Chương 32: Thanh Giả Tự Thanh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

L.U.V - SNOWFLAKE

By LaniDreams

Chương 32: Thanh giả tự thanh

Mặt trời đã lặn, một ngày lại trôi qua.

Bên ngoài, các tuyến phố lần lượt nối nhau sáng lên nhờ những ánh đèn vàng ấm áp.

Căn nhà vẫn như hôm qua, chủ nhân ở bên trong chẳng buồn mở đèn, không gian yên ắng đến mức mỗi khi có cơn gió thổi nhẹ qua cũng nghe thấy. Tấm rèm mỏng bên khung cửa sổ phòng khách đang bay phất phơ.

Dáng người nhỏ nhắn đang ngồi bó gối trên ghế bành, túi xách cùng điện thoại nằm ở trên bàn trà, ngay trong tầm mắt. Có bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu tin nhắn, đôi mắt ấy đều thấy hết, nhưng không muốn trả lời bất cứ ai. Không bận tâm về tin đồn ngoài kia, công chúng và dư luận bây giờ có đang bênh vực hay là công kích vùi dập, cũng mặc kệ.

Trên đường lái xe từ Nam Kinh về đây, đầu óc Trương Hàm Vận trống rỗng. Cô thật sự là không biết phải làm gì, chỉ biết một điều duy nhất là bản thân cần được yên tĩnh.

Không ai biết cô đang ở đây, địa chỉ ngôi nhà này cô chưa từng nói với ai. Hàng xóm bên cạnh cũng không thân thiết, họ chẳng mấy khi quan tâm hay để ý đến việc cô có về nơi này hay không. Bởi vì, mỗi năm đều trở về trong đêm và khi xong việc thì cũng rời đi trong đêm.

Nơi đây rất yên tĩnh, mặc dù không có nhiều thời gian sống ở đây, nhưng ngôi nhà này luôn mang cho cô một cảm giác ấm áp và an tâm lạ thường.

Ngủ được một giấc, bây giờ tinh thần Trương Hàm Vận đã khá hơn. Cô dần dần bình tâm lại, tính toán và suy nghĩ về những việc đang xảy ra, sau đó tự cảm thấy buồn cười, vì từng ấy thời gian hoạt động trong giới giải trí, bây giờ nhận thấy những việc đã làm không có chút ý nghĩa gì với bản thân. Tự hỏi rồi hoang mang nghĩ liệu có phải giới giải trí - mặt trên là phồn hoa rực rỡ cách một lớp mỏng là bùn lầy tăm tối bên dưới, nơi đó không phải là nơi dành cho cô? Nếu thật sự như vậy, thì đâu mới là nơi cô thuộc về?

Hàn Tuyết và Raymond đến Tuyên Thành thì trời đã tối hẳn.

Theo địa chỉ trong tư liệu mà Hàn Tuyết đã xem qua, nhà của Trương Hàm Vận nằm ở ngoài trung tâm. Từ trung tâm, Raymond lái xe đi tiếp ra ngoại ô, nửa giờ sau rẽ phải tại ngã ba, đi vào một con đường nhỏ. Ban đầu rẽ vào thì thấy nhỏ, nhưng khi đi sâu vào trong mới thấy là mặt đường rất rộng và thoáng, hai bên đều có thể đậu xe song song trước nhà.

Raymond lái chậm, khu dân cư này dãy nhà hai bên hơi thưa thớt, không cần phải mất thời gian nhìn quanh tìm kiếm, Hàn Tuyết đã thấy chiếc xe màu xám quen thuộc đang đậu ở phía trước. Dừng xe lại phía sau xe của Trương Hàm Vận, hai người mở cửa bước ra ngoài. Raymond nhìn một lượt xung quanh rồi gật đầu, trong lòng cảm thấy an tâm. Khu này cũng không tệ, sạch sẽ, có camera an ninh giám sát, đèn đường hai bên đều sáng rõ. Đặc biệt ở đây rất yên tĩnh.

Hàn Tuyết đứng trước căn biệt thự nhỏ, kiểu dáng mái hình tam giác vừa có nét cổ điển lại vừa nổi bật, hoàn toàn khác biệt với những căn nhà mái bằng xung quanh, phía trước sân có bộ bàn ghế gỗ màu trắng, ghế xích đu bên dưới cây giáng hương lâu năm tán rộng. Cô đến gần cửa rào xem rồi mở chốt, đẩy nhẹ cánh cửa bằng sắt sau đó bước vào trong, lối đi trên thảm cỏ trong sân được lát gạch cách điệu, rải sỏi xung quanh. Bước qua bậc tam cấp, vừa đưa tay định nhấn chuông thì cửa nhà mở ra.

Trương Hàm Vận nghĩ mãi cũng không thấy khá hơn. Cô đứng lên đưa tay bật chiếc đèn bàn nhỏ bên cạnh tivi, lấy chìa khóa nhà để vào trong túi áo khoác rồi mở cửa, muốn ra ngoài đi bộ hít thở không khí một chút, không ngờ vừa mở cửa thì nhìn thấy Hàn Tuyết đang đứng trước mặt. Cô bất ngờ và ngạc nhiên không tin vào mắt mình. 

"Hàn Tuyết, sao chị ... lại ở đây?" Không phải chị đang ở Paris ư?

"Em đang định đi đâu?" Hàn Tuyết nhìn Trương Hàm Vận, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng nghe hơi lạnh nhạt. "Chỉ cần không nghe, không trả lời điện thoại và tin nhắn của chị, thì chị sẽ không biết đi đâu tìm em. Hàm Vận, em nghĩ vậy đúng không?"

"Em..." không có nghĩ như thế. Trương Hàm Vận ngập ngừng, cô nhìn Hàn Tuyết, không biết phải nói gì.

Mấy ngày trước hai người còn nói chuyện rất vui vẻ, cô nói mình rất nhớ chị, mong chị nhanh từ Paris về. Nhưng từ lúc cô xảy ra tin đồn và những chuyện theo sau đó, cô hoàn toàn không nghĩ gì đến Hàn Tuyết. Bây giờ nhìn thấy chị đang đứng trước mặt mình, không hiểu sao lại có cảm giác rối ren còn có chút tự ti, muốn lùi lại trốn tránh.

Mà lúc này Hàn Tuyết cũng không khác gì, sự lo lắng của cô kèm theo một chút tức giận. Khi cô không nhìn thấy Trương Hàm Vận thì trong lòng ngập tràn lo lắng, đến khi thấy người đang đứng trước mắt mình thì đáy lòng nhói lên rất khó chịu, như có ai đang dùng kim châm. Nhưng nói sao đi nữa bây giờ không phải là lúc để những cảm xúc tiêu cực lấn át.

Hàn Tuyết nhìn nét mặt ngập ngừng của Trương Hàm Vận, nghĩ tới những việc đang xảy ra với em. Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nắm tay em rồi nói.

"Hàm Vận, chị xin lỗi, vừa rồi chị không có ý trách em. Em muốn ra ngoài đi đâu, chị đi với em."

"Em định ra ngoài đi dạo một chút." Trương Hàm Vận khẽ gật đầu, "Nhưng mà chị lái xe cả đoạn đường xa, chắc cũng mệt rồi, hay là vào trong ngồi trước đi."

"Không sao, chị không có mệt." Hàn Tuyết khẽ cười, cô đứng chắn trước mắt nên Trương Hàm Vận không thấy Raymond, hơi nhích sang một bên để em nhìn thấy người đang đứng phía sau lưng mình. "Chị không phải người lái xe."

"Hàm Vận." Raymond nhìn cô cười rồi lên tiếng. "Hai người cứ ra ngoài đi dạo đi, cho anh vào mượn tạm sofa nhà em ngả lưng một lát nhé?"

Hàn Tuyết nắm tay Trương Hàm Vận, trước khi ra cổng, cô đưa tay lên nhìn giờ trên đồng hồ rồi quay lại nói với Raymond.

"Raymond, hai mươi phút nữa anh gọi cho Kevin, nói anh ấy tiến hành giao dịch làm bên mua như chúng ta đã bàn lúc nãy. Khi nào bên kia phản ứng lại thì nói rõ ra yêu cầu của em. Nếu hết thời gian đã đưa ra mà không nhận được kết quả như ý muốn, thì một lần đào cô ta chạm-tới-đáy. Em không quản tổn thất bao nhiêu, Kevin không cần nhân nhượng, cứ đánh thẳng tay."

"Được, em yên tâm đi, để cho anh và Kevin xử lý."

Trương Hàm Vận không biết Hàn Tuyết đang định làm gì, cô nói Raymond cứ tự nhiên như ở nhà, rồi cùng chị bước ra ngoài.

Hai người nắm tay đi trên đường, sau đó rẽ sang lối phía trước một công viên nhỏ. Đi dọc vỉa hè bên ngoài công viên. 

Không ai nói về tin đồn kia.

Kể từ lúc nhìn thấy mấy dòng tin tức đó, Hàn Tuyết không hề tin, nên cô không cần phải hỏi thêm gì từ người đang đi bên cạnh mình.

Còn Trương Hàm Vận, cô không làm chuyện gì đáng xấu hổ, không cần phải lên tiếng thanh minh cho bản thân.

"Em có lạnh không? Lâu rồi chúng ta không cùng đi dạo như thế này."

"Em không sao. Mới hơn nửa tháng thôi mà."

Lần trước nắm tay cùng nhau đi dạo là sinh nhật của Hàn Tuyết, buổi tối chị đưa cô về phim trường, hai người vừa đi vào trong vừa nói. Trương Hàm Vận lắc đầu phì cười, chị nói lâu là lâu thế nào chứ.

Hàn Tuyết cười, "Còn nhớ sao? Vậy em có nhớ lần đó chúng ta đã nói gì với nhau không?"

"Nhớ chứ, em nói là sau khi quay xong bộ phim này, sẽ cùng chị về Bắc Kinh thăm mọi người, bản thân em có chút lo lắng không biết phải biểu hiện thế nào. Chị liền nói em không cần bận tâm điều đó, em đáng yêu như vậy mọi người sẽ rất thích em."

"Nhưng mà mấy ngày qua em không đáng yêu chút nào." Hàn Tuyết cong môi, giả vờ hờn dỗi nói, "Ở một mình, lại còn không nghe điện thoại của chị, có biết chị lo lắng cho em thế nào không?"

"Em biết chị lo lắng, nhưng em không biết phải nói gì, đầu óc em khi đó thật sự trống rỗng. Hàn Tuyết, em.... xin lỗi." Trương Hàm Vận dừng bước, rũ mắt thấp giọng nói.

"Hàm Vận, nhìn chị đi."

Trương Hàm Vận ngước mắt lên, Hàn Tuyết đưa tay áp lên má cô, dịu dàng vuốt ve rồi lau đi giọt nước mắt đang rơi, chị từ từ cúi xuống hôn lên môi cô.

"Sau này không được như vậy nữa biết không? Chị sẽ giận em thật đấy." Hàn Tuyết ôm Trương Hàm Vận, cô nhìn sâu vào mắt em, "Nghĩ đến em đang một mình chịu đựng, chị rất đau lòng."

"Sẽ không, không có lần sau." Trương Hàm Vận khịt mũi, vòng tay ôm Hàn Tuyết. "Em không nghĩ là chị đến đây tìm em. Thật ra em định ngày mai sẽ trở về Thượng Hải. Mọi người trong đoàn phim còn đang chờ em. "

"Ngày mai chúng ta cùng về. Hàm Vận, chị mỏi chân rồi chúng ta về nhà thôi." Hàn Tuyết nhìn Trương Hàm Vận, cô cầm tay em để vào trong túi áo khoác của mình. "Em còn nói không sao, xem tay em lạnh thành thế này rồi."

Trương Hàm Vận cười không nói gì, để yên như thế, tay còn lại thì ôm lấy cánh tay của Hàn Tuyết. Đoạn đường về nhà bây giờ không còn dài nữa, trong tim cô từ rất lâu đã không còn cảm thấy lạnh.

"Hàn Tuyết, làm sao chị biết được em ở đây? Em nhớ là em chưa nói địa chỉ cho chị mà."

"Em muốn biết lắm à?"

"Phải đó."

"Vậy thì chị càng không cho em biết."

"Hàn Tuyết, nói cho em biết đi..."

"Ha, em đeo lên người chị như vậy cũng vô dụng, chị không nói đâu."

"Hàn Tuyết..."

Dưới ánh đèn vàng, bóng hai người đi cạnh nhau trải dài trên mặt đường.

Sáng hôm sau, Hàn Tuyết lấy chìa khóa xe trên tay Trương Hàm Vận. Cô lái xe cùng em trở về nhà ở Tùng Giang. Raymond lái xe theo phía sau.

Trên đường đi, điện thoại của Hàn Tuyết reo rất nhiều lần, cô biết là ai gọi đến nhưng không hề có ý định trả lời. Đối phương càng nôn nóng thì cô càng tỏ vẻ chẳng bận tâm. Trương Hàm Vận ngồi bên cạnh nhíu mày khó hiểu, Hàn Tuyết cười nói em đừng lo lắng, chị chỉ dùng đạo của người trả lại cho người thôi.

Trương Hàm Vận nghe xong, nét mặt của cô càng thêm rối rắm.

Rốt cuộc là Hàn Tuyết đã làm gì?

"Khốn kiếp thật." Vương Âu hét lớn, tức giận ném mạnh điện thoại đang cầm trong tay vào tường.

Tối qua, trong mấy tiếng đồng hồ, cô ta đã mất hết sạch tiền đầu tư vào cổ phiếu và những hạng mục đầu tư cá nhân.

Cay cú nhất là khi nghe yêu cầu mà Hàn Tuyết đưa ra, chỉ cho cô ta nửa giờ để viết một bài báo dài hai ngàn chữ và đăng bằng chính bút danh thật của mình. Nội dung là nói sự thật, nói rõ động cơ, thừa nhận mình là người tung ra tin đồn, cuối cùng là ra mặt xin lỗi Trương Hàm Vận. Sau nửa giờ mà không thấy bài báo như yêu cầu thì cổ phiếu và những hạng mục cô ta đầu tư sẽ mất tất cả.

Hàn Tuyết còn nói dù cô phải bỏ ra một triệu để đổi lấy tám trăm của cô ta cũng không thành vấn đề, đến cuối cùng người bị tổn thất không ai khác chính là bản thân cô ta.

Không nói đến việc Hàn Tuyết có Hàn thị chống lưng ở phía sau. Mà chỉ nói riêng cá nhân cô cũng có không ít hạng mục đầu tư cả trong và ngoài nước, trước kia còn ở Paris, cô cùng Raymond đã quen biết Kevin, mối quan hệ của ba người đến bây giờ vẫn rất thân. Kevin là một tay lão làng trong lĩnh vực quản lý quỹ đầu tư, cực kì rành về chuyện tạo đòn bẩy kết hợp với giao dịch xào phiếu nhanh.

Vương Âu coi trọng tiền còn hơn mạng sống.

Khi xem tư liệu về cô ta, Hàn Tuyết biết điều đó, đương nhiên cô biết nửa giờ là không đủ, cho dù có sẵn nội dung cũng không thể nào viết xong được một bài báo dài hai ngàn chữ. Thực ra cái cô cần không phải là bài báo với đủ số lượng con chữ đó, mà chỉ cần thấy Vương Âu đích thân lên tiếng đính chính và xin lỗi Hàm Vận. Nhưng cô ta một việc cũng không làm, tự đẩy mình vào đường cùng thì cớ gì Hàn Tuyết phải nhân nhượng hay là chừa đường lui cho cô ta.

Vương Âu ở trong giới báo chí, cũng được coi là có trình độ và khả năng, nhưng lại phát huy và vận dụng sai chỗ, đụng vào người không nên đụng. Cố tình năm lần bảy lượt nhắm vào Hàn Tuyết, còn tung ra tin đồn làm ảnh hưởng đến Trương Hàm Vận.

Lần này cô ta gần như đã mất sạch vốn, còn chưa kể đến sắp phải ra tòa, bởi vì Hoắc Nhã Tịnh đã khởi tố chuyện này.

Hai ngày sau.

Hoắc Nhã Tịnh và Trương Hàm Vận mở một buổi họp báo.

Họp báo được tổ chức trong hội trường lớn tại trung tâm hội nghị, rất đông phóng viên ký giả tham gia. Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp của Trương Hàm Vận xuất hiện tin đồn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín, danh tiếng và hình ảnh của cô với công chúng.

Từ lúc họp báo bắt đầu, tiếng máy ảnh đèn flash chớp nháy liên tục, cho đến khi Hoắc Nhã Tịnh lên tiếng nói với phóng viên, Trương Hàm Vận ngồi bên cạnh vẫn im lặng, khuôn mặt nhợt nhạt vì không trang điểm. Dáng vẻ bình thản, ánh mắt vô định không đặt lên bất cứ nơi đâu, như thể tất cả những sự việc này, những người này và cô không có chút gì liên quan. 

Hoắc Nhã Tịnh đưa tay chỉnh micro trước mặt, trên bàn còn có đầy máy ghi âm của các phóng viên. "Theo kết quả điều tra từ phía cảnh sát, video clip mà mọi người bàn tán trong thời gian qua của cô Trương Hàm Vận là không hề có thật. Người đầu tiên phát tán tin đồn là một ký giả họ Vương, vì lòng ghen ghét và lợi ích cá nhân đã cố ý tung tin đồn hãm hại. Hiện giờ chúng tôi đã nhờ cơ quan điều tra thẩm vấn."

Phóng viên xôn xao bắt đầu hỏi lẫn nhau, họ Vương là Vương Âu phải không? Cô ta tại sao lại làm như vậy chứ?

Hoắc Nhã Tịnh tiếp tục nói, "Đối với những người đã lợi dụng tin đồn lần này để làm tổn hại đến uy tín và hạ thấp thanh danh của người khác, mà cụ thể chính là nghệ sĩ của công ty tôi. Tôi kiên quyết sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng, bất cứ giá nào cũng không hòa giải, sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai."

Phóng viên nhà báo liên tục gõ phím để ghi lại từng lời của Hoắc Nhã Tịnh.

"Trong cái giới giải trí này, muốn chôn sống một người nào đó thì hoàn toàn không cần tốn nhiều công sức đào đất." Hoắc Nhã Tịnh đè nén cảm xúc, nhìn lần lượt từng gương mặt ở bên dưới. "Sau này, thật sự mong các vị phóng viên đừng mang ngòi bút quý giá của các vị đi chôn người nữa."

Không ít phóng viên ký giả khi nghe câu nói ấy đã lẳng lặng cúi đầu, cảm thấy hổ thẹn. Hoắc Nhã Tịnh nói xong, nhường lời lại cho Trương Hàm Vận. Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi cô lên tiếng.

Trương Hàm Vận uống chút nước lọc, cô cầm cái ly trên tay ngẫm nghĩ một lát rồi đặt nó lên bàn, nhẹ nhàng nói.

"Tôi, một ngày hai mươi bốn giờ xuất hiện trước mặt khán giả, trước mặt người hâm mộ, cho nên mọi người gọi tôi là minh tinh là ngôi sao. Tôi cứ nghĩ những người luôn quan tâm tới tôi sẽ hiểu tôi là người như thế nào. Nhưng, thực tế hoàn toàn ngược lại."

Cô cười nhạt, giọng nói chậm rãi không hề có cảm xúc.

"Tôi có hay không có vết nhơ? Điều đó ảnh hưởng gì đến mọi người? Công kích, vùi dập tôi, mọi người có thấy vui không? Chắc hẳn là hả hê lắm. Vậy cũng tốt."

Tất cả mọi người trong hội trường đều im lặng, không khí nơi này bây giờ vô cùng ngột ngạt khó chịu.

"Nhờ có chuyện này, tôi đã biết được vị trí của mình. Biết được người đã luôn bên cạnh mình, và ai không bên cạnh mình. Tôi đều biết được hết rồi. Một diễn viên, phải dựa vào sự yêu mến của khán giả, của người hâm mộ thì mới có thể trưởng thành được. Những ngày qua, tình cảm yêu mến dành cho tôi, mọi người đã lấy lại hết. Do đó bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ trở thành một người hoàn toàn mới, sẽ sống với một thái độ mới."

"Cuối cùng ..." Trương Hàm Vận ngừng lại giây lát, cảm xúc có đè nén thế nào cũng không kìm được nước mắt đang lăn dài trên mặt, cô hít một hơi thật sâu, "... những người đã tin tưởng tôi, tôi sẽ ghi nhớ và biết ơn sâu sắc."

Cảm xúc hỗn độn khó tả bao trùm lên Hoắc Nhã Tịnh, cô lặng người đi sau những lời mà tai mình vừa được nghe, bởi vì cô nằm trong số người ban đầu đã không tin tưởng Trương Hàm Vận. Nói sao đi nữa, cô thân là một người quản lý, người đứng đầu công ty giải trí, vào lúc nghệ sĩ của mình xảy ra tin đồn, trước khi xác thực rõ ràng thì không thể mù quáng tin lời nói một phía của nghệ sĩ. 

Một Hoắc Nhã Tịnh bình thường chắc chắn sẽ vô điều kiện tin là Trương Hàm Vận trong sạch, nhưng Hoắc Nhã Tịnh tổng giám đốc của công ty giải trí Phượng Hoàng thì không được phép.

Họp báo kết thúc.

Lâm Thắng lái xe đưa Trương Hàm Vận về phim trường. Hoắc Nhã Tịnh đi cùng ngồi bên cạnh, trên đường đi cô nhận được điện thoại của đội trưởng Lư, báo cho cô biết là những phóng viên, ký giả đã đăng bài công kích hạ bệ làm ảnh hưởng uy tín và thanh danh của Trương Hàm Vận hôm nay sẽ bị thẩm vấn.

"Đưa em về phim trường rồi chị sẽ đến sở cảnh sát."

"Chị định xử lý thế nào?" Trương Hàm Vận hỏi, mắt vẫn nhìn cảnh vật bên ngoài. "Định hủy bỏ à?"

"Không, chị muốn đó đến xem xem mặt mũi bọn họ thế nào. Chị sẽ không hủy bỏ chuyện khởi tố, chị biết là em rất mệt mỏi. Nhưng những chuyện như thế nếu không thẳng tay xử lý triệt để, thì sau này sẽ lại xảy ra việc tương tự như vậy."

Trương Hàm Vận im lặng, suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn Hoắc Nhã Tịnh.

"Vậy thì cùng đi đi. Thắng ca, chúng ta đến sở cảnh sát trước."

Lâm Thắng gật đầu, đổi hướng đi đến sở cảnh sát.

Những ngày qua, bên cạnh các bài báo viết về tin đồn, đã có không ít lời bình luận, câu từ chỉ trích, mắng chửi, hạ thấp nhân phẩm của Trương Hàm Vận.

Trương Hàm Vận và Hoắc Nhã Tịnh đến cơ quan điều tra. Trước mắt hai người là gần hai mươi gương mặt, nam lẫn nữ, có trung niên, thanh niên, có người đã đi làm, cũng có học sinh và sinh viên. Bọn họ ngồi đó, cụp mắt không dám nhìn thẳng về phía cô.

Không khí căng thẳng, ngột ngạt và khó chịu trong phòng lấy lời khai. 

Đội trưởng Lư không lên tiếng ngồi ở bàn làm việc trước mặt nhìn bọn họ, Hoắc Nhã Tịnh đứng bên cạnh cũng không lên tiếng.

"Sao các người phải làm như vậy?" Trương Hàm Vận đứng đưa mắt đảo qua bọn họ một lượt. "Ghét tôi? Hay là do nhàm chán? Hay vì thấy chuyện này rất thú vị?"

Không ai trả lời, vài thanh niên còn bật ra một tiếng cười khẽ.

"Tôi nghe thấy tiếng cười, có gì mà thú vị thế?" Cô nhếch môi cười lạnh, "Các người nghĩ đơn giản quá phải không, giấu mặt phía sau màn hình, viết một vài lời cũng chẳng hại chết được ai nhỉ? Các người không biết vì những suy nghĩ đó, mà không ít lần làm tổn thương tinh thần, nghiêm trọng hơn nữa là đẩy đồng nghiệp trong giới của tôi uất ức đến mức phải tự sát sao? Ngôn hành vô thưởng vô phạt như vậy, mà cho là thú vị là vô tội?"

Trương Hàm Vận nhìn đến những nữ sinh trước mặt mình.

"Vô số người đã gặp tôi, vô số khoảnh khắc, hi vọng trong đó không có ai đang ngồi ở đây và đã từng mỉm cười nói với tôi, 'chị, em rất thích chị', 'chị, em thích nhất là vai diễn đó của chị,..' hi vọng, không có ai trong số các người. Tôi không hề sợ các người biết chân tướng thật của tôi. Tôi dám đứng ở đây, nhìn thẳng vào các người, điều đó chứng tỏ bản thân tôi không có việc gì phải hổ thẹn. Mà tất cả các người mới là người nên hổ thẹn, và các người cũng nên sợ tôi đi, bởi vì từ hôm nay tôi đã biết chân tướng thật của các người."

Bọn họ lần lượt cúi gằm mặt xuống, không phát ra một tiếng động.

"Tôi sẽ không hủy bỏ chuyện khởi tố đâu, các người đã phạm tội thì hãy nhận lấy sự trừng phạt."

Trương Hàm Vận nói dứt lời sau đó quay lưng bước ra ngoài. Hoắc Nhã Tịnh nói vài thêm câu với đội trưởng Lư rồi cũng ra ngoài, đi phía sau Trương Hàm Vận.

Đi gần đến xe, Trương Hàm Vận bất ngờ dừng bước, quay lại nhìn người ở phía sau. "Nhã Tịnh, sau khi em quay xong bộ phim này, chị đừng nhận dự án mới cho em. Em muốn nghỉ ngơi một thời gian."

"Được, mọi việc cũng đã giải quyết ổn thỏa. Em tập trung quay xong bộ phim này đi, cái khác chị sẽ xử lý."

"Cảm ơn chị." Trương Hàm Vận gật đầu, lên xe trở về phim trường.

______

Hàn Tuyết: Sao mà càng lúc càng thích dính người như vậy hả?

Hàm Vận vùi mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net