màu đỏ son

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người khiến hoa cắm rễ trong buồng phổi tôi.

Đẹp lắm,

Nhưng tôi không sao thở nổi."

Hôm nay lại là một ngày mới, lại là một ngày cậu được trông thấy anh.

Kim Yohan là tiền bối khoá trên của Cha Junho, cậu thích anh, thích đến phát điên, thích đến độ cậu cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì, làm gì nữa.

Bầu trời ngày thứ hai mang một màu xanh biếc, một màu xanh của tự do, màu xanh của sự hi vọng. Bởi lẽ vậy, cậu quyết định sẽ thổ lộ với anh tình yêu thầm lặng bấy lâu nay của mình.

Cha Junho thích Kim Yohan đã lâu, cậu đã thăm dò ý kiến của rất nhiều bạn học, họ đều đồng tình đến bảy phần anh cũng đã phải lòng cậu. Họ đều ủng hộ cậu, họ nôn nóng thúc giục cậu đi tỏ tình với anh, Junho rất vui, ai được nghe những lời như vậy mà không vui chứ? Cậu cũng chẳng phải ngoại lệ.

Nhưng đây vốn là chuyện riêng của Junho, tại sao họ cứ phải hối hả đến như vậy? có điểm gì đó không đúng - linh cảm cậu mách bảo như thế.

Nhưng Junho chẳng mảy may quan tâm, cậu chỉ cần biết cậu thích anh! Mọi người thì không hề ngăn cản mối tình sai trái này. Cậu chỉ cần biết đủ bao nhiêu đó, thế là được.

" a! kia rồi " - Junho thầm nghĩ, có người đã từng nói với cậu rằng giữa đám đông mù mịt như thế nào, chỉ cần là người mà bản thân thích, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Cậu hoàn toàn không phủ nhận câu nói này.

Junho chỉ đứng đó lặng lẽ ngắm nhìn anh, đây vốn là điều không hề xa lạ với cậu, một công việc hằng ngày khi đến trường.

Sao con người có thể mang một nét đẹp tuyệt trần đến như vậy nhỉ?

Kim Yohan không phải người trần mắt thịt, anh là tiên tử, là ánh sáng của mặt trời ấm áp nhất trên thế gian, là công lí, là đấng, là tất cả của Cha Junho

-" được rồi! mày phải can đảm lên "

Với những hơi thở nặng nhọc và ánh mặt đảo lịa, nét sợ sệt thoáng trên gương mặt trong giây lát, cậu tiến về phía anh.

-" có chuyện gì sao ChaCha? " _ đấy! anh lại gọi cậu như thế đấy! Cái tên thân mật đặc biệt hơn cả với những người khác.....

-" cho em hỏi một câu nhé? "

Gương mặt anh mới đầu nghệch ra có vẻ như đang khó hiểu, nhìn trông ngốc nghếch chết đi được, nhưng đối với với cậu, như thế gọi là đáng yêu.

-" trong các mối quan hệ sao đây, mối quan hệ nào không cùng huyết thống với anh : bố, mẹ và vợ ? "

-" ừm...vợ? "

-" ơi! anh kêu gì? "

Cuối cùng cũng thốt ra lời lẽ đã được cậu chôn giấu trong lòng bấy lâu nay, làm ơn! xin hãy có phép màu xuất hiện, chỉ một lần này thôi, Yohan cũng thích em mà đúng không?

-" gì đấy Junho? "

Ơ kìa? Sao anh lại gọi em bằng cái tên xa lạ ấy? sao không phải là ChaCha như mọi khi?

-" em thích anh, anh Yohan! "

Anh đơ mặt ra, có vẻ anh đang ngạc nhiên.

-" thế là tao thắng rồi nhé " _ chợt anh bật dậy, đập tay với một bạn học bàn trên.

-" em nghĩ em có tư cách để thích tôi sao? nhưng cảm ơn em, em đã làm tôi thắng vụ cá cược này rồi đấy "

-" ý tiền bối là sao? em không hiểu "

-" à, chuyện là mấy tuần trước, tôi lỡ chơi thua trận game với mấy thằng ôn dịch này, thế là tụi nó bắt tôi phải làm em rung động, tôi dường như đã mất hết hi vọng, nhưng ai ngờ, em thích tôi thật "

Ai đó hãy tát em một cái thật mạnh đi, để em có thể thoát khỏi cơn đê mê, thoát khỏi cơn ác mộng này, đây đâu phải là sự thật đúng không? 

-" anh Yohan lâu lâu đùa vui ghê, được rồi! đừng như thế nữa, anh...cũng thích em mà đúng không? "_ em sắp khóc đến nơi rồi, làm ơn đi, hãy nói với em chỉ là anh đùa.

-" em điên à? mà ngộ thật ấy nhỉ? robot như em mà cũng biết thích là gì à? xem chừng em cũng chẳng thích tôi như em nghĩ đâu "

Chát. Âm thanh vang lên giữa không gian tĩnh mịch, tất cả mọi người đều im lặng.

Cậu tát anh rồi.

Cậu cảm thấy tội lỗi.

-" em...em xin lỗi....anh có sao không? "

Junho đưa tay lên mặt, chủ ý định kiểm tra xem má của anh có đau không.

-" đừng đụng vào anh ấy, thứ gay ghê tởm "_một bạn nữ trong đám đông đó có vẻ không chịu được nữa, gạt phắt tay của cậu ra.

Junho chẳng nói gì nữa, em bước ra khỏi cửa lớp. tại sao mọi thứ lại diễn ra như thế này?

Anh có thể không thích em, nhưng sao anh lại sỉ nhục tình cảm của em? lại cho rằng em không thích anh như em nghĩ?

Anh là đồ tồi! nhưng em vẫn rất thích anh, có lẽ em điên rồi.

Gay thì sao? gay không đáng để được tôn trọng sao? em khác với mọi người là em sai sao?

Buồn bã, tuyệt vọng, đau khổ, em cố để cho nước mắt không rơi, làm bộ mặt mà em vẫn hay thể hiện ra bên ngoài bằng trạng thái tốt nhất.

-" này, tên ngốc đó là gay thật à? "

-" ewwwww, hèn gì, suốt ngày cứ bám lấy Yohan, mọi người nói mà tao còn không tin cơ đấy, đẹp trai thế mà lại "

-" robot Cha Junho, tự lên diễn đàn của trường mà xem đi, chắc giờ cũng hết chặn cậu rồi đấy "

Điện thoại cậu kêu nhiều đến mức nhức đầu, mặc kệ, cậu cũng chẳng có tâm trạng để xem.

-" Không xem thiệt à? cái trò đùa này từ đó mà ra đấy, cả trường đều biết trừ cậu thôi "

Gì cơ?

Cậu vội bật chiếc điện thoại đã cũ lên xem, bài biết này còn được ghim lên trang đầu?

Nội dung tóm tắt chỉ có Kim Yohan sẽ cưa đổ Cha Junho bằng mọi cách bởi cậu vốn là gay - việc này cũng chẳng khó gì.

Bình luận bày tỏ sự không tin và sự giễu cợt, tất cả họ thậm chí còn biết bài viết này đã chặn cậu, nhưng không một ai nói ra.

Kim Yohan là con người như vậy sao?

Nói cậu bị tâm thần cũng được, nhưng cậu không tin, chết cũng không tin.

Nói cậu điên cũng được, nhưng cậu vẫn thích anh, thích rất nhiều.

Nói cậu không bình thường cũng được, nhưng cậu vẫn muốn theo đuổi anh.

—————

Cha Junho chẳng thể chịu được nữa, em lại lần nữa bước vào lớp anh, đứng trước mặt anh hùng hoàng mà tuyên bố.

-" em yêu anh, anh có yêu em không? hãy cho em biết đi? em cầu xin anh một lần này thôi được không, em cầu xin anh hãy nói rằng anh cũng yêu em đi "

Yohan có chút khựng lại, nhìn cậu trong nước mắt đầm đìa mà quỳ xuống, có chút đau lòng.

-" đồ điên, buông cái tay mà cậu đang bám víu tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát nếu cậu cứ tiếp tục làm phiền tôi đấy "

Anh trong cơn điên loạn mà giật phắt chân ra, lực mạnh khiến cậu đập vào chân bàn bên cạnh, chảy máu, trước khi mất dần ý thức, cậu thấy anh vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, nhưng lần này dường như hơi khác, anh như muốn trốn tránh, có điều gì đó phiền muộn không thể nói ra.

Đến cuối cùng, vẫn chỉ có em ảo tưởng, anh chưa bao giờ yêu em cả.

" Nếu em giết ai đó vì anh,
   Liệu anh sẽ yêu em nhiều hơn chứ? "
—————

Hôm nay là lễ cưới của anh, em có đến, là người vợ tương lai sắp cùng anh bước vào lễ đường đã mời em.

Đúng là đẹp đôi mà, trai tài gái sắc, anh và người đeo vào tay chiếc nhẫn cưới rồi trao nhau nụ hôn nồng nàn.

Em đã từng mong ước vị trí đó là của em, bây giờ vẫn vậy.

Kim Yohan nhìn vào người con trai đang ngồi dưới khán dài, lòng thầm nhớ về kí ức, nước mắt bất chợt rơi.

" Cha Junho, tất cả là do em, chính em đã đẩy sự việc đi xa đến mức này, đừng trách tôi, xin lỗi, tôi yêu em "

Anh vẫn nhớ như in hôm đó là buổi chiều hôm thứ sáu, sắc trời mang một màu cam u buồn, điều đó làm anh cảm thấy không an toàn.

Vừa tạm biệt Cha Junho, một bạn học nữ đã chạy ngay lại chỗ anh, khó chịu thật, anh nghĩ vậy.

-" đừng chơi với nó nữa, nó chế nhạo cậu tới như vậy mà cậu còn tử tế như thế ư? "

-" gì vậy? đừng đặt điều "

-" tớ không đặt điều, nó đã nhắn tin chế nhạo cậu với bạn của tớ này, nó bảo nó đang cố gắng cưa cẩm cậu rồi đá một vố, nó xem cậu như trò đùa ấy! "

-" bằng chứng đâu? "

-"tớ có đem điện thoại này, để tớ đưa cậu xem"

Anh chẳng nói gì nữa, lời nói của bạn nữ này cũng có phần đáng tin? bạn học này vốn nổi tiếng hiền lành và tận tình.

-" có thật sao? " _ lời nói anh vô tình thốt ra khi bạn nữ đó đưa cho anh xem, sao lại thế?

-" thật 100% nhé, lúc đầu tớ cũng sốc lắm, mà này, cậu thích thằng bé đó thật à? "

-"....không có "

-" ừm, thế thì tốt "

————-

Cô dâu hôm nay chính là cô gái đã gạt phắt tay của Junho ra, sỉ nhục cậu là gay, cũng là người đã nói với Yohan rằng Junho đã đùa cợt anh.

-" uầy, chú rễ của chúng ta đã hạnh phúc đến rơi cả nước mắt rồi này "

Junho rời đi, cậu lái xe thật nhanh đến vách đá gần nhất.

" em đã giết chết chính con người của em rồi, anh vẫn không yêu em "

Tiệc tàn, Kim Yohan vội đi tìm Cha Junho nhưng không thấy, kể từ đó, anh không bao giờ nhìn thấy cậu nữa.

Mấy năm sau khi cưới, Kim Yohan đã có một đứa con, anh muốn chụp cho nó một bức ảnh.

Anh mượn tạm điện thoại vợ vì máy anh đã hết pin, ấy chà, con anh đúng là đẹp giống anh.

-" để papa chỉnh sửa ảnh cho con nhé! ai chứ con của papa phải luôn đẹp "

Anh mở mục chỉnh sửa ra, lỡ ấn vào mục lịch sử chỉnh ảnh.

Cái gì đây? Từng bức ảnh mà vợ anh đã tố giác Cha Junho với anh ngày đó, đều nằm trong đây, tất cả đều là cắt ghép và chỉnh sửa.

Anh không nói nên lời, anh đã trách lầm cậu rồi sao?

Anh điên cuồng điều tra tung tích cậu, phát hiện cậu đã ra đi vài năm trước, vội mở ảnh mà anh với cậu đã từng chụp chung, ôm lấy mà gào khóc.

Bầu trời hôm nay mang một màu đỏ son, một màu đỏ nồng ấm nhưng anh lại hụt hẫng và trống vắng đến lạ.

Cha Junho vì không phát hiện sự việc sớm, điên dại vì tình yêu mà dẫn đến cái chết đến đau lòng.

Kim Yohan vì không tin tưởng vào người mình thương mà bỏ lỡ nhau, ôm dằn vặt đau khổ đến suốt cuộc đời.

Bạn học nữ vì đặt điều gây chuyện, nhưng cuối cùng cũng vì quá yêu anh nên phải chịu sự ghẻ lạnh của chồng.

—————————-
Trả test cho heaven-ih ạ! xin lỗi vì mình còn non kém uwu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC