Sao anh còn chưa chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Boss cũng thực nhàn rỗi, cũng không có lập tức leo lên xe việt dã đi về, chờ tới khi cô tắm xong thay quần áo khác đi ra, Boss cư nhiên vẫn còn ở đây, đặc biệt tao nhã ngồi trên sô pha trong phòng cô, di động cũng vừa bỏ xuống, công việc bận rộn vậy sao? Haizzz! Xem ra là vì chờ đưa tiền cho cô rồi: “Boss, anh thực có lương tâm, lần này bớt cho anh 100k.”

Phạm tổng ngạo nghễ liếc cô một cái: “100k bảng Anh?”

Ánh mắt này, sát khí này, tư bản vĩnh viễn vẫn là tư bản, tốt nhất đừng nên thảo luận với hắn về vấn đề tiền bạc: “Em gần đây không cần đi Anh quốc, Boss anh không cần tri kỷ như vậy, nhưng nếu anh muốn cho em một ngàn bảng Anh, em cũng sẽ không chê đâu, dù sao thì em cũng là tri kỷ của anh mà.”

“Tôi không nhớ em lại tốt bụng như vậy.” Phạm tổng nói, rồi lôi ra quyển chi phiếu bắt đầu ký.

Thanh Trúc nhìn thấy, thật đúng là bảng Anh? Giậc mình không ít nha, giây tiếp theo liền cảm thấy không đúng: “Boss à, đây không phải là phí thôi việc chứ?”

Thanh Trúc vẻ mặt thật sự mang theo chút khó tin, Phạm tổng không trả lời, cô nói tiếp: “Quá ít… Boss à, em ở trong lòng anh chỉ có giá trị hơn 100k bảng Anh thôi sao?”

“Không đáng giá.”

“Đừng nói nữa… lòng em quặn đau, anh còn ở đây làm gì thế?!”

“Gặp em.” Phạm tổng phun ra hai chữ, cũng không có cái gọi là ánh mắt chân thành yêu đương gì, mà tựa như tảng băng trôi vậy.

“Boss à, gặp và gian rất khác nhau đó.”

“Tôi nói thành ‘gặp’?” Phạm tổng đã sớm thấy biến không sợ hãi.

“Em biết anh rất muốn em mà, bộ hồi nhỏ mẹ anh không dạy anh phải dũng cảm biểu đạt tình cảm của mình sao?”

Nếu không phải vừa lúc có người gõ cửa, thật không biết phải cùng Phạm tổng tán gẫu tới khi nào nữa, lại bắt đầu quay, Thanh Trúc đúng là mệnh lao lực mà, liều mạng kiếm tiền như vậy không biết cuối đời có tiêu được không, tối hôm qua cho tới bây giờ còn chưa có cái gì nhét vào bụng, cư nhiên cũng không thấy đói, xem ra pro-te-in cũng rất hữu dụng.

Tại phim trường, đạo diễn đang hướng dẫn cho nam diễn viên cảnh quay tiếp theo, cậu ấy là diễn viên mới, vừa mới đóng máy, nhìn thấy Lê ảnh hậu liền đỏ mặt, nhưng lại nghe cậu ấy nói thích nhất là diễn viên Hà Trúc, như thế nào mà xung quanh mình ai ai cũng đều thích Hà Trúc vậy?

“Chính là như vậy, nội tâm dao động của cậu phải biểu đạt ra ngoài, nữ nhân trước mắt khiến cậu rất cảm động, nhưng nội tâm lại mâu thuẫn, cuối cùng vẫn là lựa chọn quay lại với người cũ, hiểu chưa?” Đạo diễn nói xong, cậu thanh niên gật gật đầu, Lê ảnh hậu lịch sự đứng xem một chút, vẫn bị đạo diễn kéo lại nói vài câu.

“Trúc Trúc à, diễn tốt nhé! Cảnh này là đột phá tình cảm, bước ngoặt của câu chuyện, biểu hiện tốt vào!”

“Tôi sẽ cố gắng hết mình.” Không phải là một phụ nữ ngốc nghếch một lòng theo đuổi cậu thang niên kia, nhưng trái tim cậu ta lại hướng về người khác, cô gâi biết rõ anh ta lừa cô, còn làm bộ như không biết, trơ mắt nhìn anh ta dùng sự thật đã biết trước, nói dối để rời đi, rồi suy nghĩ như thánh mẫu nói hy vọng đối phương được hạnh phúc, loại vai diễn mái chó đau khổ vì tình kiểu này luôn dành cho vai nữ thứ , đầu năm nay, người tốt thường không có kết cục tốt, còn mấy tên đê tiện lại luôn có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nghĩ tới vấn đề đê tiện hay không đê tiện, Thanh Trúc liền dời ánh mắt tới chỗ Phạm tổng bên kia, nói đến đê tiện , Phạm tổng hẳn là người có tiến bộ nhất trái đất. Đúng vậy, Phạm tổng thực rãnh rỗi mà đến kiểm tra, cho dù không có chỗ đi thì cũng đừng tới phim trường xem diễn trò chứ? Thật sự là rãnh rỗi sinh nông nổi mà, khi nào thì Lê ảnh hậu cô mới có thể hưởng được cuộc sống ngày làm 8 giờ đây? Bằng không thì đi tìm người khác bao dưỡng đi, công việc của Boss bận rộn như vậy, nhiều lắm thì một tuần "Phóng" một đêm là được rồi…

Cùng nam diễn viên diễn tới diễn lui, thuận lợi quay xong, đã đến lúc chạy qua nghiệm thu thành quả. Khi tới nơi, đạo diễn vỗ bàn: “Được rồi! Trúc Trúc tập trung quay lại để đặc tả gương mặt trong cảnh kia!”

Thanh Trúc nhẹ nhàng thở ra, Phạm tổng không biết từ khi nào thì cầm di động tránh sang một bên, cứ nghĩ tới hắn đang xử lý chuyện công ty, cố tình lại cho cô nghe được cái tên của Hà đại tiểu thư, cho dù không phải đang tâm sự, thì cũng là đang nói về chuyện của Hà Trúc . Phạm tổng công tư chẳng phân minh, rốt cuộc là ai mới đang trong thời hoàng kim, Hà Trúc còn chưa có gả lại đây đâu?

Quay lại cảnh kia xong, liền thấy Phạm tổng cúp điện thoại, rời khỏi phim trường, Thanh Trúc nghĩ tới một việc, liền mỉm cười, sự thật không giống như trong kịch bản, ai nói trả giá sẽ tu thành chính quả? Còn phải tùy vào nhận hay không nhận được tình cảm của người ta, loại sự tình này đã sớm nhìn thấy, cùng với việc làm người tốt còn không bằng làm người hiểu chuyện.

Đạo diễn nhìn cảnh quay thực rất hiệu quả, thậm chí còn muốn nhảy lên vỗ tay tán thưởng, Thanh Trúc thay đổi cách diễn, lúc trước là nữ chính ảm đảm nhìn theo bóng dáng nam diễn viên, nhưng sau đó liền thu tầm mắt, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, trên mặt là biểu tình mỉm cười tự giễu, đem tâm tình phức tạp kia biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn: “Cut! Phi thường tốt!”

Lê ảnh hậu sửng sốt, cô vừa rồi còn đang định nói có thể bắt đầu rồi, như thế nào đã quay xong ha? Không phải còn chưa diễn sao?!

“Trúc Trúc, diễn xuất tiến bộ không ít nha!”

Tôi còn chưa kịp thể hiện biểu cảm có được không? Nhưng quá mức khiêm tốn sẽ trở thành bức ép, người khác khen ngợi cứ hào phóng mà nhận thôi: “Đều do đạo diễn chỉ dẫn em ạ.”

Cảnh quay bi thương chấm dứt, lại bắt đầu một cảnh quay khác, đa số là cảnh truy đuổi rồi bắn nhau bằng bằng chíu chíu… đạo diễn vẫn cường điệu nói đã tìm được một đội thuốc nổ cỡ nào chuyên nghiệp, vì phối hợp với thời gian của đội thuốc nổ nên sẽ quay cảnh đánh nhau này trước, nhưng từ đầu tới cuối không thây ai nhắc tới chuyện dùng cascader, Thanh Trúc trên mặt cười cười, nhưng trong lòng đã mắng đạo diễn đến không muốn cho hắn đầu thay , vì sao không ai nói với cô là hôm nay phải liều mạng? Lại còn dùng đội thuốc nổ chuyên nghiệp mà cho nổ banh xác cô, thật rẻ mạt, dựa vào cái gì mà làm diễn viên rồi mà còn phải đem mạng sống ra đánh bạc thế này? Ít nhiều diễn viên có chuyện ngoài ý muốn rồi đó có biết không? Khó có được ông trời ưu ái cho cô cái gương mặt này để kiếm cơm, nếu bị thương thì ai bồi thường đây?

“Cảnh này, Trúc Trúc cô không có vấn đề gì đó chứ?” Đạo diễn vô vai cô.

“Không có.” Thanh Trúc cười cười.

“Vậy để diễn tập trước, co qua bên máy thứ 4 tập chạy rồi ngã xuống, OK?”

“Vâng.” Thanh Trúc nhìn ra, khoảng 200 mét trái phải, cảnh quay thật dài, nhưng lại gần ống kính, chỉ cần nổ 2, 3 lần là được rồi, nếu xui xẻo rất có thể sẽ phải chạy đi chạy lại hơn 10 lần, không phải là cô lười biếng rèn luyện mà là hôm nay đặc biệt mệt.

Chuyên gia make up chỉnh trang cho cô nói: “Tối qua không ngủ được sao? Hôm nay trông cô có chút tiều tụy đấy.”

“Đúng vậy, em gặp ác mộng, bị người "đâm" cả đêm.” Còn không phải do Phạm tổng mặt người dạ thú làm hại sao, đạo diễn khẳng định là muốn cho cô hôm qua ngủ đủ để hôm nay tập trung toàn lực quay cảnh bạo lực này, ngẫm lại thấy thực nguy hiểm, không nghĩ qua lúc này chân lại bắt đầu rụng rời, hậu quả … ừm ... , tàn phế thì khiến cho Phạm tổng nuôi cả đời!

“Được rồi!” Chuyên gia trang điểm biết cô hay nói giỡn, chỉnh trang cho cô xong, mỉm cười đứng sang một bên. Thanh Trúc  cũng chờ bấm máy, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh đã sớm không còn quen thuộc nhưng vẫn hiển hiện trong trí nhớ cô đuổi mãi không đi, xuất hiện ở trong đám người, chuyện này so với thấy quỷ còn đáng sợ hơn, một lần nữa nhìn lại, không thấy nữa, xong rồi, sao ngay cả ảo giác cũng xuất hiện rồi? Nhưng ảo giác hiện ai không hiện lại hiện cái tên kia?

Không được, nhất định là tinh thần khủng hoảng, vẫn nên ăn chút đường rồi nói sau.

Thanh Trúc một lòng ép buộc bản thân tập trung, nếu phân tâm diễn sai thì sẽ chết rất thảm, trên báo cũng nói qua không ít, đạo cụ của đội thuốc nổ cũng thường xảy ra vấn đề, tùy vào độ may mắn của diễn viên. Vĩnh viễn không cần quay cảnh này là tốt nhất, bằng không tìm một cascader cũng được, nhưng nghĩ thì nghĩ thế, chuyện đó cũng không thể nào phát sinh, ít nhất là trong cảnh quay hôm nay, muốn khóc ghê, cuối cùng cảnh nguy hiểm cũng phải diễn đi diễn lại mấy lần, mồ hôi so với ngày thường ra còn nhiều hơn, chống đỡ thật lâu, biết bản thân không thích hợp, giữa mùa hè mà cả người còn lạnh như băng còn có thể bình thường được sao?

Lời này còn chưa kịp mở miệng nói ra, phó đạo diễn đã đi tới nói: “Trúc Trúc, đạo diễn nói cho cô về nghĩ ngơi một chút rồi quay tiếp, nhìn mặt cô trắng bệch, có phải tụt huyết áp không? Nhìn cô còn cầm một hộp đường, không cần miễn cưỡng, không cần cưỡng ép bản thân, cố quá thành quá cố đấy biết chưa?”

Thanh Trúc cười cười gật đầu, kỳ thật mới vừa trước mắt đông nghìn nghịt người, cũng không nghe rõ đối phương nói cái gì, qua vài giây mới trở về bình thường, dù sao thì cái câu được trở về nghỉ ngơi cô cũng nghe rõ rành mạch, phó đạo diễn còn nói: “Có cần sai người đưa cô về không?”

“Không cần, không xa lắm.”

Trở lại khách sạn, rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, nghĩ rằng Phạm tổng đã đi rồi nhưng không ngờ hắn lại đang nằm trên giường ngủ ngon lành, chiếm giường của người khác thực không có đức, nhưng Thanh Trúc cũng không còn sức lực mà đẩy cái xác Sư Tử kia ra, nói không phải đùa chứ, lúc này không phải tim đau thì là dạ dày đau, uống chút nước ấm liền ngồi vật lên sô pha, chuẩn bị ngủ, trong lúc thiếp đi, công chúa nhỏ có điện thoại tới hỏi cô tiến độ quay phim thế nào, rồi lại quan tâm hỏi han hành tung của Phạm tổng , tựa như công chúa nhỏ cảm thấy hành trình của Phạm tổng, Thanh Trúc cô sẽ nắm rõ như lòng bàn tay, cô cũng không phải thư ký riêng của hắn, huống hồ người chân chính rõ ràng nhất phải là Hà Trúc chứ?

Công chúa nhỏ vừa nói xong cúp điện thoại không bao lâu, vừa mới định nhắm mắt một chút thì Hà đại tiểu thư cũng gọi điện tới, thật muốn hỏi có phải hai người họ hẹn nhau xếp giờ gọi tới không, cái gọi là nhàn cư vi bất thiện là đây, hôm nay cực kỳ quái! Ai cũng gọi tới hỏi cô Phạm tổng rơi xuống chỗ nào rồi, tâm tư của ông chủ, cô cũng chả đoán được vì thế Thanh Trúc một mực nói không rõ, rồi liền cúp điện thoại quăng sang một bên, nằm trên sô pha cả người đau nhức, mơ mơ màng màng liền bò lên giường nằm, trên người thật nóng, khó có dịp được nằm bên cạnh Phạm tổng lành lạnh, thiếp đi đặc biệt thoải mái.

Thanh Trúc là cơn nóng trong người làm tỉnh, lúc mở mắt ra, Phạm tổng đang ngồi bên giường cầm một chén nước đưa lên miệng uống: “Sao vậy?”

Thanh Trúc bị hỏi như lọt vào sương mù: “Cái gì sao vậy?”

Phạm tổng không nói lời nào, ánh mắt nhìn cô chăm chú, Thanh Trúc cúi đầu nhìn bản thân, cũng không có gì kỳ quái, chỉ cảm giác toàn thân dính nhớp mồ hôi: “A, quá nóng.”

“Nóng đến run người?” Phạm tổng tự nhiên không tin.

“Ừm, cấu tạo cơ thể em có chút đặc biệt.” Trợn mắt nói dối.

Phạm tổng lại nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Tôi sẽ tìm cho em.”

“Tìm cái gì?”

“Không phải trước đây em nói muốn tìm trợ lý sao?”

A, mời trợ lý sao, Phạm tổng thật có lòng, cư nhiên nhớ kỹ, trợ lý lần quay phim này đều là do đoàn phim bố trí cho cô, sai bảo người ta cũng không tiện lắm, Phạm tổng cuối cùng cũng thông suốt, cướp đoạt bát cơm của người khác thực không có đức, cho nên nói cô rất nhanh có thể có được người đi theo lo lắng chuyện đi lại ăn uống sinh hoạt mà, quả nhiên Hà Trúc trở về, Phạm tổng sẽ không quản chuyện của cô nữa, thực làm người ta vui vẻ: “Không mời đã kết hôn, không mời nữ nhân, không mời ngoài 30.”

“Sao em không nói thẳng ra là mời mỹ nam đang tuổi thanh xuân đi.”

“Aiz, vẫn là năng lực tổng kết của Boss lợi hại, chính là ý đó, anh hiểu là được.”

Phạm tổng ra ngoài, qua một lúc, mang theo cả đồ ăn trở lại, bộ dáng còn không tiện nghi, Phạm tổng thật có bản lĩnh, ở nơi hoang vu rừng rú này còn có thể tìm được đồ ăn cao cấp như vậy, đặt trước mặt cô: “Boss, sao đột nhiên anh lại quan tâm nhân viên như vậy? Em không quen.”

Kỳ thật không biết là đói hay là nhìn thấy Phạm tổng mang đồ ăn này nọ tới lại nổi hứng chọc cho Phạm tổng mất hứng: “Em biết rồi, anh có phải nhớ tới em đã từng nói với anh là thầy tướng số nói em sẽ sống không quá 28 tuổi nên hôm nay là sinh nhật 28 tuổi của em, có thể em chỉ còn sống được mấy giờ nữa, anh mới nhân lúc cuối đời nên đối tốt với em?”

“Biết là tốt rồi.”

“Anh yên tâm, cơ thể em từ năm ngoái đã được chứng minh chỉ còn 1 năm tuổi thọ, boss à, gương mặt băng sơn của anh thật sự không thích hợp trở thành người tốt.”

Trịnh lão bản nhìn cô: “Ăn nhiều một chút, anh đã trộn với thuốc xổ.”

“What! Khó trách anh một miếng cũng không ăn!”

Phạm tổng chuông di động lại vang lên, lần này chưa nói câu nào chỉ thấy bộ dáng ngưng trọng, rất nhanh cúp điện thoại, chỉnh trang lại quần áo, chuẩn bị rời đi, Thanh Trúc tò mò: “Đi cứu vớt thế giới?”

“Không tìm thấy Hà Trúc .” Nói xong mở cửa đang định ra ngoài.

“À, cô ấy vừa gọi điện cho em.” Thanh Trúc thuận miệng nói.

“Em nói gì với em ấy?”

Phạm tổng quả nhiên thật sự hỏi cô nói cái gì, nhưng lúc đó đầu óc mơ màng, cô không nói bậy cái gì đi? “Cái gì cũng không nói.”

“Em không hỏi em ấy ở đâu sao?” Ngữ khí Phạm tổng  thực nghiêm túc, chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy.

Thanh Trúc cảm thấy bản thân thực oan uổng: “Sao em biết được cô ta mất tích.”

Phạm tổng đi rồi, lúc đóng cửa còn rất dùng lực, Thanh Trúc bị dọa run lên, lát sau, vào WC ói ra, dạ dày đau quả nhiên không thể chứa thức ăn được, nhưng cô thực sự không muốn lãng phí lương thực, sau khi rửa mặt xong, trở lại phim trường, nghĩ tới khuôn mặt thoáng xuất hiện trong đám người hôm nay, trong lòng lại căng thẳng, hướng túi quần lục lục, rồi lại tìm khắp cơ thể cũng không thấy hộp kẹo đường đâu.

Trợ lý chạy tới: “chị Trúc, có phải đang tìm hộp kẹo đường không? Lúc nãy trở về chị quên mang theo, bị bé Dương cầm ăn rồi, còn khóc nói khó ăn, em cũng ăn thử thì đúng là thế, phỏng chừng đã hỏng, nên em ném đi rồi, ở chỗ em cũng có kẹo, chị ăn tạm đi!”

Bé Dương là nữ diên viên đóng vai em gái nam chính, là một cô bé khoảng 15, 16 tuổi, Thanh Trúc đau đầu, lại không thể mắng người, đành phải chấp nhận viên kẹo, cười nói: “Cám ơn.”

Đạo diễn nhìn thấy cô, lịch sự hỏi cô đã tốt chưa, có thể không tốt sao? Đương nhiên tốt lắm, nụ cười còn chưa biến mất mà, đúng là tai họa đột ngột mà, đạo diễn nói nhóm thuốc nổ thực tốt bụng, để cô diễn tập vài lần, rồi quay chính thức, hiệu suất làm việc thực quá ấn tượng, chuyên nghiệp chính là chuyên nghiệp.

Diễn tập chạy qua chạy lại vài lần, không có thuốc nổ, áp lực cũng không lớn như vậy, chuẩn bị bắt đầu, hiện trường yên lặng tới nguy hiểm, nếu có sơ xuất gì thật sự khó mà nói, thuốc nổ đã chuẩn bị tốt, Thanh Trúc hít sâu một hơi, chính thức bấm máy, máy quay chạy theo cô, đều đã an toàn chạy qua mấy bọc thuốc nổ, còn lại mấy mét cuối cùng, tên kia lại xuất hiện, vẫn là ảo giác? Nhiều năm như vậy, như thế nào tới hôm nay với xuất hiện ảo giác?

Một tiếng nổ cuối cùng, Thanh Trúc đột nhiên dường như bất động, khoảng cách với khối thuốc nổ kia quá gần.

‘Tí tách’ vài giọt máu rơi xuống mặt đất, vẻ mặt của mọi người trong đoàn phim kinh hãi, chỉ cảm thấy đầu rất đau, cổ cảm giác cho chút ẩm ướt, vươn tay lên sờ xoàng, tất cả đều là máu, rõ ràng không có bệnh sợ máu, lúc này cư nhiên lại đứng không vững, có người bay nhanh tới đỡ được cô, miệng hô to: “ Bé Trúc!”

Mỉm cười, nhiều năm như vậy chưa từng được nghe xưng hô thân thiết như thế, cư nhiên không phải ảo giác, người này thực sự xuất hiện, Thanh Trúc trước khi ngất xỉu, còn nói một câu: “Anh sao còn chưa chết?”




😢 thực đau lòng cho Trúc Trúc. Ta muốn xẻ khô Sư Tử nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gilisaac