Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có phải em rất đáng sợ không?" Mã Gia Kỳ ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu cực kỳ mang tính công kích, nhưng lại ngập trong nước mắt.

Diệp Thanh hơi nhướng mày, trong mắt ngập ý không tán đồng: "Không phải, em không đáng sợ. Em chỉ là không hiểu yêu một người như thế nào mà thôi. Thế nhưng cũng chẳng có ai dạy em phải yêu như thế nào, em không biết không phải là điều đương nhiên sao?"

Mã Gia Kỳ nở nụ cười khổ sở, nước mắt xuôi theo gò má rơi xuống. Mã Gia Thành dường như không khống chế nổi bản thân, anh không biết bản thân nên làm ra phản ứng gì, anh chỉ biết trong đầu mình một mảnh hỗn loạn, hai tai có chút ù đi.

Mã Gia Kỳ hiểu rõ em trai mình như vậy, sao có thể không biết được "em ấy" trong miệng Mã Gia Kỳ là ai cơ chứ. Nhưng Mã Gia Thành hiện tại không dám tin suy đoán của bản thân.

"Gia Kỳ, em ấy..." Giọng nói của Mã Gia Kỳ đã bạo lộ chấn động cùng không thể tin trong lòng mình.

Mã Gia Kỳ trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Mã Gia Thành tưởng rằng mình chưa từng hỏi ra câu hỏi đó.

"Chính là em ấy, Hạ Tuấn Lâm." Một câu này của Mã Gia Kỳ chân thành dị thường, anh biết chuyện này khiến người ta rất khó tiếp nhận, nhưng anh không muốn phủ nhận tình cảm mình dành do Hạ Tuấn Lâm, anh chỉ muốn phóng khoáng thoải mái nói cho tất cả mọi người biết rằng Hạ Tuấn Lâm thuộc riêng về anh.

"Cho nên, khoảng thời gian trước bệnh tình có chuyển biến tốt là bởi vì có em ấy ở bên cạnh em, hiện tại bệnh tình xấu đi cũng bởi vì em rời khỏi em ấy sao?" Mã Gia Thành cố gắng trấn định đi đến trước mặt Mã Gia Kỳ.

"Phải." Lần này Mã Gia Kỳ trả lời không chút do dự.

Mã Gia Thành không ngừng gật đầu, dùng tay mạnh mẽ lau đi nước mắt trên gò má.

Mã Gia Thành không phải một người phong kiến, nhưng Mã Gia Thành là một người lý trí. Trong lòng anh rất rõ con đường này trải đầy gai nhọn, cho nên anh vẫn khuyên ngăn Mã Gia Kỳ.

"Mã Gia Kỳ. Em đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? Cho dù em không suy nghĩ cho tương lai của bản thân, vậy còn tương lai của Hạ Tuấn Lâm thì sao? Cho dù em không để ý đến mấy lời mắng chửi ác ý kia, vậy Hạ Tuấn Lâm thì sao? Bố mẹ thì sao? Bạn bè em thì sao? Những người khác trong Thời Đại Thiếu Niên Đoàn nữa? Em biết em như thế là không có trách nhiệm đến mức nào không?"

Mã Gia Kỳ ngồi xổm xuống, nhìn ngang tầm mắt Mã Gia Kỳ, đau lòng khổ sở khuyên giải, "Nhân hiện tại, chúng ta còn có thể buông tay, đừng càng chìm càng sâu nữa có được không? Để đàn chị kê thuốc cho em, chúng ta quên Hạ Tuấn Lâm đi, có được không? Em nghĩ tới bố mẹ, em..."

"Không kịp nữa rồi. Em đã không buông tay được nữa rồi. Anh, anh còn chưa hiểu sao? Mã Gia Kỳ em, mắc phải căn bệnh này không chỉ bởi vì áp lực lúc đó quá lớn, ngay từ lúc bắt đầu đã có liên quan tới Hạ Tuấn Lâm rồi. Chỉ là lúc đó em không biết Hạ Tuấn Lâm đối với em mà nói là có ý nghĩa gì, cho nên em sớm đã không còn đường lui nữa rồi!" Mã Gia Kỳ không rống không gào, ngữ khí bình đạm ngược lại càng mang tính chấn động.

Đối diện với ánh mắt của Mã Gia Kỳ, Mã Gia Thành liền hiểu, với cái tính cách ương ngạnh này của em trai mình, một khi đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Mã Gia Kỳ tựa như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, lời gì cũng đều không nói ra.

"Chị kiến nghị tốt nhất là đừng kích động em ấy. Em biết em ấy mắc lại là chứng rối loạn lưỡng cực I, nguyên nhân là do rối loạn hai mặt hưng – trầm cảm, em càng kích động em ấy, càng gây bất lợi cho bệnh tình của em ấy." Diệp Thanh vừa lấy thuốc ở phòng thuốc vừa nhắc nhở, thấy Mã Gia Thành chỉ đứng trước cửa phòng thuốc cúi đầu không lên tiếng, Diệp Thanh âm thầm thở dài.

"Thực ra, yêu đương đồng tính cũng chẳng có gì mà đúng chứ? Con đường này vốn rất khó đi, nếu như em thân là người nhà mà cũng muốn ngăn cản em ấy, vậy em ấy không phải sẽ càng đau khổ hơn sao? Cho nên ủng hộ em ấy, cũng chưa hẳn là một chuyện xấu."

"Em biết. Nhưng bố mẹ em thậm chí còn không biết Gia Kỳ mắc chứng rối loạn lưỡng cực, em nên nói với họ thế nào đây!" Nói xong Mã Gia Thành phiền muộn vò đầu.

Đối với chuyện nhà người khác, Diệp Thanh cũng không tiện nói nhiều. Lúc hai người đi đến trước cửa phòng chẩn đoán, Diệp Thanh đột nhiên kéo lấy Mã Gia Thành.

"Đúng rồi, chân của Gia Kỳ là bị thương lúc luyện tập vũ đạo sao?"

"Hả? Không có, eo Gia Kỳ có vết thương nhỏ, nhưng chân không làm sao hết. Sao thế?"

"Vậy gần đây em phải chú ý em ấy nhiều một chút, hôm nay lúc trị liệu, em ấy vẫn luôn vô thức dùng tay che trên chân phải, nếu như không phải do tập luyện bị thương, vậy thì cực kỳ có khả năng là em ấy đã bắt đầu tự tổn thương mình. Một khi có khuynh hướng này thì đã rất nguy hiểm rồi, bất cứ lúc nào em ấy cũng có thể tự sát."

Mã Gia Thành mở lớn hai mắt, "Chị, chị nghiêm túc chứ?"

"Chị cũng là suy đoán, nhìn trạng thái này của em ấy chị cũng không dám hỏi trực tiếp, cho nên gần đây em ở nhà quan tâm em ấy chút. Lỡ như là loại tình huống này, chúng ta cũng dễ chuẩn bị trước."

"Bệnh tâm lý, cuối cùng vẫn sẽ đi đến bước này."

"Vâng."

Mã Gia Kỳ vốn cho rằng sẽ trực tiếp đến trường học, nhưng Mã Gia Thành lại gọi xe đưa Mã Gia Kỳ về thẳng nhà.

"Anh? Thời gian này anh đưa em về nhà làm gì?"

"Hôm nay nghỉ ngơi ở nhà một bữa đi, ngày mai chúng ta lại đi học."

"Bố mẹ sẽ nghi ngờ đó."

"Không sao, để anh ứng phó, em chỉ cần nghỉ ngơi là được."

Mẹ Mã vốn đang ở nhà dọn dẹp nhà cửa lại nhìn thấy hai đứa nhỏ nhà mình cùng về nhà.

"Gia Kỳ? Con, sao mới trưa đã về nhà rồi? Là xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Mã Gia Thành ra hiệu cho Mã Gia Kỳ về phòng nghỉ ngơi, xoay người ngăn mẹ Mã muốn tiến lên trước.

"Mẹ, Tiểu Kỳ hôm nay không khỏe, con đón em ấy về trước. Đúng rồi, bố có nhà không?"

"Không khỏe? Không khỏe ở đâu thế, có cần đến bệnh viện không? Thằng bé..."

"Aida, mẹ ~ Con đã đưa Tiểu Kỳ đi khám rồi. Mẹ đừng nôn nóng, con có chuyện muốn nói với mẹ và bố."

"Chuyện gì quan trọng hơn em trai con chứ, con để mẹ đi xem em con trước đã, quay lại nghe con nói sau có được không."

"Mẹ, con là muốn nói với mẹ về bệnh của Tiểu Kỳ. Con đi gọi bố qua đây, mẹ đợi con một lát."

Nhìn mẹ nước mắt không ngừng, bố đau lòng ân hận trước mắt, Mã Gia Thành cũng đau lòng cúi đầu.

"Con nói đều là thật sao? Em trai con thật sự mắc chứng rối loạn lưỡng cực?" Nghe giọng nói khóc đến run rẩy của mẹ, Mã Gia Thành chỉ cảm thấy bản thân thật tàn nhẫn.

"Là thật." Mã Gia Thành cũng không kiềm được xuôi theo tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ mà rơi lệ.

Mã Gia Thành kể về bệnh tình của Mã Gia Kỳ, nhưng lại không nói gì liên quan đến Hạ Tuấn Lâm, bởi vì anh vẫn chưa nghĩ ra được bản thân nên mở lời như thế nào.

Chỉ mỗi bệnh tình của Gia Kỳ đã khiến bố mẹ đau khổ như vậy rồi, nếu như còn thêm chuyện này, anh thật sự sợ bố mẹ chịu không nổi.

"Anh, có phải nói thiếu một vài việc rồi không." Mã Gia Kỳ vốn nên ở phòng nghỉ ngơi không biết đã đứng ở đầu cầu thang từ lúc nào.

Nhìn mẹ nước mắt lã chã và bố ầm thầm lau nước mắt trước mặt, Mã Gia Kỳ chậm rãi đi lên trước. Anh không ngồi xuống bên cạnh bố mẹ, cũng không ngồi xuống bên cạnh Mã Gia Thành, mà là ngồi xuống một sofa đơn bên cạnh.

"Bố mẹ, con có người con thích rồi, con biết hai người có thể sẽ khó mà tiếp nhận, nhưng con vẫn muốn nói với hai người. Con thích Hạ Tuấn Lâm." Nói xong Mã Gia Kỳ chỉ yên tĩnh đợi chờ lời chất vấn hoặc trách cứ của bố mẹ.

Không ngoài dự đoán, mẹ Mã hốt hoảng giống như bị xét đánh, "Con nói gì cơ? Con, con nói con thích Hạ Tuấn Lâm?"

"Vâng." Mã Gia Kỳ không chút do dự lại kiên định trả lời.

"Con! Con có biết, Hạ Tuấn Lâm là con trai hay không."

"Con biết, con rất rõ bản thân đang nói gì."

Chát...

Một tiếng vang lớn, ly nước trong tay bố phân thành các mảnh rơi lên bàn trà, "Mã Gia Kỳ! Con nói bậy bạ cái gì thế! Bố thấy là do bệnh chưa trị hết, ngày mai bố đưa con đến bệnh viện trung tâm, đợi con hết bệnh rồi, con sẽ không nói như vậy nữa."

"Bố, con mắc chứng rối loạn lưỡng cực, không phải sốt. Đầu óc con rất tỉnh táo, cho dù con không mắc chứng rối loạn lưỡng cực, con cũng sẽ thích Hạ Tuấn Lâm. Con biết, mọi người tạm thời không thể tiếp nhận, nhưng lời con nói đều là thật."

Mã Gia Thành rất muốn đi tới bịt miệng Mã Gia Kỳ lại, nhưng chuyện này chung quy vẫn phải nói ra, nói sớm nói muộn có khác gì nhau đâu. Nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm, Mã Gia Thành vừa muốn lên tiếng làm dịu lại một chút thì Mã Gia Kỳ đã đột nhiên đứng dậy đầu cũng chưa từng ngoảnh lại rời đi, chỉ để lại một câu "Xin lỗi."

Mẹ Mã dường như sắp khóc đến ngất đi, bố cũng bị chọc tức đến không ổn. Khí thế này, Mã Gia Thành nào dám nói giúp Mã Gia Kỳ nữa, chỉ có thể không ngừng an ủi mẹ.

Mã Gia Kỳ sau khi trở lại phòng, đáy lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Mã Gia Kỳ biết anh lại tái phát rồi, Mã Gia Kỳ vội vàng đi tìm thuốc, nhưng trong phòng không có nước, Mã Gia Kỳ chỉ đành nuốt không.

Đắng quá!

"Bố thấy là do bệnh chưa trị hết!" "Em nghĩ tới bố mẹ đi?" "Em biết em như thế là không có trách nhiệm đến mức nào không?" "...Vậy tương lai của Hạ Tuấn Lâm thì sao?" "Em đã nghĩ tới hậu quả chưa?"

Trong đầu Mã Gia Kỳ không ngừng lặp lại mấy câu nói này, càng ngày càng ồn, càng ngày càng tổn thương.

"Phải rồi, mình ích kỷ đến mức nào chứ, bản thân rơi vào vực thẳm thì thôi đi, còn vọng tưởng kéo theo Hạ Tuấn Lâm." "Phải rồi, bố mẹ nên làm sao đây? Sau này họ sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, họ đã kiêu ngạo một đời mà" "Mình có thể không cần tiền đồ, mình có thể không có tương lai, vậy Hạ Tuấn Lâm thì sao? Mình dựa vào đâu hủy đi tương lai của Hạ Tuấn Lâm, đó là em ấy nỗ lực rất lâu mới đổi lại được mà." "Mình có thể không quan tâm đến những lời chỉ trích kia, nhưng người nhà mình đã làm sai gì chứ, lại phải bởi vì mình mà chịu đựng những tai họa vô cớ như thế."

Ồn ào, ầm ĩ, tự trách, ích kỷ.

Mã Gia Kỳ bị những cảm xúc này dìm ngập cả người.

"Có phải nếu mình chết rồi, thì sẽ không có những chuyện này nữa."

Mã Gia Kỳ nhìn bản thân mình trong gương, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ trực trào muốn khóc, thực khiến người thấy phiền.

Mã Gia Kỳ khẽ xoa chân phải của mình, ở đó có một vết thương vừa mới đóng vẩy. Đó không phải do Mã Gia Kỳ cố ý làm bị thương, là lúc Mã Gia Kỳ phát bệnh bất cẩn gây ra.

Nhưng hiện tại cũng không quan trọng nữa, bởi vì tựa như trôi theo dòng máu chảy ra ngoài, đã không còn cảm giác đau nữa rồi.

"Chỉ một lần này, anh buông tha cho em, có được không? Chỉ lần này thôi."

Hạ Tuấn Lâm đang luyện vũ đạo trong phòng tập cảm nhận một trận hoảng loạn không biết từ đâu tới, bởi vì mất tập trung nên không chú ý, chân phải trẹo mạnh một cái.

"A...shh..."

"Hạ nhi!" Tống Á Hiên cách Hạ Tuấn Lâm gần nhất liền vội vàng chạy qua. "Hạ nhi làm sao thế? Có bị thương đến xương không?"

Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường cũng vội vàng sáp tới, cổ chân Hạ Tuấn Lâm tím lên một mảng rất bắt mắt.

Giáo viên vũ đạo cũng nhanh chóng đi tới kiểm tra, "Còn may, không xưng, chỉ bị tím lên thôi. Như vậy không bị thương đến xương."

Hạ Tuấn Lâm khẽ động đậy cổ chân, tuy rằng hơi đau nhói, nhưng quả thực có thể cử động. "Aida, Tiểu Hạ lão sư làm gì mà yếu ớt như vậy, không có bị thương đến xương đâu!"

Nhìn dáng vẻ lại hihi haha của Hạ Tuấn Lâm, giáo viên vũ đạo không nhịn được phản bác lại "Cho dù không bị thương đến xương, hai ngày này em cũng chẳng dễ chịu được bao nhiêu đâu. Xương không đau, thịt cũng phải đau đó."

"Hehe, Tiểu Hạ lão sư là người yếu ớt như vậy sao? Bây giờ em còn có thể nhảy tiếp đó!"

Tống Á Hiên vừa nghe liền bày thế muốn cản Hạ Tuấn Lâm, "Nhảy cái gì mà nhảy, hôm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt đi! Ngày mai lại tính tiếp!"

"Phải đó, Hạ nhi. Anh vốn học nhảy nhanh mà, anh nghỉ nửa ngày cũng không sao đâu." Lưu Diệu Văn sợ Hạ Tuấn Lâm lại cậy cứng vội vàng nói hùa theo.

"Tiểu Hạ nhi không phải người yếu đuối, Tiểu Hạ lão sư dũng cảm lắm nha. Nhưng Hạ nhi cũng phải nghỉ ngơi mà!" Nghiêm Hạo Tường nở nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn của mình "Đàn áp" bạn nhỏ cậu mạnh.

Biết bản thân đấu không lại bọn họ, Hạ Tuấn Lâm chỉ đành ngồi bên cạnh nhìn bọn họ luyện tập.

"Nhưngmà, vẫn cảm thấy hoảng quá, rốt cuộc là chuyện gì đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net