29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ùynh uỵch ... uỳnh uỵch....

 Những tiếng va đập vang lên làm tỉnh giấc ngủ của Lạc Yến Tiên:

 - Tên thối nào dám phá giấc ngủ của bà... Cút ra đi... Ta còn chưa ngủ đủ, mau biến đi...- Lạc Yến Tiên kêu ầm lên.

 Có thứ gì tròn tròn, lông lông lá lá cứ cọ qua cọ lại bên mặt khiến Lạc Yến Tiên ngứa ngáy. Nói đoạn, nàng dơ tay tóm vật ấy ra, không thèm nhìn liền ném đi.

 Á a a...

 Tiếng đồng thanh của 2 vật có sự sống cùng vang lên.

 - Cái quần gì điếc tai quá. - Lạc Yến Tiên liền ngồi bật dậy, nàng không thể ngủ nổi với những tiếng động kinh hoàng như vậy.

 - Á aaa... - Lần này là đến lượt Lạc Yến Tiên hét lên kinh hoàng.

 Hai cái đứa phá giấc ngủ của nàng lại là tiểu bạch và tiểu quỷ sao. Thật lâu rồi mới gặp lại hai cục bông này nha:

 - Tiểu bạch ngươi mau lại đây cho ta ngắm coi.- Lạc Yến Tiên dơ tay ra vẫy gọi.

 Tiểu bạch vui sướng định chạy lại thì bị Tiểu quỷ nhảy chồm lên người giữ lại:

 - Ngươi không được đi tới chỗ nữ nhân xấu tính, không phải chủ nhân dặn không được tiếp xúc với người lạ sao? Với lại nàng ta vừa ném ngươi đi thật đau.

 Tiểu bạch nghe vậy liền dùng ánh mắt ai oán nhìn Lạc Yến Tiên. Lúc này không nhịn được nữa Lạc Yến Tiên liền nhảy khỏi giường nhanh chóng đánh cắp tiểu bạch từ tay tiểu quỷ.

 Ngồi vững vàng trên ghế, Lạc Yến Tiên liền kéo đĩa bánh ngọt đến gần tiểu bạch:

 - Ta xin lỗi nha, vì vừa nãy không nhìn thấy ngươi, ăn tạm chút bánh bù đắp đi.

 Tiểu bạch nhìn thấy bánh ngọt mắt liền sáng lên, vui vẻ cầm bánh lên ăn, nhìn rất dễ thương nha. Tiểu quỷ thấy vậy liền nhảy chồm lên bàn, nhìn tiểu bạch ăn. Như phát giác ra được ánh nhìn, tiểu bạch liền đẩy đĩa bánh đến trước mặt tiểu qỷ, hai đứa cùng ăn ngon lành. Lạc Yến Tiên thấy vậy mà phì cười. Tuy nàng rất ghét, đúng hơn là sợ mất con vật nhỏ bé lông lá nhưng với hai con linh thú này thì lại rất vừa mắt.

 Lạc Yến Tiên chạy lại bàn trang điểm sửa sang sơ qua quần áo, đầu óc.

 Cánh cửa phòng lại bị đẩy ra, là Lăng Thần. Vì đã quen với hành động vô duyên này của Lăng Thần nên Lạc Yến Tiên cũng chẳng thèm nhắc nhở điều gì nữa.

 - Đang đi tìm hai ngươi khắp nơi, hóa ra là chạy đến đây chơi. Ta còn tưởng các ngươi đi bắt nạt ai rồi chứ.- Lăng Thần tiến lại bàn trà, tiểu bạch liền nhảy bổ lên cọ vào lòng Lăng Thần. Tiểu quỷ cũng ngừng ăn ngước mắt nhìn chủ nhân.

 - Chủ nhân, là ta rất muốn tới chơi với tỷ tỷ xinh đẹp.- Tiểu bạch nũng nịu nói.

 - Rồi rồi, lần sau muốn đi đâu thì phải nói với ta một tiếng. Hai ngươi cứ chạy lung tung như vậy có ngày lại xảy ra chuyện. 

 - Đã làm chủ nhân lo lắng. - Tiểu quỷ cúi đầu nhận lỗi.

 - Sao lâu rồi ta mới gặp hai đứa nó vậy, bình thường cậu giấu chúng nó đi đâu mà kĩ thế.- Lúc này Lạc Yến Tiên mới lại gần nói chuyện.

 - Cho tới không gian hệ thống bảo hành, dù sao cũng là quà tân thủ.

 - Hệ thống cũng thật thiên vị quá đi, cho cậu tận hai món quà lận.- Lạc Yến Tiên tỵ nạnh.

 - Dĩ nhiên rồi, tôi dốc cả đống tiền vào đây chứ chẳng ít. - Lăng Thần trả lời. - Mà cậu cũng giỏi thật nha, trong mắt cái thứ không phải là người mà động vật cũng không lại là tỷ tỷ xinh đẹp.

 Nghe ra ý mỉa mai trong lời của Lăng Thần , Lạc Yến Tiên chỉ biết nhếch môi:

 - Qúa khen rồi, ít ra nó cũng là linh thú. Là động vật cấp cao đó, có khi còn hơn cả loài người.

 - Mới sáng ra đã ăn đồ ngọt, không sợ lại phải đến hệ thống bảo hành sao? Các ngươi cũng thật hư quá đi. - Lăng Thần trách mắng.

 - Chủ nhân, là do nữ nhân xấu tính dụ dỗ chúng ta.- Tiểu quỷ cãi.

 - Kha Kỳ, cậu làm sao lại trở thành nữ nhân xấu tính rồi. - Lăng Thần lại tiếp tục chọc ghẹo Lạc Yến Tiên. 

 - Ai biết được cái của đen đen nhà cậu nghĩ gì chứ. Tôi chỉ cần tiểu bạch yêu quý là được rồi. - Lạc Yến Tiên liền bế tiểu bạch ra khỏi lòng Lăng Thần. - Mà tôi cũng đói quá rồi, mau đi ăn thôi.

 - Cậu tự ăn đi, tôi phải vào cung diễn theo kịch bản. Chỉ vì tìm hai nhóc này mà tốn biết bao thời gian rồi. Cậu chăm sóc chúng cẩn thận đừng để tụi nó chạy lung tung.

 - OK OK. - Lạc Yến Tiên đáp.

 Sau khi đánh chén xong bữa sáng, Lạc Yến Tiên liền dẫn hai cục bông đi dạo trong Bạch Miêu phủ. Người làm ai cũng biết hai cục bông này là "chó cưng" của Bạch Miêu vương gia nên cũng không có ý dị nghị gì cả. Mọi người đều rất tuân thủ lễ nghi chào hỏi một tiếng: An Lạc công chúa.

 Đi qua chỗ ở của Hương Lan công chúa, Lạc Yến Tiên đã cố nhanh chân. Ai ngờ cái thứ của nợ to đùng kia lịa chạy ra chặn đường nhanh hơn cả vận tốc của vận động viên điền kinh:

 - Ai da, hóa ra là An Lạc công chúa. Ta còn tưởng kẻ hầu nào không biết quy củ lượn lờ trước chỗ ở của ta cơ chứ. - Hương Lan công chúa châm chọc. Cô ta vẫn còn nhớ rõ tin hoàng thượng ban hôn cho Bạch Miêu vương gia và An Lạc công chúa. Cô ả chắc chắn An Lạc công chúa đã dở trò dơ bẩn vậy cho nên ả muốn trả thù.

 - Ta đâu dám làm người hầu không biết điều đi qua viện của công chúa. Chỉ sợ chức tước của mình lớn quá, khí thế làm chói lòa mắt của công chúa thôi. - Lạc Yến Tiên đáp trả. - Nếu có mạo phạm mong công chúa mau tránh đường kẻo mù mắt. 

 - An Lạc công chúa sao lại nói vậy. Dù gì cũng đã tới chỗ ta thì mau vào trong uống chén trà. Kẻo người đời lại nói ta không biết phép tắc, đến nghĩa nữ hoàng thất cũng không biết đối xử. - Hương Lan cố tình nhấn mạnh hai chữ " nghĩa nữ".

 - Vậy thì ta vào thử xem sao. -Lạc Yến Tiên nói xong liền nhanh chân đi vào Uyển viên. Để xem nàng phá nát cái Uyển viên này như thê nào.

 Không ngờ Lạc Yến Tiên lại đồng ý hào sảng như vậy. Hương Lan có hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chân đi theo.

 - Người đâu mau mang trà vào. - Hương Lan ra lệnh. Thị nữ hầu hạ bên cạnh cô ta liền nhanh chóng đem trà vào.

 Đặt chén trà xuống trước mặt Lạc Yến Tiên, nàng thị nữ liền cười mỉm một cái ánh mắt không khỏi toát lên tia thâm độc. Nhận lấy chén trà của mình, Hương Lan liền cười nhẹ.

 Trong chén trà của Hương Lan công chúa là trà hảo hạng, còn trà trong chén của Lạc Yến Tiên còn có thêm nước mắm.

 Lạc Yến Tiên trước tiên nâng chén trà lên ngửi, mùi mắm nồng này, chỉ cần là kẻ không ngu cũng dễ dàng nhận ra. Lạc Yến Tiên liền đặt tách trà xuống.

 - An Lạc công chúa, là trà của ta không ngon sao hay người chê thành ý của ta chưa đủ. -Hương Lan công chúa dở một mặt ủy khuất.

 - Ai dám chê trà của Hương Lan công chúa chứ. Chỉ là ta không uống nổi chỗ mắm này hay là để thú cưng của Bạch Miêu vương gia uống dùm, nếu xảy ra chuyện gì chắc vương gia sẽ lo lắng lắm đây.- Vừa nói Lạc Yến Tiên vừa bế tiểu quỷ lên. Việc như này không thể để cho cục bông xinh đẹp tiểu bạch làm được.- Tiểu quỷ ngươi có uống được hết chỗ trà này không.

 Tiểu quỷ liên dùng đôi tay ngắn ngủn đảy chén trà ra.

 - An Lạc công chúa sao lại nói trong trà có nước mắm. - Hương Lan dở một mặt nghi ngờ.

 - Có mắm hay không thử hỏi người hầu của ngươi là biết. - Lạc Yên Tiên vẫn không thôi hành động nhét chén trà vào miệng tiểu quỷ.

 - Ngươi dám cho mắm vào trà của An Lạc công chúa?- Hương Lan nhìn người hầu một cách tức giận. 

 - Công chúa là nô tỳ sơ ý, mong công chúa dơ cao đánh khẽ. - Ả thị nữ liền quỳ rạp xuống.

 Lạc Yến Tiên nhìn chủ nô Hương Lan diễn kịch mà không khỏi cười lạnh trong lòng.

 - Còn không mau đi đổi ly trà mới. - Hương Lan cố giải vây cho thị nữ của mình.

 - Dạ. An Lạc công chúa, để nô tỳ đổi trà cho ngươi. - Thị nữ đến bên cạnh bàn của Lạc Yến Tiên.

 Lạc Yến Tiên ngước mắt lên nhìn ả thị nữ, tay tùy ý đưa chén trà cho ả ta. Khi tay ả ta sắp chạm vào chén trà thì chén trà liền rơi xuống, bao nhiêu trà mắm đều đổ cả lên người ả ta, tạo ra một mùi rất nồng.

 - Ta sơ ý quá. - Lạc Yến Tiên nói.

 Ả thị nữ tức giận lắm nhưng không dám thể hiện ra.

 - Còn không mau ra ngoài. - Hương Lan quát lên.

 Ả thị nữ liền mau chóng ra ngoài.

- An Lạc công chúa thật ngại quá, không ngờ chúng nô tỳ vô ý đã khiến An Lạc công chúa không vui.

 - Ta đâu chỉ không vui vì chuyện ấy. - Lạc Yến Tiên đáp.

 - Ý của An Lạc công chúa là gì?

 - Chính là cách bày trí của căn phòng này đây thật ngứa mắt. 

 - Vậy...- Hương Lan lúng túng.

 - Chi bằng hôm nay ta giúp Hương Lan công chúa chỉnh sửa lại chút.

 - Hả. - Hương Lan trong mắt kinh ngạc.

 - Công chúa xem, bức tranh sau lưng cồn chúa lẽ ra nên để bên cạnh bàn sách có phải đẹp hơn không! - Lạc Yến Tiên nói.

 - Nhưng bên đó đã nhiều tranh lắm rồi.

 - Chính vì chỗ đó là bàn sách nên phải để tranh để dễ ngắm, khơi gợi cảm hứng sáng tác thi ca. Công chúa còn không mau chỉnh sửa.

 - Để ta sai người vào sửa.- Chính vì bị Lạc Yến Tiên phát hiện ra thủ đoạn chơi xấu trong chén trà nên Hương Lan đành nhẫn nhịn.

 - Không được, phải tự công chúa làm mới có cảm giác của thành tựu, mới thấy vừa ý bản thân. Hương Lan công chúa là không tin ta sao? - Lạc Yến Tiên cố tình làm khó. 

- Được để ta đi sửa.

 Hương Lan sau khi treo xong tranh liền quay lại.

 - Ta thấy rèm của này cũng nên đổi thành màu xanh cho tươi trẻ. Nhì màu hồng này thật giống chốn hoan lạc bản thỉu ngoài kia ( ý nói lầu xanh). - Lạc Yến Tiên tiếp tục nói.

 Hương Lan lại chạy đi thay.

 - Ta thấy cái này, cái này cũng phải đổi...

 - Đây nữa, cái này không nên đặt ở đây...

 Hương Lan chạy tới chạy lui.

 Lạc Yến Tiên còn sai hai cục bông làm loạn cả căn phòng lên khiến Hương Lan có dịp dọn phòng vô cùng hoành tráng.

 -Sao hai con thú cưng của Bạch Miêu vương gia lại tinh nghịch vậy, Hương Lan công chúa không trách chứ.

 - Dĩ nhiên không rồi. - Hương Lan nào dám phàn nàn điều gì của Bạch Miêu vương gia.

 Cả sáng đó Lạc Yến Tiên hành Hương Lan rất thê thảm. Căn phòng giờ trông như tổ quạ vậy. Lạ Yến Tiên vui vẻ ôm hai cục bông nhỏ rời đi. Để lại nàng Hương Lan thở phì phò vì mệt mỏi, vì tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net