❥Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy cậu uống xong cốc sữa, đang ngồi ăn bánh, Doãn Kỳ lại nói tiếp "Anh đã tìm em rất lâu, nhưng thật sự tìm không ra, đến hôm qua mới biết, là bố anh không muốn cho anh làm phiền em."
Vậy mà hắn còn ôm suy nghĩ ? Lớn mạnh hơn ông ấy, chẳng khác nào tự ôm đá đập vào chân mình "Có lẽ khi em chuyển nhà, bố anh đã biết việc làm ngu xuẩn của anh rồi." Cho nên mới
không cho hắn đi tìm cậu, cuộc sống của bé con lúc ấy thật sự không dễ chịu gì. Nghĩ đến lại làm hắn cảm thấy đau lòng, tự trách bản thân ngu si đần độn.

"Anh tìm cả thành phố, liên hệ khắp nơi
nhưng không có tin tức gì, không ngờ lại bỏ qua người bên cạnh anh" Doãn Kỳ thở dài một cái "Nếu em không tới trường anh, anh thật không biết đến bao giờ mới nhìn thấy em." Thế nhưng anh vẫn sẽ tìm, hắn có thể khẳng định như vậy.

"Em không biết." Hiệu Tích ăn xong, cậu cảm thấy mấy ngày này Doãn Kỳ nói chuyện với cậu còn nhiều hơn hai năm trước kia cộng lại "Dù sao mọi chuyện cũng không phải lỗi của anh,
đừng nhắc tới nữa."

Cậu không muốn Doãn Kỳ tự trách, dù sao cũng là cậu gây phiền phức cho hắn trước, chuyện này không thể trách hắn được, mọi chuyện qua lâu rồi.

Lúc đến trường, mọi người còn chưa tới
nhiều, sân trường chỉ có lác đác vài sinh viên. Hôm nay cậu có tiết phải lên lớp báo danh, bảo Doãn Kỳ đi trước, không ngờ hắn lại lẽo đẽo theo sau cậu tới giảng đường. Nhìn hình ảnh này, Hiệu Tích coi như được chiêm ngưỡng bộ dáng ngốc nghếch của mình ngày xưa, có điều áp dụng lên người Doãn Kỳ, không thể nào dùng hai từ ngốc nghếch này với hắn. Chắc là bộ dáng Doãn Kỳ không hợp với việc đi sau lưng người khác, không nói đến học vấn và gia thế, chỉ nhìn cái dáng 1m85 của
hắn, chẳng có mấy người tình nguyện để hắn như ôn thần đi sau lưng.

Doãn Kỳ theo Hiệu Tích, ngồi cùng cậu
hết buổi sáng rồi kéo cậu ăn trưa, đang
định lái xe đi thì Hiệu Tích nói muốn ăn
căng tin. Được rồi, như nào cũng được,
em thích tà được.

Ăn xong Doãn Kỳ lại đi cùng cậu tới phòng thí nghiệm, Thạc Trân hai hôm trước còn ríu rít bên cạnh Hiệu Tích, bây giờ lại không chen vào nổi, mới nói được 2, 3 câu Doãn Kỳ đã xách Hiệu Tích ra chỗ khác, y như một con gà mẹ. Không chỉ vậy, hết giờ Hiệu Tích muốn lủi đi thật nhanh, nhưng Doãn Kỳ như nhìn thấu từ trước, dễ dàng xách cậu lại xe của mình đưa về. Có đôi lần Hiệu Tích nói với hắn không cần phiền phức bản thân như vậy, mỗi ngày đi sớm về trễ khiến cậu cảm thấy bản thân thật sự mắc nợ hắn. Thế nhưng nghe xong, Doãn Kỳ vẫn một bộ mắt điếc tai ngơ

"Anh thích như vậy, em không muốn cũng phải đi với anh".

Hơn một tháng sau, thí nghiệm hoàn
thành trước thời hạn, ngoài thời gian đi
học, về nhà với chạy đến giúp giáo sư vài công việc vặt, Hiệu Tích thật sự cảm thấy thời gian của mình như quay tại mấy năm trước, hoàn toàn là bên cạnh Doãn Kỳ. Thế nhưng hiện tại khác biệt, bây giờ cậu cho dù không muốn cũng phải ở cạnh hắn. Có khi Doãn Kỳ không có việc gì làm, còn đưa cho Hiệu Tích cái bảng tuần hoàn nguyên tố hoá học, bảo cậu ngồi xem một buổi chiều dưới mí mắt hắn, không cho rời đi nửa bước.
Thi thoảng lúc Hiệu Tích  đang trên giảng đường, Doãn Kỳ còn ghé ngang, đi vòng cửa sau đến đưa cho cậu cốc trà sữa. Cậu cảm cách theo đuổi này
của hắn có chút ấu trĩ, thế nhưng trái tim vẫn vì những hành động này mà đập loạn.

Sau đó quen dần với sự quan tâm của Doãn Kỳ, Hiệu Tích cảm thấy bản thân mình đã bị chiều hư. Tỷ như buổi sáng cậu có thể ngủ thêm một khắc, lúc xuống lầu Doãn Kỳ vẫn kiên nhẫn đứng đợi, như mọi ngày đưa cho cậu bữa sáng để ăn trên xe.

Mọi chuyện diễn ra như vậy, Hiệu Tích
nhìn ra được Cố gắng của Doãn Kỳ, nhưng cậu không thấy hắn nhắc gì đến chuyện hôm đó nữa, có lẽ đã bỏ ra sau đầu từ lâu. Tuần sau là sinh nhật cậu, dự định đặt chỗ ở nhà hàng ăn cơm với mẹ nhưng Tuệ Trân nói phải đi công tác. Lúc nghe mẹ mình bảo vậy, Hiệu Tích chợt nghĩ có thể đi ăn với Doãn Kỳ, xong lại lắc đầu, chắc Doãn Kỳ đã rảnh mà đi với cậu.

Hôm sinh nhật Hiệu Tích, Doãn Kỳ vẫn
đến đón cậu cùng tới trường vào buổi sáng như thường lệ. Cậu nhanh chân trèo tên xe, nhận ấy cốc sữa ấm quen thuộc Doãn Kỳ đưa tới, hắn nói cậu cần uống sữa nhiều mới mau lớn lên được, Hiệu Tích sau khi nghe được câu đó bĩu môi một cái.

Lúc Hiệu Tích ngẩng mặt lên, thấy khoé
miệng đang nhếch lên của Doãn Kỳ có một vệt tím tím, cậu vô thức đưa tay ra chạm vào, chợt nhận ra điều gì lại vội rụt tay về "Miệng anh làm sao thế này?"
Cậu còn thấy xót xa trong lòng đấy, nhỡ làm hỏng khuôn mặt đẹp trai của Doãn Kỳ thì sao.

"Không sao!" Doãn Kỳ khởi động xe, vì
hành động của cậu mà vui vẻ, khoé miệng nhếch tên còn cao hơn "Hôm qua anh nói chuyện ngu ngốc ngày xưa của mình cho bố, ông ấy đã đập cho anh một trận đấy".

Nhà Doãn Kỳ giàu, nhưng cũng rất nghiêm khắc, đặc biệt là ba Mẫn luôn yêu cầu với hắn rất cao. Hiệu Tích không hiểu, chuyện của mình thì có gì mà ba Mẫn lại đánh Doãn Kỳ đến nặng tay thể. Hơn nữa, cậu thấy mặt Doãn Kỳ còn rất vui, bị đánh tại sao còn vui như vậy, nhỏ giọng nói với hắn "Bị đánh còn vui như vậy? Anh cười gì hả?".

"Ba anh biết em không nỡ đánh anh nên mới ra tay hộ đấy!" Doãn Kỳ cười càng tươi "Em không vui hả?"

Vui, vui chết đi được, vui đến nỗi xót hết cả ruột đây này. Hiệu Tích thật sự không hiểu Doãn Kỳ lại khơi chuyện này ra để bị ăn đòn làm gì, chẳng phải cậu đã bảo quên đi rồi sao. Cậu lắc đầu, thở dài một cái, thật sự bất lực "Anh đừng làm như vậy nữa, bác trai có tuổi rồi."

Tới giờ ăn trưa, nghĩ nghĩ một lát, Hiệu Tích vẫn quyết định hỏi Doãn Kỳ "Tối nay có muốn đi ăn với em một bữa cơm không? Chiều nay mẹ em đi công tác, không có ở nhà".

"A. Tối nay anh có việc bận, buổi chiều
cũng không đưa em về được, em tự đi về nhé!" Doãn Kỳ vẫn đang vui vẻ, cười cười nhìn bé con.

Hiệu Tích âm thầm bĩu môi một cái,
không đưa cậu về liền vui vẻ như vậy?
Không phải là chán cậu rồi đấy chứ? Mới theo đuổi được hơn một tháng đã bỏ cuộc rồi sao, ngày xưa cậu theo đuổi hắn gần hai năm cơ mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net