❥Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi về phòng, Doãn Kỳ ngồi phịch xuống giường, kéo ngăn tủ đầu tiên ra, thò tay lấy chiếc hộp màu vàng bên trong, vỏ ngoài hộp dính vài vết bẩn, có cả vết chà lau và vết nước đọng. Mở ra, bên trong hộp là chiếc đồng hồ dây da mạ bạc, hắn trầm tĩnh ngồi nhìn chiếc đồng hồ thật lâu, giơ nó lên ánh sáng của ánh đèn phòng. Đây là quà hôm gặp mặt cuối cùng Hiệu Tích đưa cho hắn, sau khi cậu quay người vào nhà, Doãn Kỳ lại trở ra mở bung thùng rác chỉ để tìm hộp quà hắn đã vứt đi này. Lúc đấy Doãn Kỳ cũng không biết bản thân nghĩ gì, chỉ cảm thấy không thể ném hộp quà này đi như vậy được, hắn nói với bản thân đây là quà Hiệu Tích cho hắn vì đã giúp cậu học tập gần hai năm qua, cậu đã có lòng vậy thì cứ việc giữ đi, tại sao phải ném đi làm gì. Kỳ thật chiếc đồng hồ không đắt, là hãng tầm trung, hắn nghĩ nếu hắn đi dạy gia sư hai năm trời với một học sinh như Hiệu Tích có lẽ mua được chục cái như vậy, nhưng Doãn Kỳ vẫn cứ như vậy giữ gìn, mỗi đêm lại lôi ra ngắm một chút.

Hơn một năm, suy nghĩ lúc này đây của hắn chỉ là muốn nhìn thấy Hiệu Tích một chút, một chút thôi, xem cậu đã lớn như nào rồi, Doãn Kỳ năm nay đã được hơn 1m8, chắc Hiệu Tích cũng phải hơn 1m7 rồi đi, ngày xưa cậu cũng cao được đến tai hắn cơ mà. Không biết có ngốc như ngày xưa không? Có bị ai bắt nạt không?

Doãn Kỳ nghĩ đến đấy thì lại tự cười nhạo chính bản thân mình, chẳng phải sợ người bắt nạt Hiệu Tích nhất là chính mình sao? Khi đó có lẽ, tổn thương tâm hồn còn hơn cả tổn thương về xác. Lúc này, hắn thật sự muốn quay ngược về quá khứ, quay về hôm mưa ấy và nói với Hiệu Tích một câu "Không phải lỗi của em", muốn quay về thời sơ trung, tự cầm cặp của mình, muốn nhìn thấy Hiệu Tích đi song song với mình, không cần phải tụt lại phía sau nữa.

Doãn Kỳ biết cảm giác này là gì, chắc là anh có chút thích Hiệu Tích rồi, cho nên mới nhớ cậu như vậy. Hắn cũng không ngờ mình lại thích Hiệu Tích sau khi từ chối cậu cay nghiệt như vậy, đây là quả báo ư?

Không phải Doãn Kỳ chưa từng quen bạn gái, hắn đã thử quen hai, ba người. Tuy nhiên cảm giác lúc ở cạnh bọn họ thật sự khó chịu, gò bó, tất nhiên mối quan hệ này kéo dài không đến 3 ngày. Doãn Kỳ cảm thấy lũ người bên cạnh thật sự rất giả tạo, nếu không có gia thế, thành tích tốt hay khuôn mặt này, chắc họ chẳng thèm nói chuyện với hắn một câu, ai đến bên cạnh hắn cũng mang đôi mắt đầy sự toan tính mưu lợi cho mình.

Thật sự khi nhìn thấy những ánh mắt ấy, Doãn Kỳ lại nhớ tới ánh mắt trong veo của Hiệu Tích, không mang chút chấp niệm nào mà nhìn hắn, theo dõi hắn, trong đôi mắt ấy lúc nào cũng là hình bóng của hắn, mỗi lúc vui vẻ, khoé ấy mắt cong lên hệt như vầng trăng non.

Doãn Kỳ không hi vọng có được tin tức của Hiệu Tích từ mẹ mình liền ôm hi vọng nói chuyện với ba Mẫn, không ngờ ba cũng chỉ bỏ lại một câu "Tại sao bản thân con không tự cố gắng tìm thằng bé đi".

Vậy thì hắn tự tìm, Doãn Kỳ nghĩ chỉ cần bỏ tiền ra là được, bỏ càng nhiều càng tốt, không sợ không tìm thấy Hiệu Tích. Ban đầu Doãn Kỳ ôm hi vọng thật lớn, không ngờ cứ vài hôm lại có người được thuê đến báo cho hắn rằng thông tin của người này đã bị chặn. Thời gian sau đó, Doãn Kỳ dần mất niềm tin vào hi vọng của mình, tinh tức về Hiệu Tích vẫn luôn là con số không, hắn thậm chí không biết cậu đã chuyển nhà đi vào lúc nào.

Doãn Kỳ không biết ai chặn tin tức của Hiệu Tích, hắn không nghĩ là mẹ cậu, dì Tuệ mặc dù tính cách cương quyết nhưng khá hiền hòa, hắn cũng tin chắc Hiệu Tích sẽ không nói chuyện quan hệ của cả hai với mẹ mình, dù sao chuyện này cũng khá xấu hổ. Dù sao, việc bỏ tiền chặn tin tức của một người không phải số tiền nhỏ, nhân vật này chỉ sợ không chỉ có tiền, còn có quyền lực.

Doãn Kỳ muốn tìm được Hiệu Tích, đầu tiên phải có thực lực, ít nhất phải có thực lực ngang hàng với người phong tỏa tin tức kia. Hắn trời sinh thông minh, mới năm nhất cao trung đã tham dự vào nhiều dự án ở công ty ba Mẫn, vì chuyện này lại càng thêm cố gắng chứng tỏ bản thân. Trước kia Doãn Kỳ không đi tiệc xã giao, cảm thấy thật sáo rỗng, thế nhưng gần đây tần suất hắn xuất hiện trên các buổi tiệc thương mại thực sự nhiều, độ nhận diện rất cao. Thậm chí Doãn Kỳ còn lên cả mặt báo kinh tế, hắn nghĩ làm thế Hiệu Tích sẽ thường xuyên nhìn thấy mình, cậu không quên mất hắn, một ngày nào đó cậu sẽ chợt mủi lòng mà quay lại nhìn hắn một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net