Chương 11: Phản Mã Gia Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Chú Phó. Vâng. Vâng… Cháu biết rồi”. Mã Gia Kỳ tắt điện thoại. Hạo Tường căn bản là không nghe được gì hết! Cậu lật sách làm bộ hỏi thăm: “Chú Phó nói gì thế?”

“Em thật sự tò mò?”

“Đúng a”, Hạo Tường gật đầu.

“Nếu em đã tò mò như vậy thì anh sẽ không bao giờ nói cho em biết”.

“Mã Gia Kỳ!”. Hạo Tường nghiến răng nghiến lợi.

“Không được có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh”.

“Có phải anh càng ngày càng độc tài không đấy?”. Hạo Tường tụt hết cả cảm xúc nhưng tiếc là, trong lòng cậu lại muốn nghe những lời đó nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Mã Gia Kỳ thể hiện thái độ đương nhiên: “Ai mượn em là của anh”.

“Em không phải là của anh nhá”.

“Ngoài anh ra, em còn có thể là của ai được?”

“Thì… em… được rồi”, cậu đầu hàng. Hạo Tường vò đầu bức tai kêu lên: “Rốt cuộc là em yêu anh nhiều đến mức nào a. Không được. Không thể yêu thêm được nữa. Em sắp mất đi tự do rồi. Em sắp trở thành nô lệ của tình yêu rồi”.

“Em còn nói thêm mấy lời nổi da gà nữa, anh sẽ cho em thành nô lệ thật đấy”.

“Vậy cũng tính nữa hả?”

Kể từ lúc Mã Gia Kỳ nhận điện thoại của chú Phó thì rõ ràng trong lòng có gì đó không yên. Từ sau khi chú Phó gọi tới, thật sự Hạo Tường liền cảm thấy nhất định có chuyện. Bởi bình thường, Mã Gia Kỳ có chuyện mới liên lạc với chú Phó, chứ ít khi chú ấy chủ động liên lạc. Mà Mã Gia Kỳ cái gì cũng chẳng bao giờ nói ra cả. Hiện tại Hạo Tường không thể nghĩ ra được chuyện gì, càng không có dũng khí đi hỏi Gia Nhi. Do dù hai người họ đã kết hôn, nhưng Gia Nhi cũng không có chút biểu hiện gì là đối xử tốt với cậu.

Sau khi suy nghĩ một lúc, sau gáy đột nhiên bị gối đập trúng. Cậu còn chưa kịp quay đầu lại thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mã Gia Kỳ: “Chuyên tâm viết cho tốt luận văn của em đi”. Hạo Tường không thể làm gì khác hơn là tập trung sự chú ý vào màn hình máy tính. Di động của Mã Gia Kỳ lại vang lên. Hắn vô cảm nhìn màn hình điện thoại nhưng không nghe máy, trực tiếp đi ra khỏi phòng. Đi tới cửa phòng còn quay đầu lại xem Hạo Tường vẫn ngồi đánh máy mới ra phòng khách nghe điện thoại. Hạo Tường là ai a? Cậu thông minh như vậy… Giấu người yêu lén nghe điện thoại chắc chắc là có mờ ám! Cậu nép sát cạnh cửa đưa tai lên.

“Chú Phó.Tất cả đều chuẩn bị cả chưa? Lễ tốt nghiệp dọa cậu ấy một chút. Không sao. Với sự thông minh của cậu ấy thì không phát hiện được đâu”.

Hạo Tường đứng bên này thiếu chút nữa là gặm luôn cánh cửa. Đồ quỷ già ấu trĩ. Tốt nghiệp rồi mà vẫn không đứng đắn lên được. Lại còn phối hợp với chú Phó chơi cậu. Thì ra mấy ngày nay tỏ vẻ bồn chồn chính là muốn khiến cho cậu phân tâm, không chú ý đến trò đùa ác ý của hắn. Hạo Tường bực bộ muốn xông ra bắt tại trận Mã Gia Kỳ, nhưng trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một diệu kế. Cậu cứ giả bộ không biết gì. Sau đó đợi đến lúc diễn ra sự việc thì vạch trần hắn, khiến cho hắn nếm thử một chút mùi vị của sự thất bại. Cơ hội phản Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng đã đến rồi!! Nghĩ đến đây, Hạo Tường không nhịn được mà mỉm cười một cách gian tà.

Hai cái người này, không thể có một ngày bình thường được sao?

Đợi đến lúc Mã Gia Kỳ về phòng, Hạo Tường làm bộ như không có chuyện gì, hỏi: “Ai gọi vậy?”

“Chú Phó”.

“Không có chuyện gì xảy ra chứ?”, Hạo Tường quan tâm.

“Tốt nhất là em nên chuẩn bị cho tốt luận văn tốt nghiệp của mình đi, không cần quan tâm”.

“Vậy cũng được. Có chuyện gì thì anh cũng đừng giấu em đó”.

“Tới bây giờ có bao giờ anh giấu em điều gì đâu”.

Đó chính là lời nói dối lớn nhất a. Đồ lừa đảo! Hạo Tường xém chút nữa là nói ra khỏi miệng. Đã có lòng tốt cho hắn thừa nhận lỗi lầm một lần rồi đó. Được. Xem ai lợi hại hơn ai! Vì vậy, Hạo Tường đã diễn vở “Vô gian đạo” trong cuộc sống của mình luôn. Đầu óc lúc nào cũng hoạt động. Lúc nào cũng đề phòng mỗi lời nói của Mã Gia Kỳ. Luôn suy đoán từng hành động của Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ cũng không khác thường ngày là mấy. Ngày nào cũng đánh đàn, đọc sách và trêu chọc Hạo Tường. Nhưng Hạo Tường chưa bao giờ có năng khiếu trong việc diễn xuất nên ngày nào cũng lo lắng đề phòng. Cậu sợ rơi vào bẫy của Mã Gia Kỳ. Dù cho Mã Gia Kỳ có làm gì, cậu cũng sẽ dùng ánh mắt dò xét quan sát Mã Gia Kỳ. Nếu thật sự cậu là nội gián trong “Vô gian đạo”, đoán chừng cậu sẽ bị phát hiện ngay ngày đầu tiên và bị lôi ra ngoài bắn chết ngay và luôn.

“Ngày nào em cũng nhìn anh làm gì?”, rốt cuộc Mã Gia Kỳ cũng hỏi Hạo Tường. Hạo Tường sửng sốt, không ngờ cậu nấp kĩ như vậy mà vẫn bị phát hiện. Cậu đi ra từ trong rèm cửa, biểu cảm khuôn mặt hư tình giả ý: “Đương nhiên là anh đẹp trai quá a. Bởi vì em yêu anh a”. Trước tiên phải dùng mỹ nhân kế mê hoặc tâm trí hắn cái đã. Hạo Tường đi vuốt vuốt tóc.

“Em muốn mưu hại anh rồi lấy tiền bảo hiểm à?”

“Em không phải là anh!!! Còn nữa, cái suy nghĩ đó là ở đâu ra vậy! Em sẽ bao giờ làm anh tổn thương. Khẳng định là anh không biết em thích anh nhiều đến mức nào nên mới có thể nói ra những câu như vậy!”

“Giờ em đang khiến anh tổn thương đó.”

“Nghe mấy lời sến súa khiến anh đau khổ lắm hả?”, Hạo Tường đặt mông ngồi cạnh Mã Gia Kỳ: “Em cứ nói thì anh có thể làm gì em?”

“Chỉ ngăn miệng em lại thôi”. Mã Gia Kỳ đặt tay lên vai Hạo Tường, lặng lẽ đưa người tới, khẽ cắn môi dưới của Hạo Tường, rồi lại nhanh chóng buông cậu ra. Hạo Tường cố gắng ổn định tình thần, dò xét hỏi: “Vậy chắc nhất định anh sẽ không làm em tổn thương đâu phải không?”

Mã Gia Kỳ cũng không trả lời ngay. Ngón tay thon dài đặt lên từng phím đàn đen trắng, nhẹ nhàng ấn xuống. Giọng nói của hắn hòa lẫn trong âm thanh của cây đàn. Là Mã Gia Kỳ cố ý. Dùng âm nhạc mà lấn át đi lời nói để Hạo Tường không nghe rõ. Nhưng Hạo Tường vẫn nghe rất rõ, rõ ràng Mã Gia Kỳ đã nói: Khẳng định là em không biết anh thích em nhiều đến mức nào nên mới có thể hỏi như vậy.

Lời nói và hành động của hắn lúc nào cũng bất ngờ. Không chỉ còn mỗi cơ thể không chống cự được nữa rồi. Những lời tâm tình sẽ có cảm giác như thế nào. Là lồng ngực sẽ thắt lại, sau đó ngọt ngào sẽ lan tỏa ra khắp nơi. Muốn mỉm cười nhưng lại muốn cắn chặc môi dưới mà kiềm lại.

Cố gắng vùng vẫy chới với trong lòng, Hạo Tường dè dặt hỏi: “Phạm vi tổn thương của anh gồm những thứ gì đấy?”. Không tồi, thông minh lên rồi đấy. Mã Gia Kỳ nhún vai: “Phanh thây em”.

“Chỉ có phanh thay thôi hả? Còn những thứ khác? Như bạo lực gia đình, lời nói độc ác, chà đạp lòng tự trọng của em, và vân vân mây mây mấy thứ khác?”

“Mấy thứ đó tính làm gì?”

“Anh… anh nói như không vậy đó!”

Nói không lại Mã Gia Kỳ, Hạo Tườngcàng quyết định muốn thông qua đợt tốt nghiệp này mà phân thắng bại. Cậu muốn cho Mã Gia Kỳ biết, Hạo Tường bây giờ không còn là  Hạo Tường ngốc nghếch như trước kia nữa. Cậu đã lột xác trở thành một con người mưu trí và trầm tĩnh rồi!

Lễ tốt nghiệp sắp đến gần. Sau khi Hạo Tường hoàn thành luận văn và những chuyện khác xong thì toàn bộ thần kinh của cậu bắt đầu căng thẳng đến mức cực điểm. Cậu luôn cảnh giác với tất cả mọi người và sự việc diễn ra xung quanh. Đặc biệt là đám người ăn mặt như dân xã hội đen và động tĩnh của Bạch Tiểu Tư. Tránh để Mã Gia Kỳ chơi lại cái trò bắt cóc hoặc bọn họ hợp sức lại chơi cậu. Bất kỳ ngọn gió nào thổi qua cũng không thoát khỏi tầm mắt của cậu.

Thời khắc vĩ đại phản Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng đến rồi!

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Hạo Tường cười lớn trong lòng.

Hai cái người này, rốt cuộc là hận thù lớn đến mức nào a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net