... muốn tiếp tục không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính mình chẳng ngờ lại dính vào cái chuyện chuột chết thế này, Phạm tổng dễ dàng nói tin tưởng cô là một chuyện, nói thế nào thì cũng có cảm giác như con chồn đột nhiên không thèm ăn thịt gà, nguyên nhân duy nhất chính là con chồn đó có bệnh, bộ Phạm tổng bị bệnh sao? Nhưng cẩn thận nghĩ lại cảm thấy bản thân thực ngu ngốc thực khờ dại, cái khác không nói, chỉ thấy biểu tình của Hà đại tiểu thư hai mắt lộ hung quang lườm lườm nhìn cô, vừa xem liền hiểu là ai làm, đây không phải do cô nghĩ nhiều đâu. Với thủ đoạn của Phạm tổng, nhất định chiêu mượn dao giết người sẽ rất lưu loát, chuẩn không cần chỉnh thậm chí không để lộ một chút sơ hở.

Thanh Trúc thực không dám thừa nhận bản thân thực quá thất bại, sự thực lại luôn tàn khốc, cho dù Phạm tổng có thể mượn dao giết người, cũng đủ khiến cho cô thụ sủng ngược kinh. Hận không thể thổ ra một ngụm huyết, đúng là không chịu thua kém! Còn như cô Hà Trúc nhà người ta, chính là đang được cưng chiều trong lòng bàn tay thì lại bỗng nhiên bị người ta nhét vào trong túi quần nên cảm thấy bị ủy khuất, Hà đại tiểu thư này lúc nào cũng mang theo hơi thở ‘hãy đợi đấy’ đối với cô, vừa đúng lúc, chỉ sợ lần này Phạm tổng phải dỗ dành người ta một trận rồi.

Nhìn nhau tóe lửa, bị thương thường là những người vô tội xung quanh, chờ tới khi Hà Trúc nhận được điện thoại phải rời đi, Thanh Trúc vội bắt lấy thời cơ, nghĩ muốn thần không biết quỷ không hay đi theo Hà đại tiểu thư rời đi nhưng Phạm tổng thực vô tình quăng ra một câu: “Lê Thanh Trúc, em ở lại.”

Dư quang thấy Hà Trúc vì một câu này mà ánh mắt tối đen, lại liếc mắt một cái tựa như chưa từng có, ánh mắt lại đảo tới Phạm tổng đang ngồi đằng sau bàn làm việc, chỉ có thể nén thở dài trong lòng, xoay người lại, Phạm tổng lại thêm một câu: “Đóng cửa.”

Đóng cửa thì đóng cửa, nhưng lần này khiến cho Thanh Trúc  thấy xấu hổ rồi: “Boss à, anh có việc tìm em sao? Có thể chờ em ra khỏi cửa công ty rồi mới gọi lại không? Em cũng không thấy phiền chút nào đâu, anh sáng rỡ như mặt trời sao lại có tâm tư đùa giỡn một cây cỏ nhỏ bé như em?”

“Tôi giữ lại người của công ty mình thì có vấn đề gì?”

Nghe giọng này chứng tỏ Phạm tổng không có tâm tư cùng cô đùa giỡn, vậy đành cười làm lành: “Làm sao dám có vấn đề! Boss là lớn nhất, Boss làm gì cũng đúng!”

“Lại đây ngồi.” Phạm tổng vẫn như trước gương mặt băng sơn vạn năm không đổi.

“Boss à, trước khi nói chuyện có thể cho em phát biểu ý kiến chút không?” Híp mắt cười gian y như con mèo.

Phạm tổng ngẩng đầu nhìn cô, Thanh Trúc  dễ dàng thấy được, biểu tình này không phải ý là có gì muốn mau nói! Sảng khoái! “Là thế này, anh tin tưởng em được bao nhiêu, chúng ta lén trao đổi thôi, chuyện này Hà Trúc cũng biết rồi, anh lại phải phiền toái giải thích với cô ta, nếu cô ta lại cho chúng ta có cái gì đó quan hệ bất chính thì làm sao bây giờ?!

Thanh Trúc thực đúng lý hợp tình, cũng không ngẫm lại cô thực sự có quan hệ bất chính với người ta, Phạm tổng nhíu mày, cũng không muốn coi lời cô nói là nghiêm túc: “Để cho em ấy có ý thức nguy hiểm một chút cũng không sao.”

“Nhưng em không muốn tính mạng mình bị đe dọa….”

“Hà Trúc không phải người như thế.” Phạm tổng nói.

Nhìn không ra cảm xúc lúc này của Phạm tổng, tựa như thuận miệng sửa lại, nhưng Phạm tổng thực sự quá nhàm chán, khiến người ta cũng thấy mất hứng, Thanh Trúc khẽ cười, khi nào thì mới có thể nhịn xuống không nói bậy, bảo bối tình nhân của người ta là có thể tùy tiện chửi bới sao: “Hắc hắc, con người ai cũng có một chút nội tâm hắc ám, thông cảm chút đi.”

Trên thực tế, cô vẫn có chút quan tâm Hà Trúc từ tòa nhà Lion King đi ra ngoài, nếu bị người khác nhìn thấy không biết có hậu quả gì, hẳn là tinh phong huyết vũ bay đầy trời đa số đến từ các công ty đối thủ đi, mà quan trọng nhất là nhắc nhở chủ tịch Phạm  rằng trên đời này còn tồn tại một Hà Trúc như vậy, cùng Phạm tổng có huyết lệ tình sử không thể không nói! Lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy, đột nhiên thắc mắc không biết ông chủ Phạm rốt cuộc là ghét cô nhiều hơn hay ghét Hà Trúc nhiều hơn nhỉ?

Chậc chậc, lại thêm một chuyện so sánh với Hà Trúc nữa, mà dù thế nào thì kết quả không phải là xem ai chết bi thảm hơn sao? Phạm tổng thất sách, nếu là cô, đã sớm đem bảo bối tình nhân cột vào trong nhà không cho ra ngoài rồi! Nhưng cô việc gì phải lao tâm khổ tứ làm chi? Phạm tổng có tăng thêm tiền lương cho cô đâu? Vì nước vì dân không công như vậy thực không có lời.

“Nói xong?” Phạm tổng hỏi.

“Đại khái xong, còn lại chỉ có thể chờ lời vàng ý ngọc của Phạm tổng cân nhắc, để tiết kiệm thời gian, Boss cứ việc nói thẳng lưu lại em có việc gì không?”

Phạm tổng lườm cô một cái, mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp, Thanh Trúc sáng bừng hai con mắt, đây không phải hộp kẹo bảo bối của cô sao?

Phạm tổng để nó lên mặt bàn, để ra trước mắt Thanh Trúc: “Quản tốt biểu tình của em đi.”

“Boss à, anh không hiểu đâu, em đây là vì cảm động, cùng hộp ở chung đã lâu cũng có cảm tình, giờ được nhìn thấy nó nỗi niềm vui sướng này không ngôn từ nào có thể diễn tả!” Thanh Trúc thực cảm thấy mình nói chuyện càng ngày càng có kỹ xảo!

“Chỉ cần cái hộp phải không? Bên trong không cần lấy?” Phạm tổng nói xong tay vẫn còn đang đặt trên cái hộp, tư thế có thể lấy nó lại bất cứ lúc nào.

Thanh Trúc thật sự nghĩ muốn gật đầu nhưng đột nhiên cứng người không động đậy, chỉ có thể cấp cho Phạm tổng một cái cười sáng lạn: “Sao dám làm phiền Boss giữ đồ giúp em? Mấy thứ đồ linh tinh này để tiểu nhân giữ là được rồi!”

“Tôi đã đi hỏi, em đoán xem người ta nói thứ này là cái gì và có tác dụng gì?”

Làm người quan trọng nhất là cái gì? Chính là da mặt phải thật dày, đặc biệt là trong vấn đề này, Thanh Trúc tự nhận là thứ 2 thì không ai dám nhận là số 1: “Tác dụng gì? Chẳng lẽ không phải là thuốc tránh thai sao?”

Thốt ra lời này xong, Thanh Trúc tự nhủ, cứ coi như không có chuyện gì, kiên trì nói là thuốc tránh thai là được rồi, bất quá quên đi, loại chi tiết này tin tưởng Phạm tổng sẽ không để ý đâu.

Phạm tổng lại rất bình tĩnh: “thật ra thuốc này có thể trị tiêu chảy.”

“Boss anh lưu lại một con đường cho người khác đi, anh cái gì cũng biết thì người khác sao có thể sống nổi nữa! Em lắm miệng hỏi một câu, ai nói với anh đây là thuốc tiêu chảy vậy? Đây không phải thuốc bổ sao? Lúc em mua người ta nói vậy đó…”

Hiển nhiên biết rõ còn cố hỏi, Phạm tổng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, một cái lại một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, thực sự là một cuộc chiến tâm lý cam go, đều nói thông minh thì đừng đùa giỡn với Phạm tổng, chịu thua thôi, may mắn Thanh Trúc là người khá linh hoạt: “Boss à, anh tình nguyện tin tưởng nhân viên của anh uống thuốc cũng không nguyện tin tưởng cô ấy ăn kẹo sao?”

“Em dùng cái này bao lâu rồi?”

Vấn đề này phải trả lời thế nào đây? Nói đây không phải của mình? Hay đổ cho người khác? Hay nói đùa? Là Người khác cho? Nghĩ nghĩ nửa ngày, lại bị Phạm tổng trừng mắt nửa ngày, mới phun ra 3 chữ: “Em tốt lắm.”

Phạm tổng không nói, cố tình Thanh Trúc lại sợ nhất ánh mắt này của Phạm tổng, càng ngày càng tùy tiện quá rồi, nhưng lại gặp được người thực sự quá phận đối đãi cô, liền cảm thấy cả người không thích hợp, cái này được gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn! Có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên liền quay đầu là bờ, một tay vồ lấy cái hộp, bảo trì nụ cười quốc tế: “Boss đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ hứng thú ăn loại kẹo này, giờ xong việc rồi em đi trước, anh không cần quá quan tâm em đâu!”

Biểu tình này của Phạm tổng khẳng định đang nghĩ cô bị trầm cảm, tuy rằng cô cũng rất muốn biết nhưng sao có thể tìm được một bệnh nhân trầm cảm sôi nổi hoạt bát như cô được? Chuyện đơn giản như vậy bộ Phạm tổng cũng không nghĩ ra được sao? Hay Phạm tổng tuy rằng cảm thấy không khoa học nhưng đang hoài nghi bệnh tình của cô đã ở mức độ nguy kịch? Ô không, không cẩn thận, Phạm tổng coi cô thành bệnh nhân thật thì làm sao bây giờ. Chẳng lẽ phải nói với Phạm tổng mấy viên kẹo này chỉ là thuốc an thần trong cuộc sống đầy máu chó của cô sao? Như vậy lại càng giả…

Người đã chạy tới cửa, chỉ cần mở cửa ra là có thể thấy được một thế giới mới, nhưng lại bị Phạm tổng giữ lại, Thanh Trúc sống nhiều năm như vậy lần đầu cảm thấy ông trời đã không cho cô một đôi chân đủ dài, sao trước đây lại cảm thấy đủ dài rồi nhỉ? Hay hôm nay chợt rút ngắn lại à?

Phạm tổng hỏi: “Em sợ tôi vậy sao?”

Ưm…Phạm tổng dựa vào quá gần rồi, có nguy hiểm: “Em là kính sợ! Không phải sợ!”

“Phải không? Vậy ngồi trở lại đi.” Phạm tổng một tay khóa cửa lên tiếng nói.

Ngồi trở lại? Cô có ngu đến nỗi mà chủ động chịu chết như vậy không? “Boss à, em đang rất bận, huống hồ vấn đề cá nhân này đáng để anh lo lắng sao?”

Cứ tưởng rằng lời này đủ cung kính, không ngờ Phạm tổng lại bất vi sở động nói: “Với giao tình của chúng ta, tôi không thể hỏi đến sinh hoạt cá nhân của em sao?”

Phạm tổng lại giận dỗi, Boss chính là như vậy, hắn có thể không thích cô, nhưng cô nhất định phải thương hắn, Thanh Trúc vẫn quảng cáo rùm beng cô là một nhân viên nghiêm túc, sao có thể không hiểu tâm lý của boss? “Đáng ghét, sinh hoạt cá nhân của người ta chỉ có anh.”

Ngữ khí của Phạm tổng đột nhiên nghiêm túc hơn vài phần: “Lê Thanh Trúc, diễn xuất của em thực sự rất kém.”

Cô cứ tưởng rằng diễn xuất rất tốt rồi, nhưng Phạm tổng cư nhiên còn thật sự dùng ngữ khí như vậy để đánh giá diễn xuất của cô, được rồi, nhiều năm như vậy thủy chung diễn xuất của cô cũng không khá hơn tý nào: “Ừ, là rất kém.”

“Không mệt sao?”

“Sẽ không, như vậy rất tốt.”

Dường như không khí nói chuyện đã tốt hơn, Phạm tổng nói: “Đứng ở lập trường công ty, tôi tất yếu cần phải xác nhận tình hình của em có ảnh hưởng tới công tác hàng ngày hay không.”

Nghe thế, ngược lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm: “Boss à, anh cần gì phải xấu hổ, cứ nói thẳng ra, là quan tâm tới em đi còn quanh co lòng vòng.”

“Em lại chuẩn bị cùng tôi lòng vòng bao lâu nữa? Sợ tôi ăn em sao?”

“Chỉ sợ lương tâm anh trỗi dậy thôi, tựa như hiện tại, em không quen, em cũng không phải Hà Trúc, cho nên anh không cần phải thay em suy nghĩ nhiều như vậy đâu.” Lời nói có chút chua chua, não bộ lại có loại ngữ khí rất thoải mái, nhưng sao cảm giác lại nặng nề thế này?

Phạm tổng duỗi tay muốn lấy hộp kẹo của cô, hoàn hảo động tác cô nhanh, tránh được. Phạm tổng nhìn nhìn cô né khỏi vòng tay, tầm mắt lại trở về nhìn mặt cô, nói: “Tôi chỉ có thể quản chuyện của Hà Trúc ?”

Câu hỏi này không phải quá vô nghĩa sao? Thanh Trúc không trả lời.

Giằng co nửa ngày, Phạm tổng mới nói: “Quên đi, cái hộp này em cầm đi mà em vội vàng như vậy là muốn đi gặp ai?”

“Vội vàng về nhà xem quảng cáo, cái điện thoại riêng Boss cho em đã đánh mất rồi nên em phải mua cái khác.” Được cứu trợ, liền bám vào khoe trọng điểm, xem ra đối với những chuyện có liên quan tới Phạm tổng cô thực để bụng!

“Mua cái khác với xem quảng cáo có quan hệ gì?”

“Anh chưa xem sao? Điện thoại 2 sim 2 sóng, tặng kèm nhẫn và vòng cổ kim cương, dùng được cả dưới nước, còn giao hàng tới tận cửa, chỉ có 998 đồng!” Lời này vừa nói xong, đừng nói không nhận được một câu tán thưởng của Phạm tổng nhìn sắc mặt kia thì biết đen như cục than, nghiệp chướng, mệt cô đọc một hơi dài như vậy.

Rốt cục, Phạm tổng vẫn nói một câu: “Công ty quảng cáo không mời em thực lãng phí.”

“Em biết mà.” Được khen sẽ nhận, đừng quá khiêm tốn là tôn chỉ hành động của Thanh Trúc .

Phạm tổng cắn răng: “Tôi sẽ tặng cho em một cái khác, không cần xem mấy loại quảng cáo nhảm nhí này.”

“Vậy em sẽ chọn một cái thật đắt tiền, mới xứng với thân phận của Boss, em trở về cẩn thận nghiên cứu chọn lựa.”

Ngay cả lúc lái xe cũng đều suy nghĩ, Phạm tổng sao đột nhiên chú ý tới chuyện của cô vậy? Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì? Dựa theo nội dung vở kịch cẩu huyết này phát triển tiếp, thì tuyệt đối có ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống tương lai tốt đẹp của cô, phải nghĩ biện pháp uốn nắn trở về quỹ đạo mới được.

Sau ngày hôm đó, Phạm tổng bị giới truyền thông đổ mọi tội lỗi ly hôn bỏ vợ bỏ con lên đầu cũng không lên tiếng giải thích, nhưng thật ra cũng không lâu sau, cựu Phạm phu nhân Hoàng Yến đã ra mặt lên tiếng nói rõ mọi chuyện. Nhỏ nói nhỏ và Phạm tổng vốn không có tình cảm, Phạm tổng đã buông tay để nhỏ tìm được một người thích hợp với mình, thậm chí đứa nhỏ trong bụng cũng không phải của Phạm tổng, nhỏ phi thường cảm tạ Phạm tổng đã thay nhỏ gánh vác hậu quả nhưng nhỏ hy vọng truyền thông không tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Tình tiết quanh co này được sáng tỏ, truyền thông đương nhiên vui vẻ, quay ra ca tụng Phạm tổng là một nam nhân tốt, vợ có nhân tình bên ngoài mà không trách mắng thậm chí rất khoan dung….còn cả hình tượng vốn bị truyền thông bôi đen nháy mắt so với trước đây còn tốt đẹp hơn mấy trăm lần, chỉ sợ danh tiếng sau này của hắn càng thêm như sói như hổ.

Phạm tổng tặng cho chiếc điện thoại mới sử dụng chưa được vài ngày, chuông báo còn chưa thực sự quen thuộc đột nhiên vang lên, lúc đó Thanh Trúc đang lên mạng xem tin tức, di động vang lên mới giật mình phát hiện mình đang xem tin tức về Phạm tổng, giới truyền thông viết chuyện xưa lên báo so với đương sự còn biết nhiều hơn, ngay cả các mối tình trước đây của công chúa nhỏ cũng bị moi ra sạch sẽ.

“Chậm.”

Bộ cuộc sống của Phạm tổng tính bằng từng giây à? Câu đầu tiên cậu nghe thấy chính là phàn nàn cô bắt máy quá chậm: “Boss thứ tội, vừa rồi em mải xem thầy giáo già dạy học nên mới chậm chút…”

“Học xong?”

“Boss có muốn tự mình nghiệm chứng không?” Nói xong liền hối hận, cùng Phạm tổng ba hoa có lợi gì đâu?

“Tới nhà tôi ngay.”

Được rồi, Phạm tổng quá trực tiếp, cho dù không có ai khác nhưng nếu để người nào đó nghe được thì đúng là quá gan lỳ: “……Boss à”

“23h 59’ phải có mặt, bằng không….”

“Đến! nhất định đến! Boss còn điều gì phân phó không? Không có vậy em đi thu thập rồi tới!” Mới nghe tới ‘bằng không…’ liền cảm thấy áp lực tâm lý ghê gớm!

“Đi.”

Phạm tổng ngắn gọn cắt trò chuyện, Thanh Trúc cảm thấy chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi, cuối cùng cho ra kết luận, có thể Phạm tổng muốn tìm cô tâm sự…. có thể không nhỉ?! Phạm tổng khi nào thì phải cần cô tới tâm sự?

Lái xe tới nhà Phạm tổng , vừa vào cửa liền thấy Phạm tổng đang ngồi ở sàn nhà, cô tới phía trước, Phạm tổng một mình cầm chai rượu, ly cũng không dùng, cứ thế tu trực tiếp, không biết bao nhiêu tiền chai rượu này a? Coi như rượu trong quán vậy, có lãng phí không nhỉ? Ánh mắt thoáng nhìn, thấy trên bàn có một chiếc nhẫn bạch kim, không có khả năng là cái của Phạm tổng, xem ra là Hà đại tiểu thư để nhẫn lại rời đi rồi, khó trách Phạm tổng phiền muộn như vậy.

“Hà Trúc đã tới.” Phạm tổng nói.

“Đã thấy, cãi nhau à.”

Phòng chừng ngữ khí cô hỏi quá phận sung sướng, mới đổi lấy một ánh mắt nhìn chăm chú của Phạm tổng, sau đó mới nói: “Tôi và em ấy cãi nhau một trận.”

Dựa vào kinh nghiệm, thì ngữ khí và vẻ mặt này của Phạm tổng xem ra cãi nhau cũng không phải chuyện tốt, Phạm tổng không phải định gọi cô tới để phụ đạo vấn đề tình cảm chứ? Mấy năm nay Phạm tổng cũng không cho cô cơ hội thực chiến nha, ngay cả tiểu trợ lý cũng không mời cho cô thì kinh nghiệm đâu ra, cũng may cô trời sinh có chút hoạt bát năng động, bằng không phỏng chừng ngay cả giao tiếp bình thường cũng có vấn đề, mải miên man suy nghĩ, Phạm tổng trực tiếp mở thêm một chai rượu khác đưa cho cô, vừa thấy cái chai, dọa cô suýt ngất, hơn 1 triệu là ít, có thể tôn trọng người ta một chút không? Rượu cũng có tôn nghiêm của nó mà, tốt xấu gì cũng phải dùng ly rượu đi?

Phạm tổng nhìn cô không nhúc nhích nói: “Không thích? Rượu trong tủ vẫn còn, tự mình chọn đi.”

“Không cần khách khí, chai này là được rồi.” Nào dám tùy tiện chọn cô cũng không trả tiền nổi!

Ở nhà uống rượu cũng không thiếu ý tứ, Phạm tổng buồn rầu uống, cũng không nói một câu, Thanh Trúc chính là ngồi cạnh uống một chút, ngồi yên xem kim đồng hồ treo trên tường nhích từng giây, cảm giác thời gian trôi qua cũng thực chậm, uống được 1 lúc, Phạm tổng đột nhiên mở miệng: “Em trước kia…hoàn toàn không phải thế này….”

Ngay cả tốc độ nói chuyện cũng đã thay đổi, làm sao giống giọng nói ngày thường cẩn thận tỉ mỉ? Thanh Trúc không uống nhiều như vậy, nên vẫn còn thanh tỉnh liền cười: “Ai cũng không còn trẻ trâu nữa, đừng nhắc tới thời đó nữa được không?”

“Tôi thực sự cảm thấy như vậy.” Phạm tổng nói lời này mang theo chút cười như không cười.

Sao cảm giác bộ dạng Phạm tổng say rượu so với thường ngày còn đẹp trai hơn thế này? Càng nhìn nhiều mặt Phạm tổng càng loạn nghĩ muốn, điều này nói sao đây? “Boss à, anh không phải đang mắng khéo em giả tạo sao?”

“Chửi mà cũng phải vòng vo à?”

“Xem đi, còn nói anh không ức hiếp nhân viên…” Thanh Trúc nói xong câu này, Phạm tổng liền cười, theo, trạng thái này của Phạm tổng có thể giết bao nhiêu người đây? May mà bình thường toàn mặt than, chỉ khi nào thần chí không bình thường mới có thể cười.

“Em thích tôi, tôi biết rõ…” Phạm tổng nói, ngả người tựa vào sô pha, nâng tay che khuất đôi mắt: “Hiện tại thực thất bại, trước mặt tôi, không một câu nói thật…”

Thanh Trúc nhìn hắn, rất muốn xác nhận người này rốt cuộc là say hay tỉnh, cố tình Phạm tổng lại nằm im không động đậy, tựa như đang ngủ, cũng không biết hiện tại cô nói hắn có nghe được không: “Anh muốn nghe lời nói thật gì?”

Qua nửa ngày không chút động tĩnh, trề môi, buông chai rượu xuống, xoa nhẹ mặt, phỏng chừng Phạm tổng đang ngủ rồi, nghĩ muốn đỡ hắn về phòng, nhưng vừa đứng dậy mới biết quần áo bị kéo lại, lực kéo không nhỏ khiến cô mất thăng bằng, may mắn phản ứng nhanh bám được vào thành sô pha mới không ngã lên người Phạm tổng , ở góc độ này, đối diện Phạm tổng đang che mắt lộ ra nửa khuôn mặt, Thanh Trúc nhìn chằm chằm hắn, trong lòng nghĩ chỉ sợ động tác quá lớn sẽ đánh thức hắn mất. Vì thế danh chính ngôn thuận nhìn chằm chằm hắn một trận.

Rõ ràng tính toán giây tiếp theo sẽ rời tầm mắt sang chỗ khác nhưng vẫn muộn, Phạm tổng buông tay xuống, ánh mắt hai người liền trực diện nhìn nhau, khó dịp rình coi bị bắt gặp, đương nhiên hoảng sợ, lại vừa vặn bị người kéo xuống áp trên sô pha.

Hắn hỏi: “Nhìn cái gì?”

“……muốn tiếp tục không?” Đơn thuần là muốn hỏi có tiếp tục uống rượu không nhưng với tư thế Phạm tổng đang áp cô trên sô pha thế này thì ý tứ lời nói đó liền trở nên có chút vi diệu, Phạm tổng khẽ nhếch môi, liền cúi người hôn xuống, khoang miệng cô bỗng tràn ngập mùi rượu nồng đậm, nhiệt độ cơ thể hắn liền kề sát lên người cô.

Hôn môi có thêm tác dụng của cồn, đặc biệt dễ làm người ta vong tình, kịch liệt dây dưa, trêu chọc kích khởi dục vọng xao động, Phạm tổng hôn cô xong, rồi ghé sát tai cô nói một câu, lời này cơ hồ khiến đầu óc cô trống rỗng, dùng chút lý trí còn xót lại cố gắng ép buộc bản thân đẩy hắn ra, đúng vậy, là cậu phải làm như vậy nhưng vẫn còn chần chờ chưa làm.

Còn chưa kịp đẩy người ra, liền nghe thấy thanh âm mở cửa, cảm giác này tựa như bị dội một gáo nước lạnh vào người, trực giác Hà Trúc đã trở lại, Phạm tổng liền dừng lại, Thanh Trúc thấy được nhẹ giọng nói một câu: “Em lên lầu trốn vậy.”

Nghe thấy thanh âm Hà Trúc vang lên, Thanh Trúc đã ở trên cầu thang, bức tường trái tim có bao nhiêu vững chắc? Có thể chỉ cần chạm nhẹ liền vỡ tan, cô rất sợ, trong đầu cô lúc này quanh quẩn không gì khác ngoài câu nói của Tuấn Tài vừa rồi.

“Tôi không xác định có còn yêu cô ấy hay không, nhưng ít nhất hiện tại, tôi rất rõ ràng người tôi muốn là ai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gilisaac