Phiên ngoại 02. Làm bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Máy bay đáp xuống sân bay Lam Thiên ở thành phố Z, vừa ra khỏi cổng Từ Gia liền gọi cho Từ Chính Lâm, Vệ Lăng Dương một tay kéo hành lý đi bên cạnh, đội mũ len lấy từ balo được cầm bên tay còn lại lên đầu cậu.

Từ Gia cúp máy, cởi mũ xuống:

"Đâu lạnh lắm đâu."

"Lát nữa ra ngoài sẽ gặp gió lớn." Vệ Lăng Dương ngừng bước, cẩn thận đội mũ lại cho cậu, cũng che luôn hai bên tai, "Chú tới chưa?"

Từ Gia ngoan ngoãn để hắn đội mũ cho mình:

"Ba nói lúc xuất phát hơi trễ, bảo tụi mình đợi một lát."

Vệ Lăng Dương ngẩng đầu thấy lầu hai có mấy cửa hàng, nên đề nghị:

"Lên lầu chờ đi, tiện uống chút gì đó cho ấm."

"Ừ." Từ Gia gật đầu.

Hai người vào một tiệm cafe nhỏ ở lầu hai, bên trong bật hệ thống sưởi ấm, Từ Gia tháo mũ xuống, cùng Vệ Lăng Dương tìm chỗ ngồi có thể nhìn thấy bên dưới, mỗi người gọi một phần thức uống nóng rồi vừa uống vừa chờ Từ Chính Lâm.

Khoảng mười mấy phút sau, Từ Chính Lâm đến bên ngoài sân bay, hai người cầm đồ xuống lầu ra ngoài tìm hắn.

Hiện giờ đã là đầu tháng 12, sau khi vào đông, nhiệt độ Z thị vào đêm cực thấp, vừa ra khỏi cổng lớn sân bay, Từ Gia đã cảm nhận được một luồng hàn ý phả vào mặt, lạnh tới mức khiến cậu rụt cổ lại, Vệ Lăng Dương thấy thế bèn thắt gút khăn quàng cho cậu.

Từ Chính Lâm đậu xe ở đối diện cổng, thấy họ ra bèn hạ cửa kính xuống gọi, hai người bước nhanh tới, cất hành lý vào cốp xe, sau đó mở cửa ngồi vào trong.

"Chờ lâu rồi đúng không?" Từ Chính Lâm ngồi ở ghế lái quay đầu hỏi hai người, đưa túi chườm nóng đã chuẩn bị trước ở ghế phó lái cho họ, "Ủ tay trước đi."

"Dạ không, vừa ra không lâu." Từ Gia cầm túi chườm ấm, thuận tay đưa cho Vệ Lăng Dương, đưa cafe nóng vừa mua ở tiệm cafe cho Từ Chính Lâm: "Không thêm đường."

Từ Chính Lâm thích uống cafe không thêm đường, hành động tri kỷ của cậu khiến cảm xúc hắn trở nên tốt hơn. Từ Chính Lâm uống mấy hơi rồi để sang một bên, cười hỏi:

"Mang đủ quần áo không? Mùa đông bên này lạnh hơn trong nhà nhiều."

"Bọn con mang theo một rương to này." Vệ Lăng Dương nói, ủ tay Từ Gia vào túi chườm nóng, "Ông bà ngoại bảo bọn con qua đây ở thường xuyên."

"Ở thường sợ các con không quen, thỉnh thoảng qua chơi là được rồi." Từ Chính Lâm bật cười, khởi động xe trở về, "Ông bà ngoại khỏe không?"

"Khỏe ạ." Từ Gia đáp, tuy ông bà Khương đã lớn, nhưng xương vẫn còn cứng lắm, chỉ có ông Khương bị cao huyết áp thì không còn chuyện gì lớn.

Từ Chính Lâm chở hai người đi ăn tối rồi mới về nhà mình, nơi hắn ở là một ngôi nhà hai phòng 60 mét vuông được viện nghiên cứu phân cho, lần đầu tiên bọn Từ Gia tới đây cũng ở nơi này.

Mấy năm nay Từ Chính Lâm vẫn luôn sống một mình, không tái hôn cũng chẳng quen ai, cuộc sống của hắn chỉ tập trung vào công việc, thời gian ở phòng nghiên cứu còn nhiều hơn ở nhà, bài trí trong phòng không khác nhiều so với lần trước bọn Từ Gia tới, đơn giản tới mức khiến lòng người chua xót.

Phòng dành cho Từ Gia và Vệ Lăng Dương đã được quét dọn sạch sẽ, giường cũng được trải xong xuôi.

Vệ Lăng Dương mở hành lý, treo áo khoác hai người vào tủ quần áo, lấy quần áo để thay sau khi tắm cho Từ Gia, để cậu đi tắm trước, đợi cậu tắm xong tới lượt hắn tắm.

Đợi hai người chỉnh lý xong, Từ Chính Lâm cầm hai bình sữa nóng cho mỗi người một bình:

"Uống chút sữa cho tối ngủ ngon, chiều các con bay cũng mệt rồi, uống xong thì đi ngủ sớm."

Hai người gật đầu, đợi Từ Chính Lâm ra khỏi phòng, Vệ Lăng Dương cầm sữa nói với Từ Gia:

"Sao anh cảm thấy ba em vẫn xem tụi mình là con nít vậy? Còn cho tụi mình uống sữa."

"Trong cái nhìn của cha mẹ đều như thế cả." Từ Gia không để ý lắm, vặn nắp bình sữa uống một hớp, "Sữa bên này ngon lắm, anh uống thử xem."

"Được." Vệ Lăng Dương cúi đầu hôn miệng cậu, liếm chút sữa dính bên môi, "Ừm, ngọt ghê."

"..." Từ Gia không còn gì để nói.

Thời tiết Z thị rất hanh, còn nghiêm trọng hơn B thành hay H thị, hơn nữa trong phòng còn có hệ thống sưởi ấm, qua một buổi tối, môi Từ Gia lập tức nứt một đường nhỏ, đến sáng bên trên còn có vết máu.

"Sao thành ra thế này?" Vệ Lăng Dương nhíu mày, ngâm khăn bằng nước nóng rồi chườm lên môi cậu, sau khi làm mềm da khô thì mới bôi son dưỡng, "Phải uống nhiều nước mới được."

"Trước đó toàn sang đây vào hè, em không ngờ mùa đông sẽ thành như vậy." Từ Gia hé môi, có xúc động muốn dùng răng nanh cắn, lập tức bị Vệ Lăng Dương ngăn lại.

Từ Chính Lâm đã đến phòng nghiên cứu từ sáng sớm, trước khi đi có để lại phiếu cơm ở căn tin cùng thẻ ra vào cho hai người, bảo họ đến căn tin của trụ sở ăn sáng.

Từ Gia đã tới đây nhiều lần, nhân viên căn tin cũng biết cậu là con của Từ giáo sư, thấy cậu đến muộn còn đặc biệt hâm nóng cháo đã nguội cho họ. Ăn điểm tâm xong, Từ Gia gọi điện báo Từ Chính Lâm một tiếng, sau đó cùng Vệ Lăng Dương rời khỏi sở nghiên cứu.

Lần trước tới Z thị chơi, Từ Chính Lâm đã dẫn họ đến những nơi nổi danh một lần, có điều lúc ấy đã vào thu, những ngọn núi hai bên đường đều trải đầy lá vàng, hiện giờ vào đông, trên những dãy núi xa xa đều là tuyết đọng trắng xóa, phòng cảnh hai mùa khác nhau rõ rệt, nên lặp lại đường cũ cũng không có gì buồn chán.

Nơi Vệ Lăng Dương ấn tượng nhất ở bên này chính là hồ thiên nga, cũng chính vào lúc hôn Từ Gia ở đó mà hai người come out với Từ Chính Lâm. Trong số các trưởng bối, Từ Chính Lâm là người đầu tiên biết quan hệ họ, cũng là người đầu tiên chấp nhận thậm chí ủng hộ họ, cuộc trò chuyện với Từ Chính Lâm năm ấy đến giờ Vệ Lăng Dương vẫn còn nhớ rõ như in.

Hồ thiên nga xanh biếc như một viên phỉ thúy khổng lồ tinh xảo, nếu đến gần có thể thấy cá và rong bị đông lạnh dưới đáy, hệt như vật trang trí tự nhiên trong ngọc, Từ Gia chụp không ít ảnh, mỗi tấm đều đẹp đến kinh tâm động phách.

Gần hồ thiên nga có một trấn cổ, lối đi trong trấn không lớn, nhưng rất nhộn nhịp. Hai bên có rất nhiều quán ăn vặt, đặc sản đủ loại đều có, có phần tương tự với phố ăn vặt trong hẻm Cẩu Tử.

Từ Gia mua không ít đặc sản, món nào cũng nhiều, sau đó điền vào đơn chuyển phát nhanh để chủ quán gửi về, trước khi đến cậu có hỏi bọn Cận Hạo địa chỉ giao hàng.

Ra khỏi tiệm, Vệ Lăng Dương lại kéo cậu đến cửa hàng quần áo bên cạnh, ở đó bán trang phục dân tộc thiểu số ở Z thị, kiểu dáng vô cùng độc đáo, ngoài quần áo còn có đồ trang sức và mũ. Vệ Lăng Dương không có nhiều hứng thú với trang phục kiểu này, nhưng ông bà Khương lại thích, nên hắn muốn mua hai bộ cho hai ông bà.

Trước kia Từ Gia toàn tới đây một mình, cũng thường xuyên đi mua chút đặc sản về cho người thân và bạn bè, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, cậu không hề có hứng thú đi dạo, hiện giờ đã có Vệ Lăng Dương bên cạnh, trái lại cảm thấy mỗi bước đi có vô vàn lạc thú. Hai người dạo quanh trấn cổ, lúc mệt thì tìm nơi nghỉ ngơi, đến chiều mới rời khỏi trấn.

Mặc dù sở nghiên cứu có căn tin, nhưng mỗi lần sang đây Từ Gia đều mua thức ăn tự về nấu cơm, dù gì cảm giác cùng ba ăn cơm ở căn tin vẫn khác khi ăn ở nhà mình. Lần này cũng không ngoại lệ, trên đường về, cậu và Vệ Lăng Dương thuận tiện ghé vào siêu thị mua đồ ăn.

Từ Chính Lâm tan làm về nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Từ Gia phát ra từ phòng bếp:

"Đưa tỏi băm và cà chua cho em."

"Đây, em còn cần gì nữa?" Vệ Lăng Dương hỏi.

"Rửa sạch rau."

"Ô kê."

Từ Chính Lâm cởi áo khoác, nhìn bóng lưng hai người bận rộn trong bếp mà bất giác cong môi, sau đó thì thấy Vệ Lăng Dương cúi người hôn Từ Gia một cái, Từ Gia cũng hôn lại hắn một cái.

Từ Chính Lâm: "..."

"Khụ." Từ Chính Lâm họ nhẹ một tiếng, nhìn hai người, "Đang nấu cơm à?"

"Ba về rồi." Từ Gia quay đầu nhìn hắn, "Ba ngồi đi, sắp ăn được rồi."

"Ừ." Từ Chính Lâm cười gật đầu, nghĩ bụng có con trai ở bên cạnh thật tốt.

Lúc ăn cơm, Từ Chính Lâm hỏi hai người hôm nay đi đâu chơi, Từ Gia lần lượt kể ra, Từ Chính Lâm nói:

"Ngày mai đến lượt ba được nghỉ, để ba dẫn mấy đưa đi cưỡi ngựa."

"Vâng!" Vệ Lăng Dương nghe thế liền hào hứng, "Cưỡi ngựa ở đâu thế ạ? Thảo nguyên ư?"

"Phải." Từ Chính Lâm cười nói, "Có điều hơi xa, trước đó có dẫn Gia Gia đi một lần."

"Ở đó vui không?" Vệ Lăng Dương quay đầu hỏi Từ Gia.

"Vui, phong cảnh cũng đẹp lắm." Từ Gia nói.

"Vậy chúng ta đi cưỡi ngựa!" Vệ Lăng Dương vỗ bàn, lúc còn ở Mỹ hắn từng cùng Lục Chiêu Dương đến trường đua ngựa, có điều ngựa chỉ được nuôi nhốt trong đó, nào ngon nghẻ như ngựa ở thảo nguyên lớn.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, thảo luận hành trình đi chơi kế tiếp, bỗng tiếng gõ cửa vang lên, Vệ Lăng Dương đứng dậy đi mở cửa.

Người đến là một phụ nữ tầm 40 tuổi, để tóc búi cùng mang kính gọng vàng, thấy Vệ Lăng Dương thì lấy làm ngạc nhiên, khách khí hỏi:

"Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Từ giáo sư, anh ấy có ở nhà không?"

"Có." Vệ Lăng Dương nghe cô muốn tìm Từ Chính Lâm, bèn nghiêng người để cô vào, "Mời cô vào."

"Cảm ơn." Đối phương nói cảm ơn, vừa vào liền thấy Từ Chính Lâm đi ra, thế là cười chào, "Lão Từ."

"Khổng giáo sư, cô nghỉ phép về rồi?" Từ Chính Lâm có chút ngạc nhiên, "Không phải còn hai ngày nữa à? Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, lãnh đạo gọi về gấp, nói ngày mốt có cuộc họp." Khổng Minh Lỵ cười nói, đưa mắt nhìn Từ Gia và Vệ Lăng Dương, "Hai vị này là ..."

"À, quên giới thiệu, đây là con trai tôi, Từ Gia." Từ Chính Lâm chỉ Từ Gia, lại chỉ Vệ Lăng Dương, "Đây là bạn trai con trai tôi, Vệ Lăng Dương, cũng coi như con tôi. Gia Gia, Dương Dương, vị này là đồng nghiệp chung sở nghiên cứu với ba, Khổng giáo sư."

Từ Gia: "..."

Vệ Lăng Dương: "..."

Khổng Minh Lỵ: "..."

Từ Gia và Vệ Lăng Dương không ngờ Từ Chính Lâm sẽ trực tiếp giới thiệu thẳng quan hệ của họ như vậy, thế là nhìn nhau, đều nhận thấy kinh ngạc trong mắt đối phương, lập tức chào hỏi Khổng Minh Lỵ:

"Chào Khổng giáo sư."

"Chào các con." Khổng Minh Lỵ sửng sốt, có điều đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh, mặc dù khá ngạc nhiên với quan hệ hai người, nhưng không có ý đào bới sâu, thế rồi đưa mấy gói to trong tay cho họ, "Em có mang ít đặc sản trong nhà lại đây, để mọi người nếm thử."

"Sao có thể không biết ngại ..." Từ Chính Lâm xua tay.

"Tất cả là món kho nhà em làm, không có gì quý đâu." Khổng Minh Lỵ thấy hắn từ chối, bèn đặt mọi thứ lên cái tủ bên cạnh.

Từ Chính Lâm đành cảm ơn cô, giữ hết những món đó.

Sau khi Khổng Minh Lỵ rời đi, Từ Gia mang những đặc sản cô để lại vào phòng, mở ra phát hiện có không ít món kho đóng gói, nào là chân heo, chân vịt, cổ vịt, móng cừu, v.v trông rất ngon.

Từ Gia và Vệ Lăng Dương nhìn nhau, đồng loạt nhìn về phía Từ Chính Lâm.

"... Nhìn ba làm gì?" Từ Chính Lâm khó hiểu.

"Ba à." Từ Gia cầm gói móng cừu nặng trịch, kín đáo nhìn hắn, "Khổng giáo sư này tốt với ba ghê, còn mang đặc sản tới nữa."

"Còn mang nhiều nữa." Vệ Lăng Dương cũng cầm một gói chân lợn.

"Con người Khổng giáo sư tốt lắm." Từ Chính Lâm gật đầu.

"Ồ ..." Từ Gia gật đầu, bắt đầu lái chuyện, "Chắc chồng và con dì ấy hạnh phúc lắm."

"Khổng giáo sư còn chưa kết hôn, cô ấy chăm công việc lắm."

"Ồ ..." Từ Gia lại cùng Vệ Lăng Dương nhìn nhau một cái, sau đó dòm Từ Chính Lâm đầy ẩn ý, kéo dài giọng, "Chưa kết hôn à ..."

"..." Từ Chính Lâm sững người mấy giây mới kịp nhận ra hai thằng nhóc này có ý gì, mặt già đỏ bừng, "Nghĩ đi đâu đó! Ba và Khổng giáo sư là quan hệ đồng nghiệp đứng đắn!"

"Có ai bảo không đứng đắn đâu!" Vệ Lăng Dương nói, "Phát triển thành mối quan hệ khác cũng đứng đắn lắm đó."

"Phải rồi." Từ Gia gật đầu.

"..." Từ Chính Lâm không biết đáp lại kiểu gì, xụ mặt đặt bát xuống, "Còn muốn ăn cơm không?"

"Ăn."

"Ăn."

Vệ Lăng Dương và Từ Gia lại ngầm hiểu liếc nhau, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.

Lúc đi ngủ, Vệ Lăng Dương ngồi xếp bằng trên giường, cùng Từ Gia phân tích khả năng của Từ Chính Lâm với Khổng Minh Lỵ:

"Anh để ý ánh mắt Khổng giáo sư rồi, lúc dì ấy nhìn ba em dịu dàng cực, đặc biệt có tình."

"Ngay cả chuyện này mà anh cũng nhìn ra?" Từ Gia không tin, mặc dù cậu muốn ba mình có người bầu bạn, song đâu thể thấy ai thì kéo người đó?

"Tất nhiên." Vệ Lăng Dương chém đinh chặt sắt, "Năm đó em cũng nhìn anh như thế, nhu tình như nước, nhiệt tình như lửa."

"... Xùy, năm đó vòng cung phản xạ của anh dài như đường chạy của trường vậy." Từ Gia dang hai tay biểu thị chiều dài, dòm hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, thật sự không dám gật bừa với cách hình dung của hắn, năm đó Vệ Lăng Dương còn hỏi cậu có thích Lương Tú Tú không, còn không phải do phản ứng chậm chạp.

"Hắc hắc." Vệ Lăng Dương xoa mũi, bổ nhào lên người cậu, ôm cậu nói, "Dù sao thì anh thấy Khổng giáo sư rất tốt."

Từ Gia gật đầu đồng ý, mặc dù chỉ mới gặp lần đầu, nhưng khí chất của phần tử tri thức cao cấp trên người Khổng Minh Lỵ rất tốt, lúc biết quan hệ của cậu và Vệ Lăng Dương cũng chỉ kinh ngạc thoáng qua, không tìm tòi dư thừa hay kỳ thị.

"Thực ra em cũng hy vọng ba có người bầu bạn, một mình ba vất vả quá nhiều rồi." Từ Gia thở dài, dù gì cậu cũng không thể ở bên cạnh ba lâu dài, hai người cách nhau xa quá, những lúc đối phương ốm đau cậu cũng không biết được.

"Anh hiểu." Vệ Lăng Dương hôn cậu, biết cậu lo lắng điều gì, dịu dàng an ủi, "Sau này chúng mình có thể thường xuyên đến thăm chú."

"Ừ."

Hôm sau, Từ Chính Lâm thức dậy đến căn tin mua bữa sáng từ sớm, trên đường về tình cờ gặp Khổng Minh Lỵ, không biết có phải do tối qua bị Từ Gia và Vệ Lăng Dương nói bậy hay không mà giờ hắn thấy hơi xấu hổ.

Hai người cùng nhau trò chuyện suốt đường về, Từ Chính Lâm nhớ tới hôm qua Khổng Minh Lỵ cho mình không ít món kho, thấy cô cũng mang theo điểm tâm bèn hỏi có muốn đến nhà cùng ăn không.

Khổng Minh Lỵ quay về cũng chỉ có một mình, nên sảng khoái đồng ý.

Vì thế khi Từ Gia và Vệ Lăng Dương thay quần áo xong đã thấy Khổng Minh Lỵ ngồi trong phòng khách cạnh Từ Chính Lâm đang rót nước, bất giác hai người lại nhìn nhau, ăn ý nói thầm hai chữ - có trò hay.

Ăn sáng xong, Từ Gia mời Khổng Minh Lỵ cùng đến thảo nguyên chơi, đúng lúc Khổng Minh Lỵ đang rảnh nên đồng ý, nhóm ba người giờ thành bốn người.

Thảo nguyên để cưỡi ngựa cách sở nghiên cứu khá xa, lái xe mất hai tiếng mới tới nơi.

Từ Gia cùng Vệ Lăng Dương cố ý cho Từ Chính Lâm và Khổng Minh Lỵ có cơ hội ở riêng, dưới sự giúp đỡ của nhân viên ở trường đua, hai người chọn ngựa rồi mặc đồ bảo hộ, cưỡi ngựa rời khỏi đó, Từ Chính Lâm biết hai đứa có ý định gì, khổ nỗi chẳng biết làm sao.

Từ Gia cùng Vệ Lăng Dương cưỡi ngựa chầm chậm trên cỏ, mặc dù nhiệt độ hơi thấp, nhưng trời khá đẹp, phơi nắng cũng khá là thoải mái.

Hai người cưỡi ngựa dạo một vòng, Vệ Lăng Dương nhìn trời cao đất rộng phía trước, tâm huyết dâng trào:

"Anh hát em nghe một bài nhé."

"Bài gì?" Từ Gia nghiêng đầu nhìn hắn, "Thất lý hương? Anh đổi bài khác được không?"

"Được chứ!" Vệ Lăng Dương hắng giọng, hát một bài phù hợp hoàn cảnh, "Hỡi hán tử bắt ngựa, em ở trong lòng anh, anh nguyện hòa vào lồng ngực rộng lớn của em -"

(Bài Sáo mã can của Ô Lan Thác Á)

Không ngờ vì giai điệu quá cao nên câu cuối trực tiếp vỡ giọng.

"Hì hì -" Từ Gia bị hắn chọc cười, cong mắt cười run vai trên lưng ngựa, dưới trời xanh mây trăng, đột nhiên hiện ra vẻ thơ ngây của một thiếu niên.

Vệ Lăng Dương bàng hoàng trong thoáng chốc, duỗi tay gẩy tóc cậu:

"Gia Gia, em lại đây."

"Dạ?" Từ Gia dựa sát lại, định hỏi có chuyện gì đã bị hắn hôn môi.

Khổng Minh Lỵ cách sau hai người 10 mét đúng lúc bắt gặp, bèn quay đầu nói với Từ Chính Lâm bên cạnh:

"Tình cảm hai đứa con trai tốt thật."

"Đúng vậy." Từ Chính Lâm nhìn bóng lưng Từ Gia và Vệ Lăng Dương, nhớ đến con đường hai người đã phải trải qua nhiều năm, có chút cảm thán, "Hy vọng hai đứa nó sau này vẫn hạnh phúc bên nhau."

Mặc dù Khổng Minh Lỵ không quen Từ Gia và Vệ Lăng Dương, nhưng cũng biết xã hội này không khoan dung với đồng tính luyến ái. Cô hiểu nỗi lo của người làm cha, nên cười an ủi,

"Nhất định sẽ."

Nụ cười dịu dàng của cô như mang theo sức mạnh nào đó, sầu lo trong lòng Từ Chính Lâm chớp mắt được trấn an rất nhiều, cũng mỉm cười theo.

Từ Gia và Vệ Lăng Dương ở Z thị mười ngày thì khởi hành về B thành, dù gì hai người vẫn còn công việc, không thể ở lại lâu.

Ngày họ đi, Từ Chính Lâm đưa hai người ra sân bay, trước khi đi Từ Gia thì thầm với Từ Chính Lâm:

"Con có nhờ dì Khổng chăm sóc ba, dì ấy đồng ý rồi."

Từ Chính Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm thấy cái mặt già nua của mình sắp vứt đi luôn:

"Thằng nhóc này ... quan tâm nhiều làm gì? Mau đi xếp hàng kiểm tra an ninh đi."

"Bọn con đi rồi, ba nhớ giữ gìn sức khỏe, lần sau lại đến thăm ba." Từ Gia dặn dò đôi câu, cùng Vệ Lăng Dương xếp hàng làm thủ tục.

Từ Chính Lâm vẫn chưa đi, đứng tại chỗ nhìn bọn họ, Vệ Lăng Dương bước qua cổng kiểm tra, quay đầu thấy Từ Chính Lâm vẫn còn đó, bèn vẫy tay hô:

"Ba, ba về đi."

Từ Gia cũng vẫy tay, hốc mắt chợt nóng.

Máy bay cất cánh, Từ Gia nhìn xuống cửa sổ, vẫy tay với vùng đất bên dưới, Vệ Lăng Dương nắm tay cậu, an ủi:

"Chú nói tết ta sẽ về, rất nhanh là có thể gặp lại rồi."

"Ừ." Từ Gia gật đầu, kéo cửa xuống.

"Ngủ một lát đi." Vệ Lăng Dương đắp chăn cho cậu, "Đến nơi anh gọi em."

"Vâng." Từ Gia điều chỉnh một tư thế thoải mái, đầu dựa vào vai Vệ Lăng Dương, nhắm mắt lại.

Vệ Lăng Dương nghiêng đầu hôn lên tóc cậu, bàn tay hai người nắm chặt dưới lớp chăn.

- Toàn văn hoàn -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net