Chương 10: Càng to chuyện càng vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước khi làm gì cũng phải nghĩ xem người khác sẽ thấy thế nào." Cảm nhận của người khác, ánh nhìn của người khác, tâm trạng của người khác... "Người khác" luôn là người được thỏa mãn, vậy còn "bản thân" thì sao? Tôi cũng từng nghĩ đến việc sống cho "bản thân", nhưng khi dự định làm vậy, tôi chợt nhận ra điều đó là không thể. Không phải vì thói quen sống vì "người khác" đã ăn sâu bén rễ trong tâm trí, mà là tôi không thể tìm thấy chính mình. Một người mà đến cả "bản thân" cũng đánh mất, vậy làm sao có thể làm vừa lòng "người khác" được đây?

**

Trâm nói quả không sai. Hôm sau lật sổ đầu bài ra xem vậy mà không thấy dòng phê bình kia, chỉ còn lại một vệt bút xóa dài.

- Đấy, tao biết ngay nếu là mày thì sẽ được xóa tên mà!

Ngân không còn áy náy nữa, lúc này chỉ cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm và vui vẻ. May mà hôm qua đã đẩy Huyền đứng lên nhận tội thay, nếu không thì chết chắc rồi!

- Mày... không hối hận tí nào à?

- Hả? Hối hận gì chứ? Nếu hôm qua mày không nhận thay tao thì tao sẽ không được như mày đâu. Bây giờ chỉ có giờ khá thôi chứ tên mày cũng không nằm trong sổ, tốt quá còn gì!

Huyền cười nhạt. Khi áy náy thì không xin lỗi, khi chuyện êm xuôi cũng không xin lỗi một lời.

Rốt cuộc cô cũng nhìn rõ, bản thân mình trong lòng người này nằm ở vị trí nào.

Tình bạn năm tuổi hay mười lăm tuổi, ba năm hay sáu năm trời, đều nực cười như nhau.

Dưới sức ép của đông đảo các giáo viên trong trường, thầy Triết cuối cùng đã phải xóa tên Hoàng Nhật Huyền khỏi sổ. Trên thực tế thì câu chuyện phá giờ vô lễ của lớp phó học tập lớp 9A4 đã bị đồn lệch một trăm tám mươi độ, nghe vào đúng là phải nghiến răng vỗ ngực tức thay thầy dạy lý. Nhiều thầy cô bán tín bán nghi bèn đi tìm gặp trực tiếp lớp trưởng lớp 9A4 để biết sự thực. May mà Ánh không ghét Huyền, nếu không thì mọi chuyện sẽ chẳng thể cứu chữa nổi.

Nhưng gần như không học sinh nào, trừ Ánh và Huyền, biết được chân tướng rằng chuyện này được xử lý là nhờ phần lớn giáo viên đứng ra can thiệp. Thế nên kết hợp với 7749 câu chuyện đồn bậy đồn bạ không biết từ ai mà ra, trong đám học sinh lại lưu truyền hai lời bình phẩm: thầy Triết đúng là dễ tính, ghi sổ đầu bài rồi mà học sinh xin lỗi vài câu liền xóa tên luôn. Cái chị cựu liên đội trưởng này tưởng con ngoan trò giỏi thế nào, thế mà khiến thầy giáo dễ tính như vậy phải ghi tên vào sổ là đủ thấy hành vi với thái độ chẳng ra gì hết.

[TP2201]: Từ lâu mình đã biết cái nết chị này rồi, mà mọi người cứ tung hô chị ta mãi, đến hôm nay mọi thứ vỡ lở ra, ha ha đúng là ông trời có mắt. Ai còn ngưỡng mộ hay thần tượng chị ta thì sáng cái mắt ra đi ha!

Đó là bình luận có lượt tương tác cao nhất dưới confession số 376 về chuyện này. Vy đi phản bác từng cái bình luận đặt điều sai, nhưng sau đó lại bị quy thành con chó của cựu liên đội trưởng, còn có đứa bình luận rất nghĩa khí.

[Lan Bùi]: Mọi người đừng chửi chị này nữa. Em thấy chị í cũng là nạn nhân thôi. Chắc chị í tin tưởng chị Huyền lắm. Chị ơi, ngày mai chị ra trước cửa phòng sinh học, để em khai sáng cho chị về con người thật của bạn thân chị nhé!

Từ con chó thành bị lừa dối, mặc dù đỡ xúc phạm hơn nhưng còn khó chịu hơn nhiều lần.

Chuyện thầy Triết dọa nhiều lớp ghi sổ đầu bài nhưng chưa bao giờ ghi là thật. Chuyện Hoàng Nhật Huyền là người đầu tiên bị thầy ghi sổ cũng là thật. Chuyện thầy gạch tên chỉ sau chưa đầy một ngày cũng thật nốt. Vy không rõ thầy Triết có tốt bụng bao dung đến mức chỉ vì Huyền xuống nước xin lỗi mà lập tức xóa tên hay không, chỉ biết có một đứa chết tiệt nào đó đang lan truyền mấy lời đồn cực kỳ đáng ghét. May mà Huyền không dùng mạng xã hội, nếu đọc được mấy bài viết như thế này thì không biết sẽ thế nào nữa.

Dư luận rất dễ bị dắt mũi, đặc biệt là với một môi trường nhỏ xíu như cái trường này cùng một lũ học sinh vừa mới tập tành chơi facebook, tính cách còn trẻ con và tư tưởng "thuận theo số đông để hòa nhập cộng đồng". Trên thực tế cái chuyện ghi sổ rồi xóa cũng chẳng có gì to tát đến mức xôn xao toàn trường, nhưng có đứa nào đó thích thổi phồng lên, từ con muỗi hóa thành con voi. Đám bình luận kia còn không biết có phải đứa đó tạo hàng loạt các trang để đi spam không nữa.

- Bực thế nhở!

Vy cáu tiết vò đầu, nếu giờ mà có Khánh ở đây chắc con bé sống mái một trận với cái lũ oắt con kia ngay trong trường luôn mất.

- Gì mà mặt hằm hằm ra thế?

Đức ngồi ngay cạnh hỏi. Vy không có tâm trạng để ý cậu ta, con bé vừa bực vừa buồn, phần vì cái confession, phần vì có ai đó tối qua không thèm trả lời tin nhắn. Rốt cuộc con bé gào lên:

- Dỗi cái gì chớ? Có mà nó ăn hiếp tao thì có! Bực mình!!!

Mấy đứa ngồi xung quanh giật mình, có vài đứa quay sang hỏi nhưng đúng lúc đó trống vào lớp, Vy chẳng chịu nói nên cũng không ai tọc mạch thêm. Lớp phó nền nếp và lớp trưởng xin nghỉ, việc xếp hàng được giao lại cho lớp phó lao động. Vào lớp, lúc Huyền đi ngang qua, Đức cố tình đứng lên, cười nửa miệng, nhướng mày hỏi:

- Mày cho ông Triết lúc nào mà xóa tên nhanh thế?

Huyền không hiểu cậu ta nói gì, bước chân chậm lại.

- Cho cái gì?

Đức đút tay túi quần, hơi ưỡn lưng, khuôn mặt vênh lên như thể nhìn giun dế, giọng điệu đầy châm chọc cố tình nói lớn:

- Giả vờ gì nữa? Mùi vị đàn ông trung niên chắc không tệ nhờ? Ăn no xong giờ chố--

Một tiếng "chát" giòn tan vang lên, Đức lệch hẳn mặt sang một bên, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, trừng mắt nhìn tới người mới tát mình.

- Vy!!!

Cậu ta gào lên, thế nhưng cũng không làm gì Vy. Con bé nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt đầy chán ghét và phẫn nộ.

- Mày nói cái éo gì thế hả thằng chó!?

Huyền còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã nghe Vy gào lên chửi lại Đức, thấy con bé chuẩn bị tiến lên túm cổ cậu ta đấm nhau đến nơi liền vội vã kéo lại:

- Cún, mày bình tĩnh đã. Sao tự dưng lại tức thế?

Vy ngạc nhiên nhìn sang, không thể tin nổi hỏi:

- Mày... không hiểu nó nói gì á?

Huyền thật thà lắc đầu. Đức xoa xoa bên má đang ửng đỏ, nhếch mép mỉa mai:

- Vy à, mày thấy chưa? Con này đích thị là một con đ* giả tạo, mày thấy có ai trong cái khối chín này nghe mà không hiểu những gì tao nói không? Chẳng lẽ còn phải đợi nói hẳn ra là nó ngủ với ông Triết hay hỏi nó cho ổng ch*ch bao nhiêu lần rồi à?

- M... Mày... nói gì cơ...?

Huyền sững sờ hỏi lại, lần này mà còn không hiểu thì nhất định là đầu óc cô có vấn đề.

- Nghe không rõ à? Cần tao nhắc lại không?

Đức làm ra vẻ khinh thường, sau đó hướng đến tất cả lớp lúc này gần như ổn định xong chỗ ngồi nói lớn:

- Chúng mày nghĩ ông Triết tốt đẹp thế à? Hãm tài, khó tính, còn thích sĩ diện, chúng mày nghĩ con này xin một câu mà ổng xóa tên cho á? Đơn giản như thế thì lại không phải ông Triết rồi. Ha ha một lũ ngây thơ!

Tất nhiên là chẳng ai tin.

Học với nhau bốn năm, chẳng có ai trong cái lớp này không hiểu nhân cách của Huyền. So với cái đứa bị quá nửa lớp ghét, chúng đương nhiên tin vào lớp phó học tập hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngại. Quả thật Lê Minh Đức nói cũng có phần hợp lý, chỉ trừ chi tiết ghê tởm kia.

#hnld


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net