(13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc lần học hỏi này, Hiệu Tích không chỉ có thêm nhiều kiến thức mới thú vị, mà còn "hốt" được cả một phu quân siêu siêu đẹp trai.

Cũng đã hết thời gian học hỏi ở Kỳ Tích, Hiệu Tích nhớ nhà, nhớ mọi người trong tộc Sóc tinh. Đã đến lúc cậu về nhà rồi.

"Có thể đừng đi không?" _Doãn Kỳ

"Ta cần phải đi về rồi Doãn Kỳ. Đừng buồn, ta vẫn sẽ thường xuyên đến thăm huynh mà"

"Ta có cảm giác sẽ có chuyện không tốt xảy ra"

"Huynh cứ lo xa không à, Doãn Kỳ! Đừng lo, ta sẽ ổn thôi"

"Tích Tích! Đệ mau nhanh lên nào!" _Chí Ưu

"Dạ, sư tỷ!"
"Vậy, ta đi nhé. Tạm biệt huynh. Hẹn gặp lại"

"Ừm" ánh mắt Doãn Kỳ thể hiện nỗi buồn khôn nguôi cùng sự lo lắng kì lạ "Đi cẩn thận. Giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt, hẹn gặp lại"

"Ừm! Ta biết rồi! ^^"

Hiệu Tích tạm biệt Doãn Kỳ, cùng Chí Ưu trở về tộc Sóc tinh

Hiệu Tích rời khỏi Doãn Kỳ, bi kịch bắt đầu...

Tộc Sóc tinh không hiểu vì sao mà có một số người lại sa vào con đường tà đạo. Họ tu luyện ở cảnh giới cao hơn, giết chết dân thường vô tội để uống máu, giết chết các tu sĩ và đoạt đi vũ khí của những kẻ xấu số. Bàn tay họ đã nhuốm máu của rất rất nhiều người. Các đại gia tộc quyết định mở một cuộc họp lớn, mời các gia tộc khác đến để cùng thảo luận, bàn bạc và giải quyết vấn đề này

"Thật to gan!" Phong Minh đập bàn, tức giận nói lớn "Từ trước tới nay bọn ta đều đã bỏ qua sự kì lạ về nguồn gốc mà chung sống yên bình với bọn chúng, nước sông không phạm nước giếng. Và đây là cách bọn chúng trả ơn sao?!"

"Ta có đề nghị" Hằng tông chủ nói "Chúng ta huy động lực lượng, mở một cuộc tổng tấn công, tiêu diệt hết toàn bộ Sóc tinh. Mọi người thấy thế nào?"

"Ý kiến hay!"

"Đúng đúng. Tộc Sóc tinh đáng bị trừng phạt!"

"Ta phản đối" Doãn Kỳ lạnh giọng "Chỉ được giết những người tu ma, những người khác không được động vào!"

"Đề nghị giết hết. Đều là người cùng một tộc, tư tưởng, lòng dạ không tránh được việc giống nhau. Chúng ta nên trừ họa sớm thì tốt hơn"

"Đừng nghĩ ai cũng giống ai!" Doãn Kỳ tức giận "Ta sẽ cho người của ta cùng các ngươi đi giết những kẻ xấu kia. Còn nếu các ngươi dám động vào người vô tội, người của ta sẽ ngăn các ngươi lại!"

"Mẫn tông chủ, có phải ngài đang lo lắng cho sự an nguy của tên Trịnh Hiệu Tích?"

"Đừng có gọi thẳng tên đệ ấy bằng giọng mỉa mai chết tiệt đấy!"

"Mẫn tông chủ, ta biết người mà ngài yêu rất quan trọng, nhưng không bằng tính mạng của người dân, mong tông chủ suy sét kĩ được-mất. Rốt cuộc ngài thấy tính mạng nhân dân quan trọng hơn hay người mình yêu quan trọng hơn?"

"Ngươi như vậy chính là đang làm khó tông chủ của chúng ta!" một tu sĩ dưới trướng Doãn Kỳ phản bác lại. Tên này nghĩ mình là ai chứ? Muốn nói chuyện với Mẫn tông chủ của ta, tốt nhất đầu tiên nên vứt cái giọng đáng chết ấy đi!

"Về thôi" Doãn Kỳ từ bao giờ đã giận đến tím người, lệnh cho tu sĩ cùng mình về Kỳ Tích. Nếu còn tiếp tục ở đây, anh sợ mình sẽ không kìm được mà nhằm đúng cổ họng tên kia phi cho một nhát dao mất

___________

Sau khi giết những kẻ sát nhân kia, Doãn Kỳ cho người quay về, đồng thời để lại khoảng 10 người theo dõi nhất cử nhất động của các đại gia tộc. Dù đã được Doãn Kỳ cảnh cáo, nhưng Phong Minh và Hằng tông chủ vẫn tiếp tục huy động lực lượng, quyết diệt sạch sẽ tộc Sóc tinh, không chừa lại một ai, kể cả Trịnh Hiệu Tích!

Cuộc thảm sát được diễn ra nhưng Doãn Kỳ lại không hề hay biết gì. 




 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net