juin - luhan [vi]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng sáu, đáng lẽ, đáng lẽ phải tràn ngập ánh dương...

Không hiểu sao, trong mơ, Bắc Kinh lại có biển, một bờ biển dài, nước biển có màu xanh lam nhạt như bờ biển ở Ithaca nước Hy Lạp. Có một vầng dương chói lọi tuyệt đẹp xuất hiện trên bãi biển ấy, tỏa rạng những ánh huy hoàng dọc những triền cát màu trắng vàng lấp la lấp lánh. Luhan mơ thấy mình là chàng hoàng tử cổ tích đeo một chiếc túi rộng ngang lưng đi một đôi giày màu xanh mũi nhọn bằng vải thô đã sờn, chàng đứng trên bờ cát thoải nhìn xuống biển xanh rồi ngước lên nhìn mây trời. Chàng cười mãn nguyện, mãn nguyện chứ, cảnh tượng mới đậm đà, rõ nét, mới phóng khoáng mãnh liệt biết bao. Chàng nhếch mép cười khi ánh mắt màu nâu sậm của chàng dừng nơi con thuyền cỡ lớn màu trắng đậu gần bờ - con thuyền của chàng, chính con thuyền này sẽ đưa chàng đi thật xa, vượt qua những con nước dữ xinh đẹp của các nàng thủy tiên, vượt qua những vùng nước sâu xoáy tít của những vị hải thần dữ tợn, theo dấu mặt trời ngày đêm không ngừng nghỉ, đi mãi, đi mãi... Luhan nhảy vọt một bước lên thuyền thì mặt trời đã chạy đến cuối trời, trong một nháy mắt! Chàng dõi mắt theo những vệt mây màu tía, màu hồng đang dần tắt. Rồi đột ngột chàng quay lại, một thành phố nào hiện ra với những tòa nhà nhấp nhô, cao vút. Bầu trời đằng sau thành phố trông có vẻ gì xám xịt kinh khủng cùng những cột khói nơi đâu bốc lên cứ chốc chốc một nhiều. Chàng quay về phía chân trời phía biển, mặt trời đã khuất bóng, kéo đi theo cả nước biển xanh như của vùng Ithaca, con thuyền của chàng giờ nằm chỏng chơ trên nền cát khô...

Tiếng còi xe làm chàng chợt tỉnh giấc. Luhan từ từ mở mắt, đầu tiên là trần nhà màu xanh lơ nhợt nhạt chào đón chàng – cái trần nhà bẩn thỉu đầy bụi và màng nhện. Luhan từ chối nhìn vào thứ gớm ghiếc này, chàng khép hai đôi mi dài lại, nhăn nhó rồi thở dài. Tiếng còi xe đã dồn dập hơn, chàng đã biết được là sẽ nghe thấy tiếng còi xe vì đêm qua chàng để hé cửa sổ phòng để sáng nay chính những âm thanh này sẽ gọi chàng thức dậy, ấy thế mà chàng vẫn cứ chửi chúng – những tiếng còi xe chết tiệt. Chàng với lấy cái gối, cố ấn nó vào hai tai mình, sẵn sàng trở lại với giấc mơ xinh đẹp vừa bị gián đoạn. Ừ mà đoạn cuối là thế nào, thật nhiều ẩn dụ làm sao. Chàng nghĩ, rồi cựa quậy vài cái rồi lại bật dậy ngay lập tức.

"Mẹ nó!"

Luhan lia mắt quanh phòng, không có gì bị lấy đi, vẫn còn một giá vẽ với vài tờ giấy đầy những nét nguệch ngoạc rơi vãi lung tung phía dưới. Một cái bàn giấy cùng vài quyển sách cũ đã quăn mép, sờn gáy – một cuốn Robinson Crusoe, một cuốn Odysse và một cuốn tập toàn những bức họa kinh điển. Nếu ai tò mò muốn giở xem thì thể nào cũng thấy những nét gạch xóa bằng chì rất đậm nét cứ xuất hiện vài trang một, trừ cuốn tập tranh ra. Luhan không phải là người coi sách như bạn hiền, chàng là một bạo chúa thực sự với những thứ gì là "của chàng".

Trở lại với căn phòng, gần đầu giường có một chiếc ghế đẩu bằng gỗ trông khá cũ đi cùng bộ với cái bàn. Trên ghế có vắt ngang một chiếc sơ mi màu xanh công nhân đã mốc lên một chút phần lưng áo, chàng đưa tay lấy trong túi áo ngực ra một cái khẩu trang màu trà, thản nhiên đeo lên rồi vẫn ngồi nguyên trên chiếc giường đơn bừa bộn. Tác giả thấy cảnh này hầu như hàng ngày, bao giờ cũng những hành động y hệt như nhau, lặp đi lặp lại, không đổi.

Sáng nay, bầu trời Bắc Kinh có sáng hơn mọi hôm, chắc là do tháng sáu đã đến, nhiệt độ từ mặt trời có dữ dội hơn, ánh sáng từ bên ngoài thi nhau len qua cái rèm cửa rách nát tả tơi đang bị gió thổi lật qua lật lại chạy vào trong phòng. Bên trong căn phòng của chàng thì hơi tối, phòng thì khá sâu, nên ánh sáng chỉ chạm được đến vai trái của chàng thôi. Mái tóc vàng như tơ của chàng bừng lên, rối bù sau giấc ngủ mê mệt. Chàng không mặc áo, những đốm sáng vương trên làn da màu nhợt từng mảng lớn. Từ đây, trông chàng như bị xẻ đôi ra, một nửa ngoài sáng, một nửa trong tối, và đẹp đẽ như một hoàng tử thứ thiệt.

Luhan lắc lắc đầu, nhảy mạnh khỏi chiếc giường vốn đã ọp ẹp lắm. Chàng mặc độc có cái quần đùi màu mận, lê bước ra đến gần cửa sổ. Chàng ló mắt nhìn ra ngoài, từ tầng sáu khu nhà tập thể thuộc ký túc xá Học viện Mỹ Thuật Trung ương Bắc Kinh, cảnh tượng hôm nay không khá hơn những hôm trước là bao. Đôi mắt dễ thương của chàng chăm chú nhìn những làn xe hơi chạy tuần tự trên con đường đại lộ gì đó mà tác giả đã quên tên rồi, hết lượt này rồi đến lượt khác. Đối diện khu nhà này là một chốt đèn giao thông lớn, chàng đứng nhìn những chiếc ô tô đủ các loại màu dừng rồi lại đi đến rất lâu. Từ dưới lòng đường dội lên những âm thanh inh ỏi, những thứ âm thanh này lại dội vào các vách nhà, các mặt kính khiến chúng bị khuếch đại lên nhiều lần rồi khoét sâu vào thính giác người, như một mũi khoan độc ác. Mới sáng, nhưng bầu không khí đã nóng nực hơn mọi ngày. Ngày thứ ba của tháng sáu, đột ngột không khí của Bắc Kinh như một tấm kim loại bị nung lên. Những luồng nóng từ trời ụp xuống, từ dưới đất bốc lên quay chín những triệu triệu công dân ở giữa, đi đi lại lại, hít hít thở thở trong một màn khói dày đặc. Không thấy ánh nắng, kỳ quái một điều, không, hai điều ở nơi thủ đô của Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Trung Hoa này là – không thấy ánh nắng mặt trời mà chỉ thấy một màn khói lúc dày lúc mỏng hiện diện trong thành phố, và, ai ai cũng đeo khẩu trang.

Luhan bỗng nhiên quay trở vào bên trong khi mà tác giả chưa kịp miêu tả xong cũng chưa kịp giải thích cái chi hết, hệt như mọi lần. Chàng uể oải đi đến bên cái ghế đẩu, vơ lấy cái áo sơ mi màu thanh thiên rồi chui vào trong nhà tắm một hồi rồi trở ra với một chiếc quần jeans trên người. Thân hình chàng không to lớn lắm, khung xương chàng có vẻ nhỏ, nhưng cơ bắp trên người lại săn chắc, khỏe mạnh. Đây, chính điều này là điều tác giả thích nhất ở chàng – chàng là một chàng hoàng tử thứ thiệt, thiệt ngầu, thiệt xinh xắn, và có một không hai. Không, chàng còn là một họa sĩ tương lai, một tâm hồn cao cả và...

"Cạch"

Đấy, tác giả chưa kịp tâng bốc xong thì chàng đã đi ra ngoài và đóng cửa một cách lạnh lùng. Bản vẽ không còn trên khung, chắc chàng đến học viện, cách đây cũng chẳng xa.

Một điều nữa rất lạ và rất hay ở chàng hoàng tử này là chàng không đổ mồ hôi. Vì một lý do nào đấy, tác giả biết được hiện tại thì nhiệt độ ngoài trời ở Bắc Kinh là 41 độ C, vào lúc 8 giờ sáng; thế mà Luhan đi lại hiên ngang trong cái nóng kinh người này mà làn da mượt mà kia của chàng không hề lấm tấm mồ hôi nhễ nhại như bất cứ ai khác, da chàng ửng hồng lên một chút, thế thôi.

Chàng phải đi cắt qua đại lộ thì mới tới được giảng đường. Lúc này, chàng đứng bên vệ đường chờ đèn cho qua. Cùng đứng với chàng chỉ có vài sinh viên khác, những kẻ này thì chẳng thể bằng chàng được, tóc chúng đen và bết bát, da mặt chúng vàng sạm và đầy mụn, lại còn đeo khẩu trang. Ngoại trừ Luhan, những người khác đeo khẩu trang đều trông thật xấu xí, theo như nhận định của tác giả. Đương nhiên, sự hiện diện của chàng khiến cho bầu không khí lúc nào cũng như sương phủ này có sáng ra được chút ít, kẻ khác không khỏi phải lén lút nhìn chàng ghen tỵ. Chàng quả thật quá đẹp trai.

Luhan chăm chú nhìn vào một điểm bên phía đường đối diện – một màn hình khổ rộng đang chiếu hình ảnh mặt trời mọc cho mọi người cùng xem. Tác giả do bất đồng ngôn ngữ, không đọc được rằng hình ảnh này họ quay ở đâu, chỉ biết trên màn hình là một cảnh biển huy hoàng rực rỡ và mặt trời thì đang tỏa rạng chói lóa bên trên. Lý do của việc này thì cũng dễ hiểu thôi, ý tác giả là việc đặt màn hình chiếu mặt trời trong thành phố ấy mà, đơn giản là màn khói bụi ngày càng dày đặc nên người dân Bắc Kinh không thể trông thấy mặt trời nữa, lúc nào trong ngày bầu trời cũng chỉ có một màu xám xịt, không gian mờ ảo, khó khăn lắm người ta mới nhìn thấy mặt nhau.

Đèn tín hiệu chuyển xanh, Luhan vội bước qua đường. Chàng đi một đoạn trên mặt đường rồi chuyển xuống dưới hầm đi bộ, dưới này có nhiều người thế nhưng lúc nào cũng yên tĩnh, chỉ có người, rất nhiều đi đi lại lại mà thôi. Trở lại trên mặt đất, chàng đang ở trước cổng học viện lừng danh. Chính giữa cổng trường là một bức tượng cỡ vừa thể hiện một cái gì đó không rõ. Nhiều khách viếng thăm đã phải nặn óc suy nghĩ xem cái đối tượng mà tác phẩm muốn thể hiện là gì. Chỉ biết đó là một khối các dải nhiều màu quấn vào nhau theo một hình thù rất kỳ dị, theo một khối gần như là khối nón, lại gần như là khối trụ. Nhìn từ xa người ta tưởng như có ai đó đã vo viên những dải lụa vào với nhau rồi đặt lên cái bệ này, nhìn gần thì những "dải lụa" này làm bằng thạch cao cao cấp, được tô vẽ tinh xảo. Nhưng thế nào thì cũng không ai đoán ra hàm ý của tác phẩm. Dưới chân tượng là một đống rác mini, xuất hiện nhiều nhất trong các đống rác là những chai nước có chạy một loạt các loại tiếng, muốn chứng minh rằng đây chính là nước sạch quý hiếm mà Bắc Kinh không biết làm cách nào đã có được. Tác giả cũng không biết bao nhiêu tiền một chai nước 500ml nhưng nghe nói cái sinh viên phải để riêng ra một khoản mua nước sạch uống hàng tháng. Luhan rẽ ra sau trường, chàng mua một chai và chẳng dè dặt, chàng tu một hơi hết đến hơn nửa. Rồi đeo lại khẩu trang, chàng hoàng tử của chúng ta cắp chặt bản vẽ tiến vào bên trong sân trường.

Hôm nay Luhan bị đuổi khỏi giảng đường. Giờ học đầu tiên, giảng viên có giới thiệu về bức Hoa Hướng Dương của Van Gogh và yêu cầu từng sinh viên (vẫn đang đeo khẩu trang) sao chép lại tác phẩm. Luhan đã giơ tay xin thắc mắc. Đây là lần đầu tiên chàng nói một cái gì đó ở ngôi trường này. Chính xác thì chàng đã hỏi là "Thầy nghĩ sao về những bông hướng dương ở Bắc Kinh, thầy có nghĩ chúng sẽ chết hết không? Mà nếu không thì chúng phải hướng về hướng nào, chúng ta đâu có mặt trời nữa?". Thế là giảng viên – một họa sĩ lừng danh trong giới mỹ thuật Trung Quốc đã nổi cơn tam bành mà đuổi chàng ra ngoài vì chàng "đột nhiên lẩm bẩm như người điên". Các sinh viên khác tiếp tục sao chép họa phẩm kinh điển và cố giải thích bức họa theo mỹ quan của tác giả kinh điển quá cố.

Trên đường trở về ký túc xá tám tầng lầu nằm trương mặt trước đường đại lộ, Luhan gặp một đám đông tụ tập ở một cửa hàng nước. Đây là một đại lý nước khá lớn, chứ không phải là vài cửa hàng bán lẻ tầm thường hay bán chui rúc ở các góc phố. Luhan chỉ dừng lại vài giây để nghe. Những người tụ tập này là khách hàng của đại lý, đang biểu tình đòi đại lý bồi thường thiệt hại cho một trường hợp nhiễm độc vì uống "nước sạch" đại lý này chế biến. Những chuyện như thế này thì cũng không khan hiếm thời buổi này lắm, nếu mà chăm chỉ đọc báo mỗi ngày, bạn sẽ thấy hàng trăm tin về các vụ ngộ độc nước trên toàn quốc, nhiều nhất là ở Bắc Kinh, cùng các vụ ngộ độc khác. Nhu cầu quá lớn về nước thường dẫn đến tình trạng cung không đủ, và nếu không muốn toàn bộ người dân chết khát thì chính phủ phải chấp nhận vài người chết vì ngộ độc vậy. Cái giá này vẫn còn quá rẻ.

Chàng đi đến góc phố bên trái, như mọi lần, đống rác cao quá đầu người vẫn nằm ngay đấy. Một đống rác chỉ toàn vỏ nhựa, vỏ can "nước sạch" sau khi dùng. Họ tập hợp chúng lại thành đống để người ta đem đi tái chế cho dễ. Dưới cái nóng tháng sáu, những chai nhựa tưởng như có thể tan chảy ra thành chất lỏng bất cứ lúc nào.

Luhan về đến ký túc. Từ dưới tầng một, chàng đã nghe thấy tiếng máy bơm nước. Càng lên cao thì âm thanh nặng nề càng giảm dần. Khi chàng bước vào phòng thì cũng không còn nghe thấy nữa. Chàng mở vòi nước, một thứ nước vàng sạm đục ngầu chảy ra yếu ớt. Luhan đá cái xô về phía miệng vòi, tiếng nước rơi vào xô lộp độp, từng chút, từng chút một. Đã gần mười một giờ trưa, nhiệt độ đã là 42 độ, ánh sáng không nhiều hơn được một chút, bên ngoài, nếu hướng tầm mắt ra xa sẽ chỉ thấy một bầu trời xám xịt, một màn sương dày lẩn quanh những tầng tầng lớp lớp các tòa nhà cao thấp trùng điệp.

Luhan kéo bức mành rách nát của mình kín lại để bóng tối bao phủ căn phòng. Chàng nhìn những bức vẽ rơi trên sàn, những vệt màu đây đó, những lọ màu nước, màu sơn, những cây bút chì, bút vẽ có cái đã gẫy, có cái chưa. Chàng cởi áo, sẵn sàng trở lại với những giấc mơ của mình. Tiếng nước chảy vào xô mỗi lúc một nhạt dần...

Hết

---

AN: ý tưởng cho Tháng Sau như là một truyện ngắn thuộc 1 bộ 12 tháng viết cho EXO tuy nhiên không thành. Mình định xây dựng một kiểu cốt truyện Peter Pan và Tinker Bell trong một bối cảnh dystopia tương lai. Rút cuộc mất cảm hứng và không thể viết tiếp. Nhưng đoạn trên tuy ngắn khiến mình thấy khá hài lòng với cách dẫn truyện. Dù sao hồi viết cái này cũng tập tành trẻ trâu thôi lol.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net