CHAP 1 Lần cuối tôi có thể gặp bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệu các bạn có bao giờ tin rằng trái đất này có những thứ kỳ lạ ảo diệu mà cả cuộc đời bạn sẽ không tin? Nếu bạn gặp phải nó thì sao? Bạn sẽ coi nó như là 1 giấc mơ hay là bạn sẽ cố gắng thoát khỏi thứ không tưởng này? Và vâng nếu là tôi tôi sẽ tìm cách thoát ra nhưng không tôi đã không làm vậy vì sao ư? Tôi sẽ kể cho bạn…...lý do tôi đã ko thoát khỏi đó______________________________
                   SÁNG TẠI TPHCM
Pov của tác giả
Hiện tại Y/N đang trên đường đi đến quán cafe gần khu chung cư của cô. Buổi sáng đẹp trời cây cối xanh ngát bầu trời trong xanh con đường tấp nập xe cộ những con người qua lại trên con đường lớn những chú chim sẽ cất tiếng hát trong veo cho 1 ngày mới vui vẻ mọi thứ sẽ rất bình thường nếu như cô ko tỏ ra ủ rũ mệt mỏi trên mặt đáng lẽ cô phải có 1 giấc ngủ ngon nhưng lại bị những đám bạn "thân" điện đòi 1,2 kiêu cô qua quán cafe gần nhà để nói chuyện gì đó quan trọng lắm (ừ hẳn quan trọng) sau 1 hồi thì cuối cùng cũng tới nơi.
Y/N pov

Tôi đang tìm kiếm đám bạn "thân yêu" đã quấy rầy giấc ngủ của tôi, trong lúc tìm kiếm tôi nghe đc 1 giọng quen thuộc cất lên à không là quá quen đấy chứ quen tới nổi tôi biết người đó là ai cơ mà

"Ôi Y/N ở đằng này"

1 cô gái với mái tóc dài đen đc cột kiểu đuôi ngựa mặc 1 chiếc áo khoác màu xám đen quần jean màu xanh đậm mang 1 đôi giày bata màu đen đang vẫy tay gọi tôi đúng vậy ko ai khác đó là con yoonmin bạn thân của tôi,tôi liền lại gần thì tôi còn thấy 3 người nữa 1 người tóc dài xõa ngang lưng màu đen có nhuộm 1 chút màu hồng mặc 1 chiếc áo coptop hở bụng mặc 1 chiếc váy màu đen ngắn tới đầu gối. Còn 1 người thì cột tóc đuôi ngựa giống Yoonmin mặc 1 chiếc áo hoodie màu xanh da trời mặc quần thì ngắn đã bị hoodie che đi mang 1 đôi buốt màu đen, còn 1 người thì tóc ngắn tới vai nhuộm luôn cả màu xanh đậm mặc bộ đầm màu xanh nhẹ mang 1 đôi giày búp bê màu xanh nữa có thể nói người này rất mê màu xanh. Đó chắc chắn là bộ 3 bánh bèo bạn của con bạn tôi,khi tôi vừa ngồi xuống thì 1 đứa trong hội bánh bèo lên tiếng

"Này! Mày làm gì mà tới lâu vậy hả"

Tôi khó chịu lên tiếng

"Thứ nhất chúng mày vừa rủ tao, thứ hai là tao không có ý định đi nhưng vì chúng bây cứ nài nỉ nên tao mới chấp nhận, thứ ba là từ khu chung cư đến quán cafe phải mất 15p mới tới nơi, thứ tư chúng bây đã quấy rầy giấc ngủ của tao tao chưa phàn nàn tụi bây thì chúng bây không có quyền mà phàn nàn tao"

Ngay lúc này tụi nó gần như là câm nín còn tôi thì đắc ý cười thầm trong lòng, có lẽ bọn nó không chịu thua mà nhình chằm chằm vào tôi với con mắt dữ tợn như rằng nó sẽ giết tôi bất cứ lúc nào, tôi nào phải dạng vừa cũng nhình chằm chằm vào chúng

Tác giả pov

Hai người vẫn cứ nhình chằm chằm vào nhau sát khí của hai người tỏa ra ai ai đi ngan qua củng phải khiếp sợ đến nổi có vài người xém ngất vì sát khí của hai người đó và đương nhiên người đáng sợ nhất là của Y/N

"Nào nào…..sao chúng ta ko gọi đồ uống đi"

Yoonmin lên tiếng để phá đi bầu không khí đáng sợ kia, đứa mặc áo hoodie lên tiếng

"Cho tớ 1 ly capuchino"

Lúc này Y/N và đứa mặc đầm xanh mới thôi đưa mắt "tình tứ" với nhau đứa mặc đầm xanh từ giận dữ sang vui vẻ mà lên tiếng

"thế cho tao 1 ly cacao lạnh"
"Tao 1 ly soda chanh"

Đứa mặc áo coptop cũng lên tiếng Yoonmin vui vẻ nói với Y/N

"Vậy mày uống gì? Y/N"
"Cho tao ly sinh tố,cảm ơn"

Y/N vừa nói vừa dựa lưng vào lưng ghế nhình về phía cửa sổ vừa suy nghĩ vu vơ trong đầu

"Đc rồi tao đi lấy đây"

Yoonmin lên tiếng rồi bước ra khỏi ghế đến chổ quầy để gọi đồ uống. Sao hơn 15p thì cuối cùng đồ uống cũng tới, 1 ly capuchino, 1 ly soda,1ly cacao, 1 ly bơ và cafe bình thường có lẽ ly cafe này là của Yoonmin, ai cũng điều lấy đồ uống của mình mà thưởng thức trong lúc uống thì bổng đứa mặc đầm xanh lên tiếng

"Này! Chúng bây có coi phim xuyên không để đến bên em ko?"

Lúc này đứa mặc áo coptop vui vẻ đáp lại

"Tao có coi nè ôi trời phim hay cực đã vậy nam chính còn đẹp trai nữa chứ"

Và tất cả ai bàn về bộ phim đang hot nhất hiện nay 'xuyên không để đến bên em' cô thì ngây người im lặng ko nói gì còn về bạn cô Yoonmin thì lâu lâu cũng tham gia về cuộc trò chuyện đó lâu lâu im lặng, lúc này đứa mặc áo hoodie lên tiếng hỏi Y/N

"Còn mày thì sao Y/N? Mày có coi phim đó ko?"

Y/N bất ngờ rồi cũng đáp lại

"Không tao chưa coi phim đó"
"Hể!? Sao mày lại ko coi? Phim hay lắm đấy"
"Ờm….cảm ơn nhưng tao ko thích mấy thể loại xuyên không cho lắm"

Y/N từ chối khi họ cố thuyết phục cô để coi phim đó và điều đó khiến cô khó chịu nhưng ko lại biểu hiện ra, nói thiệt thì cô ko thích thể loại phim xuyên ko cho lắm vì nó cực kỳ phi logic và có thể làm hỏng cả 1 lịch sử ở quá khứ cho dù cô học tệ nhưng ko thể thừa nhận rằng việt xuyên không là ko thể và vô lý

"Ôi trời mày ko coi là phí lắm đó, tao khuyên mày là nên coi"
"Ừm cảm ơn vì lòng tốt nhưng tao sẽ ko coi đâu"
"Ừm vậy thì thôi vậy"

Và thế là mấy người đó vẫn công việc nói chuyện của mình Y/N và Yoonmin thì họ bắt đầu nói chuyện với nhau về các IDOL Kpop 2 người này là đậm chất Fan kpop ko nhạc Kpop nào là họ ko nghe cả và cũng chính vì nó mà họ thân nhau lúc nào ko hay, sao 1 tiếng đồng hồ trò chuyện thì bây giờ đã tới giờ chia ly nhỏ mặc áo hoodie nói

"Á! Tới giờ tao về rồi bye nha"

Nói rồi cô gái bỏ đi,lúc này nhỏ mặc đầm xanh cũng nói

"À tao quên mất tao còn hẹn đi chơi với ny nữa thôi tao đi đây"

Rồi lần lượt ai cũng về hết

Y/N pov:
Trên đường về cả 2 chúng tôi ko ai nói 1 câu nào cứ yên lặng mà đi suốt trên con đường lớn đầy xe cộ dù tiếng xe cộ rất ồn ào nhưng ko hiểu sao tôi lại có cảm giác yên ắng đến lạ thường. Chúng tôi cứ đi mãi đi mãi cho đến khi chúng tôi rẽ vào con hẻm để đi đến khu chung cư thì cuối cùng Yoonmin cũng chịu bắt chuyện với giọng ấy nấy

"Ừm cho….tao xin lỗi….đáng lẽ tao nên cản bọn nó điện mày tao ko nghĩ là bọn nó gọi mày qua cafe để nói ba chuyện mà mày ko thích…..tao….xin lỗi"

Lúc này tôi mới thôi cái ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước mà dòm thẳng vào nó với ánh mắt vui có vui nhưng có chút buồn rầu mà nói

"Thật ra…..tao cũng xin lỗi vì tao cư xử ko đúng mực, đáng lẽ tao ko nên làm mày khó xử như thế….tao cứ như con ních vậy"

Tôi lấy tay ôm đầu và suy nghĩ về hành động lúc nãy. Đúng vậy tôi ko nên tỏ ra khó chịu khi 3 người kia càm ràm tôi mới phải tôi đến trễ là đúng mà họ có quyền càm ràm về tôi

"Haha ko sao dù gì họ lúc nào chả nghĩ cho bản thân mình"

Lúc này tôi nhình chầm chầm vào Yoonmin nói thật tôi rất mến Yoonmin cô ấy là người bạn duy nhất của tôi và cũng là người duy nhất tôi có thể nương tựa vào khi tôi ở một mình ở thế giới khóc liệt này, tôi thề là tôi ko thể tin tưởng ai ngoài mẹ, bà ngoại và Yoonmin tôi mãi suy nghĩ vừa nghĩ vừa đi mà quên luôn con bạn đang ở bên cạnh mình nó thấy bị bơ nên nó lên tiếng

"Để đền bù cho mày vì việc bị tụi nó làm phiền nên tao sẽ bù cho mày là…."
"Là?"
"Là 1 vé xem phim boboiboy galaxy movie 2 vừa mới ra mắt!"

Lúc này đôi mắt tôi mở to hết cở miệng thì há ra như muốn đớp 1 con cá vậy. Tôi đang rất sốc! Cái gì chứ? Boboiboy galaxy movie 2 ư ôi mẹ ơi đó là ước muốn của tôi đấy ko thể tin đc tôi sắp đc coi boboiboy galaxy movie 2 ư?!

"Thiệt….thiệt hả?"
"Yup! Thiệt"

Nó nở 1 nụ cười đắc ý như rằng nó là đứa hiểu tôi nhất vậy…..và nó đã đúng

Tác giả pov:
Lúc này Y/N vui tới nổi nhảy cẳn lên ôm chầm vào Yoonmin xém nữa là cả 2 ném té

"Rồi rồi mày ko cần phải ôm chầm tao vậy đâu, hì...ngày mai sáng 8:30 mày tới rạp chiếu phim gần công viên mà tao với mày hay qua nha"

Yoonmin nói xong liền đưa cho Y/N vé xem phim. Y/N vui vẻ nhận lấy và nâng niu như bảo bối của mình vậy

"Ok! Ngày mai 8:30 tao sẽ có mặt, ngày đc đến trễ nghe chưa"
"Vâng vâng biết rồi ạ"

Yoonmin đáp lại trước câu nói của Y/N, cô chắc rằng Y/N sẽ đến rất sớm cho mà xem cô là người hiểu rõ Y/N hơn bất kỳ ai và cô dám cá cả căn nhà(biệt thự ớ hả chụy :> Yoonmin: mày im cho tao) rằng sẽ ko có ai hiểu đc Y/N hơn cô. Cô chắc chắn điều đó, trong lúc cô đang còn suy nghĩ thì Y/N đã vụt mất đâu mất tiêu rồi hiazzzz…..quả thật đúng là hả thấy mình thích là y như rằng bỏ bạn vậy.

"Hừm….chắc mình phải đi ngủ sớm để đến đúng hẹn nhỉ? Mình ko muốn nó càm ràm chút nào"

Màn đêm buông xuống ở khu chung cư có 1 cô gái vui vẻ vừa nấu ăn vừa ngâm nga giai điệu bài hát…….thật ra nói đúng hơn là cô đang hâm nóng đồ ăn mà cô đã mới mua về. Yup cô ko hề biết 1 chút gì về nấu ăn cả dù đau lòng nhưng đó là sự thật. Sau 10p hâm đồ ăn cô đem ra bàn bắt đầu buổi ăn tối của mình

"Hm…...ngon quá ko hổ danh là đồ ăn của bà tám ngon số dách"

Lúc này cô nhìn xung quanh ở căn phòng mà cô đã thuê ở khu chung cư nó ko quá tệ phòng tắm, phòng ngủ, nhà bếp, phòng khách điều có đầy đủ sạch sẽ ko thiếu gì hết nó quá hoàn hảo nhưng sao cô lại cảm thấy trống vắng vậy chứ bộ nó thiếu gì ư? Tủ lạnh? Máy giặt? Tivi? Hay là máy lạnh? Ko cô có đủ cả, vậy thì cái gì làm cho 1 cô gái lúc sáng còn vui vẻ vì có đc tấm vé xem phim của boboiboy galaxy movie 2 mà lại bây giờ buồn chứ, cô gái này đúng là lúc nắng lúc mưa mà

"Lâu rồi mình ko ăn đồ ăn của mẹ nhỉ?"

Cô cười chua chát nhìn đồ ăn mà nhớ tới những lần mẹ làm đồ ăn cho cô và em gái, cho bà ngoại lúc ấy vui vẻ biết bao nhất là khi 2 đứa dành nhau 1 quả trứng, nhớ lần khi cô cán quét sạch chảo cá kho tới nổi mẹ và bà ngoại mắng rồi những tiếng cười đùa ở buổi ăn. Bây giờ cô muốn đc ăn đồ ăn mẹ nấu nhưng mà mẹ đã ở bên cạnh cô đâu nên đâu thể nấu cho cô

"Hình như sắp tới ngày đống tiền điện rồi nhỉ….haizzzz"

Sau khi ăn và dọn dẹp chén đỉa xong cô lên phòng chuẩn bĩ đồ cho cuộc hẹn vào ngày mai sau đó cô tắm rửa sau đó chăm sóc da của mình rồi nằm lên chiếc giường thân yêu của mình cô và Yoonmin vào sáng mai ôi trời chắc sẽ vui lắm đây, cô ko ngừng cười khúc khích nghĩ về việc vào sáng mai mà cô thiếp lúc nào ko hay

Y/N pov
"Ưm đây là đâu?"

Tôi ngồi dậy trong ngơ ngác vì tôi đang ở trong 1 không gian….à ko là giải ngân hà thì đúng hơn ko những vậy tôi còn thấy những đóm sánh bay lên không trung và có những con đóm ở dưới chân tôi tạo ra 1 lối đi dài dường như là vô tận, tôi tò mò đi theo con đường mà những con đóm tạo thành con đường này rất tối nếu như ko có những con đóm ở dưới chân tôi và những con đang bay thì có lẽ tôi sẽ la lên vì ko có ánh sáng mất. Sau khi đi 1 hồi thì tôi rất bất ngờ ngoài con đường tôi đi thì có rất nhiều những con đường khác đc tạo thành và có tới hàng tá những con đom đóm đang bay nó sáng hơn mà con đường tôi đã đi qua trong như tôi đang ở game Sky Children Of The Light vậy.

Trong lúc tôi vừa đi vừa nhìn thì tôi nhìn thấy 1 cậu trai đang vui đùa với 1 quả bóng đang phát sáng và nó…..biết bay nhưng đó ko phải là điều lạ nhất thứ mà tôi để tâm đến là cậu trai ấy phát sáng!? Toàn thân là màu trắng đôi mắt trắng xóa như "đèn pha ô tô" vậy :>........ok bây giờ tôi thừa nhận rằng tôi đang ở Sky Children Of The Light rồi đấy.

Lúc này chàng trai ấy đã biết sự hiện diện của tôi cậu ấy dường như ko đề phòng mà lao đến cầm tay tôi kéo đi ý muốn tôi đi theo cậu ấy. Tôi tự hỏi rằng bộ cậu ấy biết tôi à hay là quen nhau từ trước mà tôi ko biết cậu ấy ko tỏ ra đề phòng hay sợ hãi gì cả đã vậy còn nắm tay tôi còn đòi tôi đi theo cậu ấy nữa chứ? Hay là do tôi ko có 1 chút đáng sợ nào ư? Tôi ko phản kháng mà xem cậu ấy dắt tôi đi đâu. Sau hơn 25p yên bình vẫn ko thấy đến nơi tôi dường như là bùng nổ ko nhịn đc mà hỏi

"Này! Chúng ta đi đây vậy?"

Cậu ấy nhìn tôi sau đó lại nhìn về phía trước mà ko trả lời câu nào vẫn đi, vẫn đi tôi biết là tôi ko nên hỏi câu nào mà cứ đi theo con người này mà tìm đáp án cho mình thôi và vẫn là 1 không gian yên lặng

"Ơn trời cuối cùng cũng tới nơi

Tôi mệt mỏi thốt lên sau khi đi trên đường vô tận mà ko biết mình đã đi bao nhiêu phút tôi mệt lắm rồi tôi ngồi xuống mà dòm cậu trai đang nhìn về  trước với 1 ánh mắt vô hồn phát sáng như 1 ngọn lửa trong đôi mắt cậu ấy dắt tôi đi tới giờ,nói là làm tôi liền nhìn về phía trước.

"Woa~~"

Tôi thốt lên thứ ở phía trước là 1 tượng hình 1 cô gái trùm đầu cầu nguyện ở trong 1 chiếc lòng chim vậy nó như là cái tượng ở trong map bệnh viện thánh tâm ở game IDENTITY V mà tôi chơi vậy ở dưới là 1 tượng tròn phẳng kệ cái tượng thiếu nữ đó có rất nhiều cái cửa ở xung quanh bổng tôi có 1 cảm giác ko lành như thể rằng tôi sẽ ko còn gặp bạn của tôi vậy nhưng lại có gì đó vui như thể nó mách bảo tôi sẽ đc gặp người mà tôi chờ bao lâu nay 'cảm xúc này thật lẫn lộn' trong lúc tôi nghĩ ngợi thì có 1 bàn tay kéo tôi nó đã giúp tôi thoát khỏi vòng suy nghĩ là cậu trai ấy, cậu ấy dòm tôi sao đó vòng tay qua eo tôi mà ôm chặt tôi bất ngờ chưa kịp quay đầu để nhìn cậu ta thì cậu ấy thì thầm vào tay tôi

"Please take care them For me"
.
.
.
.
.
.
.
Và tôi đã bị đẩy xuống. Tôi ko hề sợ tôi cứ để thân mình rơi xuống ánh mắt thì dòm lên chàng trai ở trên ấy và tôi thắc mắc cậu ấy nhờ tôi về gì chứ chăm sóc ai? Them? Ko phải 1 người ư? Là sao? Hoàng loạt câu hỏi về câu chàng trai đã nói……..

"Làm ơn hãy cho tôi biết"
Tôi đã chìm vào cơn mê
                              END EP.1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net