❥Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Kỳ thật sự nhớ bé con ngày xưa, ngoan ngoãn, đáng yêu lại dễ bảo. Đúng là thời gian không chừa một ai, bé con bây giờ đã thông minh hơn trước, biết cắn người, tại còn nghĩ hắn không bình thường.

"Anh biết anh sai, em có thể trừng phạt anh thế nào cũng được" Hắn đưa tay kéo hai tay đang che mặt của cậu xuống, nắm trong lòng bàn tay "Nhưng không được nghĩ anh nói đùa, anh biết anh đang làm gì. Thật sự, anh muốn quay về năm ấy quăng cho mình một cái tát, nhưng giờ cái gì anh cũng không làm được. Suốt 4 năm qua, anh chưa có ngày nào quên em".

Hiệu Tích muốn khóc, nhưng nước mắt
không chảy ra được, nếu khi xưa cậu nghe được câu nói này, có lẽ cậu đã không chọn rời đi, thế nhưng nói gì
cũng đã quá muộn.

Doãn Kỳ nhìn đôi mắt hồng hồng của bé con, muốn kéo cậu vào lòng ôm một cái nhưng không dám, hắn tại nói tiếp "Anh biết lúc trước anh thật sự không tốt, nhưng hiện tại, anh rất muốn ở bên em. Không phải chuộc tôi, anh thật sự yêu em, yêu em rất nhiều"

Tình cảm này đã vượt qua một chút từ lâu rồi, chỉ là khi hắn nhận ra thì quá muộn màng.

"Xin lỗi" Hiệu Tích không biết nói gì, cậu muốn rút tay về nhưng Doãn Kỳ nắm chặt không buông "Anh bỏ tay ra đi đã".

Doãn Kỳ đành buông ra, thở dài "Lỗi của anh, không cần trả tời anh bây giờ, em cứ suy nghĩ, lúc nào cảm thấy ổn rồi thì hãy trả tời anh".

"Không trả lời được không?" Hiệu Tích nói xong mới cảm thấy mình ngu, không ngờ Doãn Kỳ không giận, xoa xoa đầu cậu "Cũng được, em muốn là được, anh chờ em".

Tim trong lồng ngực cậu nhảy liên hồi, mặt càng ngày càng đỏ "Có thể thả em về trường không?"

"Thả?" Doãn Kỳ cảm thấy từ sau khi gặp lại, vốn từ ngữ của bé con càng ngày càng phong phú.

Cậu vội sửa miệng "Không...không phải. Có thể đưa em về trường chưa?"

"Em ăn xong rồi?" Hắn cảm thấy Hiệu Tích chưa ăn được bao nhiêu, tại tự trách chính mình "Hay ăn thêm một chút?"

"Ăn không nổi, em muốn về trường nghỉ một lát". Còn hai tiếng nữa mới tới giờ tiến hành thí nghiệm, cậu muốn ổn định cảm xúc của mình. Hiện giờ Hiệu Tích có thể cảm thấy da mặt mình nóng bỏng, đưa tay vuốt mấy lọn tóc loà xòa xuống mặt nhằm che đầy sự xẫu hổ,
tặng đi theo sau Doãn Kỳ ra quầy thanh toán. Cậu thấy Doãn Kỳ quẹt thẻ nên không biết số tiền bữa ăn này ta bao nhiêu, nhưng xem nhà hàng như vậy, có giá trị bữa ăn này không hề rẻ. Cho nên, sau khi ra xe cậu chủ động nói
"Tiền ăn hết bao nhiêu? Em gửi cho anh".

"Không cần" Doãn Kỳ lại ôm suy nghĩ gõ đầu bé con một cái, hắn thật sự không bắt kịp tần số sóng não của cậu, đang yên đang tanh tự dưng chia tiền nong cái gì. Hơn nữa, số tiền vừa rồi căn bản không bằng số tiễn ngày xưa cậu bỏ ra mua nước cho hắn đâu, lúc ấy hắn muốn trả cậu cũng đâu có lấy.

Hiệu Tích không nói gì nữa, Doãn Kỳ cũng không mở lới, im ắng cả quãng
đường về. Thế nhưng Doãn Kỳ biết cậu đang xấu hổ, nét hồng trên gương mặt cậu còn chưa rút đi. Hắn nhìn gương mặt Hiệu Tích như quả đào, thật sự muốn ôm mặt cậu gặm một cái.

Đến nơi, không đợi Doãn Kỳ xuống xe, Hiệu Tích bỏ lại câu "Em có việc, đi trước" rồi mở cửa đi thẳng một đường không chờ hắn.

Khi Doãn Kỳ đuổi theo đã không thấy bóng dáng cậu đâu nữa, hẳn di về phòng thí nghiệm, mở cửa phòng nghỉ bên trong ra. Không có ai, chắc mọi người đi ăn cơm chưa về, định bụng gọi Hiệu Tích nhưng nhận ra không có số của cậu, Doãn Kỳ đành ngồi vào ghế dựa nghỉ ngơi. Trốn thì trốn, nơi này
bé như vậy, chẳng sợ không bắt được em.

Đến tận hơn một tiếng sau mới có tiếng người ngoài phòng truyền vào là Thạc Trân với Hiệu Tích, Thạc Trân đang nhờ cậu giúp gì đó, cậu gật gật đầu, tay Thạc Trân khoác trên vai cậu vỗ vỗ, mồm nói liên hồi.

"Hai người đi đầu về thế?" Tiếng nói của Doãn Kỳ vang tên phía sau làm hai người giật nảy mình, Thạc Trân xoa xoa ngực mình rỗi đáp "Giật cả mình, Hiệu Tích nhắn tin cho tao bảo bị lạc, tạo dẫn cậu ấy lên phòng ký túc chơi một lát rồi mới đến?"

"Lạc?" Doãn Kỳ không tin, quay đầu nhìn Hiệu Tích, tai thấy mắt cậu cụp xuống không nhìn thẳng hắn "Em bị lạc?"

Không nhận được câu trả lời, Doãn Kỳ nói với cậu "Vào đây, anh có chuyện muốn nói với em" rồi xoay người bước lại vào phòng nghỉ, ngôi tên ghế dựa chờ sẵn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net