Chương 12: Một Triệu Khả Năng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đâu, em cảm thấy dì ấy rất dễ mến. Sao chị và Raymond lại gọi dì ấy là Phương nữ sĩ?"

Gọi bà là Phương nữ sĩ vì tuổi trẻ huy hoàng của bà đến giờ vẫn còn vang danh. Học cao hiểu rộng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Nữ nhân tài sĩ, lại rất khiêm tốn và khéo léo, thời trẻ đã làm biết bao nam nhân say đắm, trong số đó có cả ba cô.

Cô lại nói, "Lát nữa có màn bắn pháo hoa, tôi biết một chỗ xem rất đẹp. Em có muốn đi với tôi không?"

Chủ yếu là muốn trốn khỏi nơi ồn ào này, ai biết lúc nào sẽ có người đến kéo cô tham gia vào các trò chơi trong bữa tiệc. Trương Hàm Vận dĩ nhiên là đồng ý liền nháy mắt cười, cùng cô cầm theo ly rượu của mình, lẻn ra khỏi đám đông. Từ xa, phía sau có đôi mắt dõi theo cho đến khi hai người đi khuất dạng vào trong.

Raymond đang đứng nói chuyện cùng vài người bạn.

"Raymond, người đó là ai?" Mẹ anh đi lại bên cạnh hỏi.

"Mẹ nói ai ạ?" Anh cúi người nhìn sang bà.

"Cô gái lúc nãy đã hát chúc mừng trong hôn lễ của tiểu Vũ."

"Em ấy tên Trương Hàm Vận, là một diễn viên."

"Là bạn của Hàn Tuyết sao?"

"Không ạ, Hàm Vận không phải là bạn của Hàn Tuyết. Tụi con tình cờ quen thôi, hôm trước trùng hợp gặp lại khi đang đi du lịch, tiểu Vũ mời em ấy đến dự tiệc."

Cả buổi tối bà trông thấy hai người đi cùng trò chuyện có vẻ rất thân thiết, nhưng Raymond lại nói họ không phải là bạn bè. Cô gái xinh đẹp đó nhìn có nét quen mắt, bà lại không tài nào nhớ được đã gặp khi nào.

Cô dẫn Trương Hàm Vận vào một căn phòng trên tầng, ngoài ban công có một cái bàn và hai chiếc ghế nhỏ. Từ đó nhìn ra bên ngoài, thấy bao quát toàn bộ khung cảnh tiệc đang diễn ra bên dưới.

"Em chờ một lát."

Trương Hàm Vận ôm cánh tay gật đầu. Cô ra ngoài lấy thêm một chai rượu vang, rẽ vào phòng trước đó đã dùng để thay y phục, với tay lấy áo khoác của mình.

"Cảnh đẹp thì phải có rượu ngon."

Không biết Hàn Tuyết từ đâu tìm được một chai Chateau Lafite 2007, lúc trở vào vẻ mặt đắc ý đưa lên khoe với cô khiến cô cười đến tít mắt.

"Em khoác vào đi, ở đây gió nhiều. Đừng để bị cảm." Hàn Tuyết đưa áo khoác của mình cho Trương Hàm Vận.

"Cảm ơn chị." Chị chu đáo thật, cô đang mặc váy hở nửa lưng, ngoài đây lại hơi lạnh.

"Không có gì."

Cảnh đêm náo nhiệt, người bên cạnh trò chuyện vui vẻ, rượu làm người ta cởi mở hơn.

Bữa tiệc kéo dài đến khuya, mọi người tham dự đều vui vẻ và nhiệt tình.

Chai vang đã cạn.

Cô vân vê ly rượu trên tay, nhìn sang Trương Hàm Vận. Khuôn mặt em ấy hơi đỏ, không biết đã say hay chưa. Đôi mắt ấy vừa rồi còn đầy ý cười nhìn cô, bây giờ hơi rủ xuống, dường như đang có tâm sự.

"Em có tâm sự sao?"

"Không có, sao chị lại hỏi vậy?"

"Đoán thôi. Nếu em có tâm sự, có thể xem tôi như một người lạ, thoải mái nói ra."

Sao như vậy được, chị cũng không phải người lạ, Trương Hàm Vận ngẫm nghĩ.

Ở cạnh chị rất thoải mái, cảm giác không cần phải lo nghĩ hay bận tâm điều gì. Với người khác cô luôn có một lớp tường ngăn cách, không dễ gì bộc lộ cảm xúc thật bên trong, nhưng từ khi gặp chị, lớp phòng bị ấy không biết lúc nào đã dỡ xuống.

Phải chăng đây là cảm giác chỉ có mỗi khi ở cạnh Hàn Tuyết.  

"Có người lạ nào lại hào phóng chia sẻ một chai rượu đắt tiền với nhau như vậy?"

"Bây giờ cũng không tính sao?"

"Không tính." Lại cười lắc đầu, Trương Hàm Vận cảm thấy hơi nặng đầu, rượu ngon mùi vị tuyệt vời nhưng hơi mạnh, ngấm dần say từ lúc nào không biết.

Sau màn tung hoa cưới, mọi người lại tập hợp xem pháo hoa.

"Bắt đầu rồi, em đến xem đi." Cô uống nốt rượu trong ly rồi đặt xuống bàn. Đứng lên đi đến gần thành ban công.

Trương Hàm Vận cũng đặt ly xuống bàn, đi vòng qua đứng cạnh cô.

Màn pháo hoa đẹp mắt kéo dài hơn mười phút. Sau đó mọi người lại vỗ tay, hô to hò reo chúc mừng. Tiệc kết thúc, khách mời và mọi người lần lượt ra về. Người lớn hai gia đình đã lên xe trở về, Raymond cũng đi cùng. Danny và Hàn Vũ có một phòng nghỉ nên ở lại qua đêm.

"Raymond."

"Vâng?"

"Hàn Tuyết đâu?" Phương nữ sĩ hỏi.

Anh được hỏi bất ngờ không biết phải trả lời sao. Đại tiểu thư đâu nhỉ? Raymond nghĩ nghĩ một lúc, phải rồi, Hàn Tuyết đi cùng Hàm Vận.

"Em ấy ngồi xe Tony ở phía sau." Và hình như là Hàm Vận say rồi.

Ngồi trên xe mà lúc chiều đã đến đón Trương Hàm Vận, cô nói với Tony.

"Đưa em ấy về khách sạn trước, sau đó về biệt thự."

"Vâng!"

"Em ổn không?"

"Vẫn ổn." Trương Hàm Vận ngồi cạnh cô, lúc này đã say, nhướn mắt nhỏ tiếng trả lời.

"Em nhắm mắt một chút đi, đến nơi sẽ gọi em."

"..."  

Trương Hàm Vận gật đầu, thả lỏng cơ thể. Không gian nhỏ trong xe, Hàn Tuyết ngồi bên cạnh, trên người chị còn có mùi thơm rất dễ chịu, cảm thấy mí mắt ngày càng nặng. 

Xe chạy được một lúc, đến khúc ngoặc rẽ vào đường lớn. Hàn Tuyết cảm thấy bên vai hơi nặng, người kia đang tựa đầu lên vai cô, yên lặng ngủ.

"Ngoan thật, lúc say cũng không nháo." Nở nụ cười ấm áp, sau đó kéo áo khoác phủ lên người Trương Hàm Vận.

_____

Em bé đang đi du lịch, phải chạy show hát đám cưới thì chớ, còn gặp chị nhà văn rủ rê em bé uống rượu. 

=]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net