2:00AM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chẳng hiểu tại sao mình lại ghét bỏ việc trưởng thành đến như vậy. Trưởng thành theo cái nghĩa là làm người lớn. Mà người lớn không tính theo tuổi tác hay định nghĩa của người ta thế nào là người lớn.

Với mình, nghĩa của từ 'người lớn' ấy chỉ bao hàm chặt chẽ trong những gì người lớn làm và người lớn nghĩ khi mà người ta nghĩ và làm như những người lớn mà thôi. Đó là một kiểu định nghĩa thuần túy kinh nghiệm.

Tất cả thu lại chỉ còn bằng một ý niệm bé bỏ như thế này: mình từ chối để bị bao hàm trong thứ định nghĩa đó. Mình sẽ không dùng từ đó để nói về bản thân mình.Tức là mình sẽ không bao giờ nói và làm với các nhãn mác 'người lớn' trong đầu.

Mãi mãi lớn lên nhưng không bao giờ trở thành 'người lớn'. Điều này làm mình đau khổ.

Mình có một mối quan hệ khó hiểu với ngôn ngữ. Không chỉ là văn học, mà ngôn ngữ. Nhớ biết bao nhiêu những ngày mình học về sự hình thành của ngôn ngữ, cấu tạo của những đơn vị nhỏ nhất trước hết là tiếng cho đến tổ hợp có nghĩa khổng lồ bao la. Những ngày mà ngôn ngữ ám lấy mình. Những ngày mình muốn vượt trên ngôn ngữ. Những ngày vừa có nghĩa vừa giảm xuống thành âm thanh vô tri vô giác. Những ngày mình biết bản thân kém cỏi nhưng kề ngay bên mình, trước mắt mình, xung quanh mình đều là những điều tuyệt diệu, xinh đẹp hơn mình, sâu sắc hơn mình và trong thâm tâm, có một niềm tin rằng một ngày nào đó sự kém cỏi của mình sẽ nhờ những điều tuyệt diệu này mà nhạt nhòa dần đi.

Những ngày gần đây, ngôn ngữ dường như cứ đang rời xa đi. Mỗi khi đọc những câu chữ chắt chiu đây đó, mình lại muốn khóc như thể lâu ngày gặp lại người bạn cũ.

Người bạn mình đã phản bội.

Người bạn dù đã bị phản bội nhưng bản chất vẫn không hề thay đổi.

Người bạn sẽ xa mình mãi mãi.

Chính vì thế mình khóc.

Phản bội thế nào: mình đã hứa những gì? mình sẽ luôn đối xử với ngôn ngữ thế nào và bây giờ thì thế nào?

Bây giờ thì...mình chẳng có gì hết. Từng chữ mình viết ra không phải của mình và chẳng có tác dụng gì cho mình. Nhưng sẽ vẫn cứ viết ra, dần dần sẽ quên đi những gì tốt đẹp đã cũ.

'Bởi đây là thế giới của người lớn.'

Nhớ những ngày học triết học Aristotles có một ý như sau: Mọi biến động của thế giới này đều là chuyển động từ tốt đến xấu.

Hóa ra mình chỉ có thể hiểu được điều này khi sự biến đổi đã xảy ra."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net