Chương 33: Thuận Nước Đẩy Thuyền.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
môi cô rồi nháy mắt cười lém lỉnh. Hàn Tuyết bất ngờ nhưng lại không làm gì được, cô mím môi hừ nhẹ nghĩ thầm trong đầu, nếu không phải chị đang lái xe thì em chết chắc.

Nửa giờ sau, chiếc xe thể thao màu trắng tiến vào tiểu khu Thượng Hoa Uyển.

Hàn Tuyết lùi xe vào chỗ đậu trong tầng hầm sau đó tắt máy. Hai người mở cửa bước ra ngoài, đang nắm tay nhau đi gần đến thang máy thì Trương Hàm Vận bất ngờ níu tay Hàn Tuyết dừng lại.

"Sao thế em? Thấy choáng hả?" Hàn Tuyết lo lắng hỏi.

"Không phải, em..." Trương Hàm Vận lắc đầu, cô ngước mắt lên nhìn chị, môi mấp máy nói khẽ, "Hàn Tuyết, em rất nhớ chị."

Đôi mắt long lanh của Trương Hàm Vận cùng lời nói như phát ra một loại ma lực kì lạ. Hàn Tuyết khẽ cười, cô nghiêng đầu nhẹ nhàng áp môi mình lên đôi môi mềm mại của em. Nụ hôn ban đầu dịu dàng và từ tốn, dần dần về sau đắm say làm cả hai người quên đi tất cả phần còn lại của thế giới.

Cô nắm tay em đi đến bên trong thang máy tòa nhà. Ấn nút, cửa thang máy khép dần, ôm siết lấy em trong vòng tay mình và nụ hôn lại tiếp tục cho đến tầng tám.

Túi xách, váy áo của hai người trải dài từ phòng khách đến trên sàn trong phòng ngủ.

Chăn đệm quen thuộc êm ái, hai làn da trần mềm mại và thơm mát, đôi bàn tay ấm áp ve vuốt lẫn nhau.

Môi cô rời khỏi môi em, nụ hôn rơi nhẹ lên vai, ngấn cổ, dọc xương quai xanh, để mặc cho cánh môi ấy mải mê dạo quanh, vừa cố ý nghịch ngợm, vừa bướng bỉnh vừa ngang ngạnh. Trương Hàm Vận từ từ nhắm mắt, bàn tay của Hàn Tuyết dịu dàng mơn trớn lướt dọc từ cổ xuống đến vòng eo thon thả, tay em níu lấy phía sau gáy cô, hương diên vĩ mê hoặc phảng phất vây quanh chóp mũi, từng ngón tay lần sâu vào trong mái tóc dài mềm của cô.

Trong lòng yêu thích bao nhiêu thì càng cố tình trêu chọc bấy nhiêu.

Đôi tay của nhà văn ngày thường dùng để điều câu khiển chữ, lúc này bỗng như biến thành nghệ sĩ dương cầm đang chơi đùa nhảy múa quên mình trên phím đàn, vừa lả lướt vừa điêu luyện, muốn mỗi nơi chạm qua đều phải được đáp lại, chốc lát đã khuấy lên hết thảy những nóng bỏng và ẩm ướt. Từ từ chậm rãi, từng nhịp từng nhịp khơi lên thứ âm thanh nỉ non nức nở, khe khẽ, truyền vào tai lại hóa thành một giai điệu ma mị xen lẫn kích thích khó tả, khiến người ta hưng phấn như được cổ vũ, không muốn kết thúc mà tiếp tục ra sức càn quấy điên đảo.

"Hàn Tuyết."

Hai người thân mật cùng nhau không phải lần đầu, nhưng mỗi lần Hàn Tuyết đều làm cho Trương Hàm Vận run rẩy đến vỡ òa, niềm vui thú không thể thốt nên lời dâng lên thành những đợt sóng, khoái cảm ập đến không gì sánh kịp. Chìm đắm trong hạnh phúc, niềm hạnh phúc không gì diễn tả được, vài giọt nước mắt còn đang vương lại trên khóe.

"Hàn Tuyết."

"Chị ở đây." Hàn Tuyết âu yếm hôn lên khóe mắt ướt của Trương Hàm Vận. Cô dịu dàng ôm lấy người em, nhẹ nhàng dỗ dành, vuốt ve như đang nâng niu một món bảo bối trong tay. "Hàm Vận, chị yêu em."

Lời yêu chân thành, cùng những cử chỉ ôn nhu thể hiện. Hạnh phúc ngọt ngào, quá đỗi ấm áp, khiến người ta muốn quên đi tất thảy. Hai đôi chân quấn riết, hai cơ thể không rời, không gì có thể tách ra được.

Những phút ban đầu đã tiếp nối thành hàng giờ, đêm dài dần trôi qua và bình minh đang đến bên ngoài. Bên trong căn phòng, có hai cơ thể rã rời trễ nải, ôm siết lấy nhau trên hơi ấm của chiếc giường.

______


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net