vào là cậu đã nhìn thấy đối phương.

"Tăng lão sư."

Giọng nói Thành Nghị kéo các thực tập sinh về hiện thực.

Diệp Hi Nguyên vốn muốn vì Thành Nghị vỗ tay, tay vừa giơ được một nửa, lại phát hiện Tăng Thuấn Hy đến, liền nhanh chóng thu tay về.

Tăng Thuấn Hy không dấu vết thu hồi tầm mắt, ngược lại mỉm cười nhìn Thành Nghị, "Tiến độ nhóm cậu thế nào? Bài hát đã cải biên chưa?"

Thành Nghị vô cùng quen thuộc đi đến bên cạnh Tăng Thuấn Hy, gật đầu với hắn, sau đó đưa cho hắn cái ghế mà mình ngồi khi nãy.

"Biên khúc và vũ đạo gần như đã hoàn thành, nhưng vẫn chưa thực hiện lần nào. Nhưng cũng quá trùng hợp rồi, vừa vặn Tăng lão sư cũng đến, hay là giúp chúng tôi chỉ đạo đi."

Các thực tập sinh nghe xong đề nghị của Thành Nghị, lập tức xua tay, "Đừng mà, đừng mà đừng mà."

Tuy rằng bọn họ ngoài miệng nói vậy, nhưng thực tế vẫn ngoan ngoãn đứng dậy bắt đầu nhảy theo nhạc.

Lần này mọi người tiến bộ rất nhanh, Thành Nghị cũng không có vất vả như lần trước.

Bởi vì có Kiều Dã thực lực mạnh nhất trong đội bọn họ.

Sau khi cậu và đối phương cùng biên đạo vũ đạo, sau đó đối phương rất có trách nhiệm đi cầm tay dạy các thực tập sinh khác trong đội.

Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên họ nhảy cùng nhau trước mặt lão sư, nhưng hiệu quả tổng thể cũng không tồi.

Tăng Thuấn Hy hôm nay không có nhiệm vụ quay hình, vốn dĩ cũng không phải đến xem thực tập sinh luyện tập.

Nhưng thấy Thành Nghị rất để bụng, cũng rất mong đợi nhận xét của mình, vì thế hắn xem xong cho mọi người một lời khẳng định, và hướng dẫn cho họ một số chi tiết.

"Vũ đạo của các cậu nói chung là tốt, nhưng có một chỗ mà tôi nghĩ các cậu xử lí chưa đủ tốt."

Tăng Thuấn Hy nhìn qua Kiều Dã và Kỷ Soái.

"Sự tương tác giữa các bạn đáng lẽ phải là phần thú vị nhất trong toàn bộ màn trình diễn, nhưng hai người các cậu lại biểu hiện như một chút cũng không thân. Sự tương tác này thiếu bầu không khí và hơi căng thẳng."

Khi Tăng Thuấn Hy đưa ra vấn đề này, Thành Nghị không thể không nhìn hắn.

Cả hai đều cảm thấy giống hệt nhau.

"Một lần nửa. Chỉ nhảy lại đoạn kia."

Tăng Thuấn Hy nói xong, Kỷ Soái và Kiều Dã theo âm nhạc mà nhảy lại.

Nhưng mà Tăng Thuấn Hy vẫn lắc đầu.

Sau đó, hai người liên tiếp thử lại rất nhiều lần, nhưng tất cả đều rất cứng nhắc.

Thấy mình không thể làm tốt cả hai vai, Thành Nghị nghĩ nghĩ liền đi đến chỗ họ, "Hay là tôi biểu diễn lần lượt cho các cậu xem?"

Vừa nghe lão sư lại muốn tự mình biểu diễn, các thực tập sinh đều nhịn không được hét lên gọi tên Thành Nghị.

"Diễn nhân vật của Kỷ Soái trước đi, Kiều Dã, lại đây."

Kiều Dã không lời nào đi thẳng đến chỗ Thành Nghị.

Bởi vì tương tác giữa Kỷ Soái và Kiều Dã có một động tác ôm, vì thế Thành Nghị chuẩn bị vòng tay ôm cổ đối phương khi đối phương đứng trước mặt cậu.

Kiều Dã nhìn Thành Nghị gần trong gang tấc, nhìn gương mặt xinh đẹp và thuần khiết đó, không thể không nghĩ đến hình ảnh vừa rồi cậu chơi ghi-ta.

Cảnh tượng đó như khắc sâu trong tâm trí hắn, khiến tim hắn rung động hết lần này đến lần khác.

Người này đã nhiều lần vươn tay đến khi hắn áp lực nhất.

Lần đầu tiên, cậu đưa cho mình một chai nước vào lúc 3 giờ sáng.

Lần thứ hai, khi ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Tuyên Diệc Hàm, người đứng ở vị trí Center, cậu đã cho mình cái tốt nhất của cậu.

Lần thứ ba, khi những lão sư khác từ bỏ mình, cậu lại kiên định chọn mình.

Hầu kết thiếu niên lăn lăn.

Ngón tay khẽ động, thấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Thành Nghị đã nâng lên, Kiều Dã cũng vươn tay chuẩn bị đỡ lấy eo cậu.

Nhưng mà, ngay khi hắn sắp chạm đến vạt áo của Thành Nghị, Tăng Thuấn Hy đã duỗi tay kéo tay Thành Nghị lại.

Một giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng tập, "Hai ta cùng làm đi."

Cùng với giọng nói này, bóng hình xinh đẹp trong lòng hắn cũng đột nhiên biến mất.

Kiều Dã đột nhiên nhìn lên, phát hiện Tăng Thuấn Hy đang nhìn mình.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hai mắt hơi khép lại, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net