La Maison de Poupée... ~ House of Dolls

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: La Maison de Poupée... ~ House of Dolls
Author: fliuor/ http://fliuor.livejournal.com/6249.html
Genre: Romance, Mystery, Angst, Drama
Pairing: Ohmiya, Sakuraiba
Rating: PG


Vào một ngày tại một ngôi nhà cổ kính, cũng không ai rõ nó được xây nên từ khi nào. Nó nằm chênh vênh trên một ngọn đồi trong một khu rừng ẩm ướt và tói tăm

Thật ra nó đã từng là một ngôi nhà rất đẹp,với sự thiết kế tinh tế và cấu trúc mỹ thuật khá tinh tế. Bao quanh căn nhà là hàng rào kim loại được trạm khắc cầu kỳ tinh xảo, chính vì vậy làm ta có cảm giác nó được cách ly với thế giới bên ngoài. Tuy nhiên không ai có thể phủ nhận sự hoàn mỹ 1 thời của căn nhà này, và cũng vì 1 lý do nào đó chỉ có 1 người phụ nữ lớn tuổi sống tại nơi đây

Bà ta sống trong ngôi biệt thự này, thỉnh thoảng bà ta đi dạo đến khu làng bên dưới mua 1 vài món trong cửa tiêm tạp hóa. Nhưng rồi bà ta cũng lặng lẽ quay về nơi này, bà ta sống 1 minh, nghĩ ngơi, làm việc, sinh hoạt ... tất cả mọi thứ chỉ 1 mình trong căn nhà này.

Mệt mỏi với sự cô đơn trống vắng, vào 1 ngày bà ta quyết định sẽ bắt đầu cuộc sống mới với những con búp bê

Bà ta tự tay làm quần áo và 1 vài thứ linh tinh cho con búp bê của mình. Chính tay bà khâu những miếng lụa bóng thành từng bô đồ nhỏ xinh cho chúng. Và ngày qua ngày cảm giác cô đơn của bà đã giảm bớt được phần nào. Bà hiểu được 1 sự thật rằng Búp Bê sẽ không bao giờ rời bỏ bà. Rồi bà ta biết yêu, bà ta cảm thấy hạnh phúc. Thời gian chầm chậm trôi qua ngôi nhà trở nên tươi vui, náo nhiệt hơn vì điều gì hay chỉ vì chính cảm xúc của riêng bà ta. 100 con búp bê do chính tay bà ta làm nên đã hình thành 1 gia đình đông đúc. Và vì thời gian để ra đời 100 con búp bê này là khá dài nên bà ta cũng đến lúc từ giã cõi đời.

Nhưng có 1 điều kì lạ diễn ra, không ai tìm thấy xác của bà ta , hay thực tế là không ai cố đi tìm xác bà ta cả.Thậm chí sau cái chết của bà ta họ hàng không ai đến viếng thăm cả, và cũng không ai tổ chức 1 lễ tang cho phải phép. Bà ta rời bỏ thế giới không 1 vết tích, không ai để ý đến, ra đi trong sự tĩnh lặng, như 1 cơn gió nhẹ đầy bí ẩn.

Và những con búp bê, dù thế nào đi nữa vẫn là nhân chứng sống trong ngôi nhà này... chúng vẫn còn đó dù cho chủ nhân đã không còn. Chúng vẫn giữ lời hứa, không bao giờ bỏ rơi chủ nhân mình.



Chapter 1 : The Outsider - Kẻ ngoài cuộc



" Cậu có chắc là sẽ ở đây 1 minh không Ohno san?"

Người con trai bên cạnh khẽ chớp mắt trước câu hỏi của bạn mình " Cậu nói gì cơ?"

" Tớ hỏi là cậu có chắc là sẽ ở trong ngôi nhà này 1 mình không? Cậu bạn ngồi ngay gế tay lái lên tiếng. " Nó là 1 ngôi nhà ma ám đó,tớ đã thấy nó vào tuần trước, sống 1 mình ở đó thì thật là đáng sợ"

Ohno nhìn cậu ta rồi bỗng nhìn chằm chằm phía bên ngoài cửa xe, họ đang băng qua 1 phần của ngôi rừng." Nó rẻ mà!" cậu ta nói trong bộ dạng ngái ngủ và chợt mỉm cười.

" Đó không phải là điều quan trọng" mặt cậu bạn tỏ ra ngiêm trọng. " Điều chủ yếu khi tớ nói nó bị ma ám, cậu hiểu không ý tớ là có hàng trăm lời đồn đại khác nhau về nơi này"

" Oh, Toma.."

" Có nhiều người nói nơi này có ma. Người ta nghe những tiếng ồn nhỏ phát ra vào mỗi tối như tiếng di chuyển của ghế hay tiếng nói chuyện thì thầm. Tiếng cười ah phải rồi những tiếng cười rúc rích nữa chứ 1 vài người nói đó là tiếng của những con búp bê. Mà chính xác hơn là có đến 100 con búp bê trong ngôi nhà này đó. 100 con lận và nếu như điều này không phải là quỷ ám thì cũng không có gì để nói cả."

Ohno khẽ mỉm cười " Cảm ơn vì đã lo lắng cho mình Toma à,nhưng trước tiên cậu biết không chủ của căn nhà này, nếu mình tin vào những gì mẹ mình nói, thì đó là người bà tuyệt vời nhất. Và mình cần 1 nơi yên tĩnh để tập trung vào việc vẽ của mình. Nên đây thực sự là ngôi nhà rất tuyệt vời"

Người bạn cùng chung trường đại học lại trông có vẻ lo lắng và từ đó cậu ta lái xe mà ko nói 1 lời nào nữa. Khi họ vừa nhìn thấy hàng rào bằng kim loại

" Ta đến rồi" Toma nói và quẹo xe về bên phải

Khi chiếc xe dừng lại, Ohno chậm rãi bước xuống đám cỏ khô cháy, nụ cười hiên lên trên khuôn mặt. Anh ấy thích cái sự yên bình bao vây lấy tòa lâu đài . Anh ấy thích cái cấu trúc phương tây cổ xưa này và những lối kiến trúc nhỏ bên trong khu vườn rộng lớn.Tất cả những gì bao quanh khu vực này là cây gỗ thông to lớn đang trổ xuống phía cậu ta như thể có 1 cầu vòng bao lấy tòa lâu đài này. Với 1 không gian tuyệt vời thế này cậu có cảm giác nó đang truyền cảm hứng sáng tạo cho việc vẽ của cậu ấy, cậu ta chắc chắn là thế.

" TỚ muốn bắt đầu ngay" nụ cười đến mang tai hiện lên bên cạnh sự thẹn thùng và cậu ta mở xe tải lấy hành lý của mình ra." Toma cảm ơn vì đã chở mình đến đây"

" Cậu nên đi lấy bằng lái xe rồi đó" Toma nở nụ cười thích thú khi trêu bạn mình và tiến lên giúp Ohno mở cửa cổng." Nếu cần tớ giúp bất cứ điều gì, chỉ cần 1 cuộc gọi thôi, được chứ Ohno. TỚ sẽ đến ngay lập tức cho dù có phải đi khá nhiều giờ"

" Cậu thật là tốt bụng, cảm ơn nha.."

Cậu ta mở cánh cổng bằng kim loại và đi tới phần đường nhỏ trước cửa vào của tòa lâu đài. Sau đó cậu ta quay lại và vẫy tay chào bạn mình

Toma vội vẫy tay lại trên gương mặt vẫn không thể giấu được sự lo lắng.Cuối cùng cậu ta cố gắng cười : " Không có ai sống trong đó 1 tuần kể từ ngày mà người bà tuyệt vời của cậu mất,tớ nghĩ cậu sẽ ghi dấu lịch sử về tòa lâu đài này"

Ohno chỉ mỉm cười và bước vào tiền sảnh tối tăm, vẫn không quên vẫy chào bạn mình lần cuối. Khi cánh cửa đóng lại, Ohno tìm quanh mình cái công tắc đèn.Chỉ có ánh sáng heo hắt từ bóng đèn tròn nhỏ trên trần nhà được treo trong căn phòng và Ohno chớp mắt nhìn không gian quanh mình 1 lần nữa

"u wa" gương mặt khó chịu và hàng lông mày co lại xuất hiện trên gương mặt của Ohno

Quanh cậu ta đồ dùng trong nhà dường như vẫn còn khá đầy đủ, những tâm chăn màu trắng rải rác khắp nơi như những bóng ma và 1 cảm giác thanh thoát tiến vào bên trong nơi này.Ohno bước vào bên trong phòng khách và cũng như bên ngoài tất cả đều được bao phủ bởi những tấm chăn màu trắng. Tróng góc nhỏ của căn phòng Ohno có thể nhận ra được hình dáng của cây dương cầm to lớn tráng lệ và phía xa hơn là lò sưởi

" Được thôi" cậu ta lím môi, cố gắng củng cố tinh thần cho bản thân " Ta cần dọn dẹp một chút nào"

Ohno kéo những tấm chăn phủ ra để xuống sàn, bắt đầu dọn dẹp từ sân thượng và từ từ xuống phòng khách, tháo gỡ từ sự ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, từ những cái đồng hồ cổ xưa đến những chiếc bàn đèn bằng thủy tinh

Trong từng căn phòng, những con búp bê luôn hiện diện. Những con búp bê cực kỳ lôi cuốn tuyệt đẹp,với những đôi mắt sáng được làm từ các hạt đá quý, và những bộ quần áo tuyệt đẹp có từ thế kỷ 18 của Pháp, Ý. Những bé gái xinh xắn cùng những lọn tóc quăn cầu kỳ, hay những chàng trai với những chiếc khăn lụa buộc cổ. Những con búp bê không khác gì con người. Phải con người và ... sự sống

"Kinh ngac thật" Ohno khẽ mỉm cười, tự cảm thấy mình không sai lầm trong việc chọn nơi này cho việc vẽ tranh

Khi Ohno kéo tấm chăn kì lạ không hề bám bụi phủ trên lò sưởi -3 con búp bê bỗng xuất hiện- chúng đều là búp bê nam, đờ đẫn nhìn vào Ohno với đôi mắt tròn xoe. Hai trong chúng dường như có sự sắp đặt sẵn từ trước đang cầm cây gậy nhỏ và cây đàn violin. Con thứ nhất có mái tóc thẳng màu nâu hạt dẻ, con thứ hai thì có mái tóc quăn màu đen. Con thứ ba, đứng ở giữa, được mặc bộ quần áo khá lạ lùng như 1 người con gái nhưng thật ra với mái tóc của nó thì không thể nhầm lẫn được, đó là mái tóc của 1 cậu con trai.

Hơn thể nữa cả 3 cặp mắt ấy,khá thâm hiểm cùng dáng vẻ mảnh khảnh là của người châu á. Không nghi ngờ gì nữa đó chính là 3 con búp bê châu á duy nhất trong ngôi nhà này và còn nữa bô quần áo của chúng cũng giống như những con búp bê còn lại.

Thật tò mò làm sao, là những gì Ohno nghĩ, bắt đầu với 3 cặp mắt sinh động đó. Những con búp bê quay về với sự vô cảm, con búp bê ở giữa trông tràn ngập sự khinh khi người khác.

Với toàn bộ sự ham muốn tìm hiểu của mình Ohno nhặt chúng lên khi con lắc đồng hồ bị mắc kẹt lại vào lúc 8 giờ Và Ohno cảm thấy rằng mình cần kết thúc việc dọn dẹp này.

Đặt những con búp bê trên bệ lò sưởi, cậu nhanh chóng làm nốt tấm chăn cuối cùng trong phòng, trông có vẻ như nó được dùng để che chiếc gế bành bị biến dạng lạ kì cạnh lò sưởi, và cậu lôi nó ra khỏi không 1 chút do dự.

Hoảng hốt cậu thốt ngay tiếng thở mạnh

Điên rồ thay quay lại phía sau, cậu đụng trúng cái bàn và mất đi sự thăng bằng “ Wow..” cậu thốt lên, 1 nửa kinh ngạc và 1 nữa lúng túng không biết làm gì…

Một nửa phần chăn trắng che phủ bụi vẫn còn đó, đứng ngay đó là 1 con búp bê lớn được làm bằng sáp được đặt trên 1 cái ghế củ kỹ đang kêu cọt kẹt. Bất động trong chiếc ghế gỗ của nó, đó là 1 người phụ nữ lớn tuổi có bàn tay như được bôi dầu trơn đặt 1 cách lỏng lẻo trên bộ váy áo và đôi mắt bà ta đang nhìn chằm chằm về phía ò sưởi không 1 chút cảm xúc. Bà ta trông như gặp 1 cái chết tàn khốc, lúc này đây 1 con người tàn khốc… Ohno thốt ra tiếng thở dài lớn, nó chỉ là 1 con búp bê bằng sáp. Một con búp bê với kích thước của con người và dĩ nhiên không có gì hơn thế cả.

Rốt cuộc cũng có thể bĩnh tĩnh được, Ohno thở dài lần nữa và gấp tấm chăn lại, đặt chúng vào bên trong căn phòng nhỏ gần đó nhất. Và sau đó hơn cả sự hài lòng khi nhìn lại căn phòng, cậu mỉm cười và nhìn ra ngoài cửa sổ những tia nắng cuối ngày chầm chậm tắt hẳn phía sau dãy núi, mang lại màn đêm cho tòa lâu đài này.Đã đến lúc phải ngơi. Cậu bắt đầu thắp sáng 2 cây đèn cầy.

Cây đầu tiên cầu để ngay cái bàn cạnh lò sưởi, sử dụng cây thứ 2 dẫn lối cho mình tìm đến cầu thang. Cậu cởi ngay bộ đồ đang mặc và ngã thẳng người trên giường của mình thậm chí không nghĩ đến việc lấy gì quấn quanh người mình lại, cứ thế chầm chậm đi vào giấc ngủ. Ngủ. Phải cậu không cần làm gì nữa hết chỉ ngủ thôi.

Chỉ 5 phút sau, Ohno ngủ say như 1 đứa trẻ, không ý thức gì đến những thứ bao quanh anh. Không ý thức được rằng cơn mưa đang rơi nặng hạt lên mái nhà và cả khu vườn rông lớn của tòa lâu đài…

Không ý thức gì đến những tiếng rì rầm vang vọng từ bên ngoài cửa phòng ngủ của cậu.


6g30

Ohno chớp mắt và bằng tất cả sức lực cậu mở mắt ra, vẫn còn chuếnh choáng sau giấc ngủ. Đến lúc phải dậy rồi, 1 phần não của người họa sỹ thét lên như thế…nhưng cậu vẫn còn cảm thấy mệt. Mặt trời vẫn chưa lặn mà, cậu vẫn còn có thể ngủ chút nữa, đúng không nhỉ?

Nhìn thoáng ra bên cửa sổ, Ohno khẽ ngáp lên

Bầu trời bên ngoài đã trong xanh hơn, hình dạng của bầu trời khi còn sáng từ từ nhạt dần nhạt dần… Những mảng mây màu hồng bên kia dãy núi, mặt trời đang lặn dần. Ohno nhìn quanh mình…. và nhắm mắt lại.

Ohno chớp mở mắt 2 lần, khung cảnh trước mắt vẫn còn mờ mờ không rõ nhưng sự nhận thức chợt ùa vê lúc này:
“ Cái gì vậy nè…” Cậu ngồi phắt dậy nhìn quanh mình trong sự bực bội điên người. Cậu nghĩ rằng rõ ràng cậu đã thấy điều gì đó?

Chung quanh mình lúc này đây, cửa sổ, bàn, 1 nửa cánh cửa vào không còn nữa…

Nhưng cậu đã thấy chúng..

Phải chắc chắn là vậy

Đá mớ khăn đang phủ trên mình -cậu chắc rằng mình không hề đắp nó lên người- nhảy ra khỏi giường 1 cách nhanh chóng, đi vôi ra khỏi cửa phòng nhìn quanh bên trái và phải của mình mong tìm thấy bóng dáng 1 ai vừa biến mất… Nhưng rõ là hành lang trống không và rất tối. Và toàn bô căn nhà , cậu bước xuống nhà dưới,chỉ thấy những tia sáng yếu ớt phát ra từ phòng khách.

Không có ai cả. Chỉ 1 mình cậu mà thôi. Cậu chắc rằng khi cậu tỉnh giấc, trong phòng lúc ấy không chỉ có mình cậu.Có 1 ai đó bên cạnh cậu, phải 1 ai đó, là 1 cậu trai trẻ. Cậu ta đã cuối nhìn mình khi còn nằm trên giường, đờ ra nhìn chằm chằm mình khi mình đang còn chưa tỉnh hẳn lờ mờ nhìn ngoài cửa sổ, đấu tranh trong việc có nên mở mắt không

Ohno chắc điều đó là thật ngay lúc này đây.Cậu không thể chắc chắn được cảm giác của mình lúc này, cậu đã thoáng thấy gương mặt người con trai ngay trên mình tuy chỉ vài giây thôi. Cậu ta bĩu môi, mắt màu nâu hạt dẻ.Nốt ruồi trên cằm, nhiều sợi tóc đen .. Cậu đã từng nhìn thấy người này.

Ohno không 1 mình trong căn nhà này. Cậu chắc chắn như thế.


Từ khi nào vậy?

Là câu hỏi đầu tiên Ohno hỏi chính mình. Phải từ lúc nào? Và anh nhớ lại cả 1 ngày dài vừa qua, nhưng vẫn không thể tự tìm câu trả lời.Từ lúc nào mà có 1 người bên cạnh anh? Từ lúc nào mà cậu trai trẻ kì lạ ấy quan sát mình?

Không có gì thay đổi tại phía trước lò sưởi tối nay cả, Ohno ăn ramen và tự hỏi những gì vừa xảy ra, khi đó trời lại có cơn mưa nặng hạt trên tòa lâu đài này. Đó có phải là kẻ trộm không? Anh chắc chắn rằng đó không phải là câu trả lời thỏa đáng. Kẻ trộm không thể nào đem đến cảm giác yên bình đến vậy, hoặc cũng không thể chỉ đến đây để nhìn anh ngủ, hay hắn ta bị sake làm lú lẩn. Hay là đó là hồn ma nào đó? Anh ấy không muốn tin vào điều này 1 chút nào cả. Trước đây anh chưa hề nhìn thấy 1 hồn ma nào, và anh cũng không có bất cứ kinh nghiệm nào cho những chuyện dị thường này. Vì vậy tại sao bất thình lình mình lại phải gặp chuyện này chứ? – Đó là những gì anh nghĩ.

Chung quanh không gian Ohno hiện giờ, anh chỉ nghe được mâm thanh rặng rắc của than trong lò sưởi và tiếng mưa nhỏ giọt trên mái nhà.

Một buổi tối cô đơn

Nhưng anh ấy đã từng 1 mình nhiều lần, vì vậy điều này không quan trọng.

Bất thình lình 1 âm thanh vang lên chạm đến sự bất ngờ của Ohno, chớp mắt vài cái. Tiếng chuông cửa sao? Anh giữ sự yên tĩnh trong vài giây, cho đến khi tiếng chuông vang lên lần 2 anh bỗng đứng phắt dậy khỏi chiếc gế. Chắc là Toma rồi người bạn đến cùng mình lúc sáng…có thể cậu ta đến kiểm tra xem mình thế nào rồi? Ohno cảm thấy lo lắng vì cơn bão này, Toma là 1 người bạn tốt đó là những gì Ohno nghĩ về cậu ta.

Ohno mở cửa chuẩn bị chào đón bạn mình với nụ cười trên môi:
- Cậu đấy à To…
Ohno chớp mắt khi bắt gặp 1 người trẻ tuổi đứng ngay bậc thềm trước mắt mình. Mái tóc ngắn đang ướt đẫm vì cơn mưa, bô quần áo đầy tao nhã bị cơn mưa làm cho nhàu nát, hàm răng đánh vào nhau lập cập trông như anh ta đang khổ sợ vì lạnh.

Ohno chớp mắt lần nữa:
- Cậu không phải Toma. Lời giải thích đầy sự ngây thơ từ Ohno

- Cậu nói gì cơ? Cậu ta trả lời khi đang bận giũ nước từ người mình trước khi hắt hơi 1 cái rõ to “ Xin lỗi vì làm phiền cậu giữa đêm thế này”


- Oh cậu không làm phiền tôi đâu chỉ là… chỉ là – Ohno nhanh chóng giải thích sự hiểu lầm vừa rồi- Tôi chỉ muốn làm rõ…umh… cậu là ai thôi

- Ah xin lỗi tôi quên không giới thiệu, tên tôi là Sakurai Sho …tôi chỉ vừa mới chuyển đến ngo6ii làng ở dưới dốc núi và….

- Cậu bị mắc mưa khi đang trên đường đến đó- Ohno mỉm cười- Nào vào đây đi cậu ướt nhẹp rồi đó.

- Cảm ơn- Sho cười lại và cảm thấy mình đang làm phiền người khác- Thật là xin lỗi vì sự phiền phức này, chỉ là tôi thấy có khói lò sưởi từ nơi này và …nhà tôi cách nơi này chỉ 30 phút nữa nên …

- Đừng lo lắng thế, không sao đâu à quên tên tôi là Ohno Satoshi


Ohno dẫn đường cho người thanh niên trông trẻ tuổi hơn mình vào phòng khách và mời cậu ấy ngồi. Sho mỉm cười cậu cảm thấy hơi ấm đến từ lò sưởi, cậu đưa bàn tay mình ra phía trước hơ ấm trước khi kịp nhận ra con búp bê lớn tuổi bằng sáp vẫn đang ngồi ngay trên chiếc ghế gỗ của mình. 1 nụ cười lịch sự sáng bừng lên như đặc trưng cho con người cậu ta:

- Ah konichiwa, buổi tối này lạnh nhỉ, phải không bà?
- Nó chỉ là con búp bê thôi- Ohno nói vọng lại phía sau lưng Sho
- Huh?
- Nó là con búp bê bằng sáp. Không phải con người đâu – Ohno mỉm cười cảm thấy thích thú trước sự ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt Sakurai
- Ah bup bê à…không thể nó quá lớn so với những cob búp bê thông thường
Cậu ta quay lưng lại,nhìn quang phòng khách, và chầm chậm miệng cậu ta há hốc ra khi nhận thấy từng con búp bê 1 ở đây. Một cob với bộ áo đẹp trên cây dương cầm vĩ đại, 1 con trông có vẻ lịch sự nhã nhặn trên ghế sofa, và 1 con trông mỏng manh yếu đuối bên cửa sổ… và 3 con nữa trên bệ lò sưởi.Tro6o6ng cậu ta rất shock với những gì cậu nhìn thấy được:

-Thật không thể tin được- Cậu ta cười nhưng trông đầy sợ hãi- Là thật sao
- Cái gì cơ?
Sho bước lại về phía con búp bê bằng sáp, chạm nhẹ những ngón tay vào bộ quần áo của nó, và bỗng quay lại về phía Ohno:

- Cậu đang sống trong căn nhà của 100 con búp bê. Một căn nhà bị ma ám nổi tiếng trong khu rừng này, và chủ nhân đầu tiên của ngôi nhà này đã mất mà không có 1 người khóc than cho cái chết của bà ta
- Umh tôi thật không biết gì về chuyện ngôi nhà này bị ma ám, nhưng…người chủ đầu tiên của căn nhà này là bà của tôi tôi tin là … bà là người đã làm nên những con búp bê xinh đẹp này- Ohno mỉm cười

Sho đi qua lại căn phòng lần nữa, nhặt lấy vài mảnh vỡ nhỏ của những đồ nội thất trong căn phòng :

- Cậu có 1 người bà tuyệt vời, thật kinh ngạc. Tôi đã đọc rất nhiều điều về căn nhà này, nghe rất nhiều lời đồn về nó…Không thật ra thì không phải lời đồn.. mà là huyền thoại. Ohno san à đó là 1 điều huyền bí, 1 ảo tưởng … Những con búp bê đã nói chuyện và chúng có sự sống.
- Trông chúng có vẻ như vậy…nhưng tôi thật không tin lắm…- Ohno trông không mấy thiết tha đến câu chuyện thú vị của cậu thanh niên này- Cậu là fan của những chuyện kinh dị à?
- Tôi là nhà báo – Sho lấy ra tấm danh thiếp và nhét vào tay Ohno- … cũng là 1 kí giả nữa, Tôi đặc biệt rất hứng thú về căn nhà này. Không ai có thể sống tại đây hơn 1 tuần kể từ khi bà chủ đầu tiên mất, nhưng những người từng sống ở đây đều quả quyết căn nhà bắt đầu có sự sống vào mỗi tối. Đồ đạc di chuyển, những giọng nói thì thầm không rõ từ ai, bóng sáng từ những cây đèn cầy. Cậu cảm thấy thế nào, khi đang là chủ nhân của căn nhà này?
- Tôi cũng không rõ nữa, dù gì thì tôi mới ở đây có 1ngày
Sho chào thua trước sự gan lì của Ohno
- Tôi mong rằng mình có thể viết 1 cuốn sách về nơi này. Nó thật là kì quái và có gì đó không thực. Không có gì lạ xảy ra với cậu sao?
Ohno toang nói gì đó nhưng lại thôi, cảm thấy rằng không nên ói về việc vừa xảy ra. Sho liếm môi:
- Xin lỗi, vì sự vô lễ vừa rồi, tôi thật là quá hiếu kỳ về ngôi nhà này.
- Không, không có gì đâu
- Tôi nghĩ là mình nên đi đây, cơn mưa đã bớt rồi. Xin lỗi vì đã làm ướt tấm thảm của cậu người tôi ướt sũng mà còn đi qua đi lại thế này.
- Cậu có thể ở lại đây nếu cậu muốn. Tôi chỉ có 1 mình thôi, tôi nghĩ là mấy con búp bê này không bận tâm đâu.- Ohno nở nụ cười thân thiện,nhưng Sho đã chầm chậm bước ra khỏi cổng:
- Tôi không muốn làm phiền cậu nữa vả lại đây không phải là nơi dành cho tôi.
Cậu ta quay lại nhìn 1 lần nữa, như thể muốn ncha61p nhận lời mời của Ohno sau khi ngẫm nghĩ lại. Nhưng cuối cùng cậu cuối chào Ohno Và mở cửa trước:
- Nếu bà cậu là chủ nhân căn nhà này, thì hy vọng không có điều gì tồi tệ xảy ra. Nhưng nếu như có bất cứ vấn đề gì, hãy gọi cho tôi nhé. Số của tôi có trên tấm card mà tôi vừa đưa cho cậu đó.
- Tôi sẽ nhớ điều này, cảm ơn cậu Sakurai san- Ohno nở 1 nụ cười biết ơn- Cậu chắc là cậu không muốn ở đây chứ.
- Tôi nghĩ là tôi không nên ở lại, nhưng Ohno san dù gì thì hãy cẩn thận nhé… 1 vài lời đồn về căn nhà này rất kinh khủng đấy.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chỉ có tôi và chúng, những con búp bê này…? Ohno chớp mắt, 1 chút lo lắng thoáng hiện ra trên gương mặt cậu.
- Chính xác là vậy đó, cậu và 100 con búp bê. 1oo con búp bê này đã có mặt ở đây 12 năm rồi.Ohno san à trong căn nhà này cậu chỉ là kẻ ngoài cuộc, 1 người xa lạ mà thôi.


Sau khi Sakurai Sho rời khỏi, khoảng 1 thời gian sau đó trong đầu Ohno vẫn quanh quẩn hàng trăm câu hỏi, đâu mới là sự thật. Vào giây phút này đây, cậu chỉ là 1 kẻ ngoài cuộc. Căn nhà có 1 câu chuyện lịch sử riêng của nó, và cả những con úp bê này nữa. Phải những con búp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net