- with nhã nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nàng lên xe. Tiền xe là tuổi trẻ, nàng trả hết tuổi trẻ của mình để được đi mãi. Ngày, đêm ập xuống không có dấu hiệu báo trước. Mặt trời lướt qua vàng khé xen mặt trăng vàng nhạt. Nàng nhìn qua khung cửa; chỉ có nàng tuyệt không ai khác nữa; đi dạo; đọc sách; uống nước; tắm; ngủ; làm tình... với những cái bóng vô hình."

Đợi Đến Lượt - Đinh Phương

__________

Franz Kafka đã chết

Ông chết trên một thân cây mà ông không thể leo xuống được. "Xuống đi!" họ hét lên với ông. "Xuống đi! Xuống đi!" Bầu yên lặng bao trùm bóng đêm và bóng đêm lấp đầy sự im lặng khi họ đợi Kafka lên tiếng. "Tôi không thể," cuối cùng ông nói, với vẻ tiếc rẻ. "Sao thế?" họ gào lên. Những vì sao rải đầy nền trời đen. "Vì lúc ấy các người sẽ không còn yêu cầu tôi nữa." Người ta thầm thì và gật gù với nhau. Họ quàng tay qua người nhau và chạm vào tóc của con cái mình. Họ nhấc mũ chào người đàn ông nhỏ bé, ốm yếu có đôi tai của một loài sinh vật lạ đang ngồi trên thân cây tối thẫm trong bộ vest nhung đen. Rồi họ quay người, bắt đầu trở về những căn nhà nằm dưới vòm lá. Trẻ con được công kênh trên vai các ông bố, buồn ngủ vì được đưa đi xem người đàn ông viết sách trên những mảnh vỏ tước ra từ cái cây ông không chịu leo xuống. Bằng chữ viết tay hoa mỹ, mềm mại, khó đọc. Và họ ngưỡng mộ các cuốn sách đó, họ ngưỡng mộ ý chí cùng sự bền bỉ của ông. Rốt cuộc: ai mà không muốn chiêm ngưỡng sự cô đơn của ông cơ chứ? Lần lượt từng gia đình trở vào nhà sau lời chúc ngủ ngon và một cái nắm tay, đột nhiên cảm thấy biết ơn vì sự đồng hành của những người láng giềng. Cửa khép lại cho những căn nhà ấm áp. Nến thắp lên bên những ô cửa sổ. Cách xa đó, trong cái tổ trên cây, Kafka lắng nghe tất cả: tiếng loạt soạt của quần áo bị ném xuống sàn, của đôi môi run rẩy lướt trên những bờ vai trần, của những chiếc giường cót két dưới sức nặng của sự dịu dàng. Tất cả đều lọt vào vành tai nhọn mỏng manh và lăn rền trong không gian tư duy rộng lớn của ông.

Đêm ấy, một đợt gió lạnh buốt thổi tới. Khi lũ trẻ thức giấc, chúng bước ra cửa sổ và thấy thế giới bị bọc trong băng đá. Một đứa, đứa nhỏ nhất, hét lên vì vui sướng, tiếng hét của nó xuyên thủng bầu yên lặng và làm nổ tung lớp băng bọc ngoài cây sồi khổng lồ. Thế giới bừng sáng.

Họ tìm thấy ông bị đông cứng trên nền đất như một con chim. Người ta nói rằng khi đặt tai mình vào hai vành tai ông, họ có thể nghe thấy chính mình.

(nhã nam trích LỊCH SỬ TÌNH YÊU - Nicole Krauss)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net