p1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo :  truyện lấy từ hầu hết là thực nghiệm cá nhân có thể của tác giả có thể của người khác thông qua trò chuyện , nên tính chất thực tế và ngôn từ có thể thô tục phản cảm , thiếu lịch sự nên nếu ko thích hãy dựng đọc ngay sau vào dòng đầu . Cảm ơn 😷

. . . .

- Hả ?

- Thần kinh à ?

- Khoan , nói lại ?

- Này , sáng sớm mày đừng ám quẻ người khác bán buôn được không ? Không mua thì cút

Tôi bị đau vì cú đẩy mới tỉnh táo phần nào , tay tôi trầy tôi còn thử cấu một nhát đè lên chỗ trầy cho đau mới nhận ra tôi không mơ . Tôi trùng sinh rồi ? Nên vui hay nên buồn ? Đang lớ ngớ giữa chợ khá gần quán ăn của nội tôi chéo chợ , đã lâu lắm rồi cũng hơn năm mấy năm khi tôi già dần theo năm tháng và tôi từng đạt kha khá thành tựu to lớn trong cuộc đời khi lớn hơn , nhưng cũng mất đi kha khá điều tôi nuối tiếc . Tôi mệt mỏi ho khan ra máu và nhớ không nhầm tôi đã chết , vậy mà thế ếu nào tôi lại trở lại hồi bé tí nữa rồi ? Đã vậy lại còn sinh động nhường này nữa , hồi ức tươi đẹp trước khi qua cầu đầu thai à ? Làm ơn đi mà , tôi mệt mỏi rệu rã cuộc sống lắm rồi ... Đừng cho tôi hồi tưởng ...

- Nam ! Nam ?!

- Ah hả ?

- Hả cái gì ? Mày chưa tỉnh ngủ à , nay còn đi học sáng mà đã gục mặt cạnh bát mì là sao con ?

- Ah dạ ... Hả ????

- Mày hét cái gì ? Trời ạ ăn cũng không yên , ăn tử tế vào con với chả cái !

- Ah ... H h h ...

" Rầm ! "

- Này Nam ? Mày sao đấy con , tỉnh lại mau . Linh ơi !!!!!

Tôi chỉ nhớ hình như trong lúc tôi mê man sắp mất ý thức hoàn toàn có nghe được tiếng la hét giục dã hối hả , lo lắng của nội tôi gọi ông già . Còn tiếp đó là gì thì bạn tự hiểu rồi đấy , yez tôi đột ngột nín thở lâu quá khiến máu không lên não mới xảy ra chuyện ngất xỉu vì thiếu oxi bất tỉnh . Tôi tỉnh dậy thấy nội cùng ông già lo lắng , túc trực gần tôi theo dõi , nhìn bài trí lộn xộn rồi khóe mắt nội đỏ hoe tôi hiểu đại khái chuyện gì , vô thức ngồi dậy dù trán vẫn nóng tôi ôm má của nội lơ mơ nhìn thẳng cười ngây ngốc :

- May quá , người vẫn còn đây ...

- Nam , làm sao đấy ????

- Mẹ , để con xem nào ?

Tôi lại ngủ tiếp giấc nữa , trong giấc mơ vô tình tôi cảm giác mệt mỏi vô hạn , vạn thạch đỉnh đầu * khiến tôi vô thức chỉ muốn rũ bỏ vứt thứ đó đi .

* ý ở đây là vạn tảng đá đè trên đỉnh đầu

Dù không liên tục nhưng cảm giác như vài giây lại có cảm giác đè đầu , như muốn nhấn chìm toàn thân gục ngay xuống rồi biến mất . Liên tục như vậy dù không muốn nhưng cơ thể vừa kịp làm quen một chút liền gia tăng thêm cấp độ vậy , hơi thở dần một khó khăn tựa như một áp lực vô hình dần dần nghiền bẹp tôi vậy . Tôi dù chưa hiểu vẫn cố bước chậm rãi từng bước giữa cái nơi vốn bể cảm giác là biển sình bùn nhão , thậm chí dù không ít lần tôi hụt chân dẫm nhầm chỗ hụt bước tới đầu gối vì lún xuống bùn lầy . Áp lực trên đầu cộng thêm khó khăn di chuyển dần thắt tim tôi lại chút một , nhưng mỗi bước đi từng giọt mồ hôi rơi xuống rất mau làm tôi có cảm giác mơ hồ quen thuộc như từng trải qua . Chỉ là chưa kịp hồi tưởng liền ngã dúi còn trượt chân vấp phải gì đó mà lún chân tới đầu gối trong vũng lầy , cảm giác khó thở dần rõ rệt kho cổ tôi như bị sợi dây siết chặt hơn nữa . Đột nhiên hàng vạn khuôn mặt từ xa lạ tới thân quen kì dị lướt qua trước mắt tôi như cô hồn du tẩu * cười quỷ dị , tôi đơ ra thất thần quên luôn bản thân đang khó thở mà cảm nhận có sự quen thuộc lạ kì ở đây .

* Cô hồn du tẩu : Ở đây là hàng ngàn linh hồn ko rõ sống chết , bay lượn gần xung quanh nơi có một hay nhóm lẻ vài người còn sống như hù dọa hay mời gọi .

Đang cảm giác như có tử thần trước mắt còn mặt tôi tái dại , tím ngắt hẳn đi chợt sợi dây vô hình kia đứt mà biến mất , tôi hầu như không thể động tay để cởi dây , chỉ có thể đau đớn siết tau rỉ mái vì khó thở ấy lại bị thứ gì túm lên . Ngơ ra ho khan , nước mắt rỉ khóe mi chợt phát hiện trước mặt tôi hình như có bóng người tựa khói trắng chậm rãi không vội vã , lại gần tôi cầm tay tôi nâng lên khiến máu nơi vết thương đột ngột dừng chảy . Còn có đột ngột bỏng sót chỗ trầy xước sau đó khiến tôi bàng hoàng , khi ngửa lòng bàn tay lên nhìn kĩ mới thấy vết trầy hoàn toàn lành lặn như không , từng xuất hiện vậy . Ngơ ngác chợt bóng người đó từ từ tới ôm choàng lấy tôi , dụi mặt hõm vai vòng tau có chút siết chặt thêm làm tôi ngơ ngác . Mơ hồ cái ôm này thân thuộc , ấm áp kì diệu như tôi đã từng vạn lần được vòng tay này vỗ về ăn ủi vậy , không kìm lòng tôi ôm lấy đối phương cúi đầu tựa vai của y mà vuốt tấm lưng khá nhỏ của y vô thức phun một câu , như thể từng nói vạn lần :

- Ngốc , anh sẽ ở lại

Chưa ấm tay đột ngột y buông tay đẩy , hất mạnh tôi ra khiến tôi ngã ra sau chìm luôn vào biển nước tăm tối lờ mờ đen . Để lại y quỳ xuống như đang khóc , giữa đêm tăm tối chỉ duy có một mình y như ngọn đèn soi một vùng trời đêm của tôi sáng hơn , kì lạ hơn là tôi như không có chút ý niệm , trách móc hay chất vấn y . Mà ngược lại cơ thể không tự chủ , thả lỏng , chìm dần sâu vào lòng biển đen tới khi dần không còn có thể thấy bóng y mới giãn ra , hạ dần nụ cười vô tư trên môi lẩm bẩm :

- Anh xin lỗi ...

Tôi mặc bản thân trôi nổi trong làn nước mà lặng lẽ thiếp đi , có lẽ cũng đủ mệt mỏi tới mức tôi quên rằng bản thân sắp tới giới hạn giữa biển nước tăm tối mênh mông . Chìm sâu hơn , sâu hơn ... Sâu ... Hơn ... Càng dần sâu hơn ánh sáng mờ ảo trước mắt càng le lói tới khi không còn xuất hiện , như cảm giác mây đen giăng từng tầng lớp đè lên nhau khiến dưỡng khí ngày eo hẹp thiếu thốn . Muốn bóp chết tôi ngừng thở , khi lần nữa mơ hồ thấy một lưỡi đao lớn kề cổ chuẩn bị một đường ngang qua cổ tôi , tôi lại chợt tỉnh mở mắt lớn . Nhưng loại cảm giác này tôi vạn lần từng kinh qua hơn chứ không ít , chỉ là cụ thể vẫn không rõ . Tỉnh lại tôi đã nhập viện từ bao giờ, còn lí do thì ... Yez do lúc tôi bất tỉnh lần nữa liên tục không co giật cũng run rẩy vì hành động trong mơ , vô thức ảnh hưởng tới cơ thể bề mặt bên ngoài mà mô phỏng nửa hàng loạt hành động diễn ra trong lúc tôi bất tỉnh , khiến người lớn khiếp vía vội ném tôi thẳng bệnh viện điều trị sợ tôi lên cơn động kinh trong khi bất tỉnh . Tôi vừa định giơ tay lên xua tay mong mọi người yên lặng , chợt một chuỗi hình ảnh như đoạn phim lỗi hay không thể chiếu cho khán giả nghe khiến tôi đơ ra : Đó là tôi cảm giác bản thân hiện tại , còn có quá khứ tồn tại vì điều gì đó mà quên mất ? Nhưng còn có như nó đã từng tồn tại cảnh tượng này vạn vạn triệu triệu lần , khiến tôi mơ hồ đoán được điều gì xảy ra tiếp theo ? Tôi bàng hoàng nghĩ bụng có lẽ chưa hết choáng nên thế , liền vùi mình cố ngủ thêm mặc kệ mọi người nháo nhào ầm ĩ cả lên ...
Nhưng đấy là tôi nghĩ vậy , còn mọi người lại thấy tôi vừa giơ tay lên cử động gì đó , ánh mắt vô hồn đờ đẫn nhìn vô định vài giây , lại nhắm mắt vô lực nằm đấy như buông tay khiến mọi người hoảng hốt náo loạn thêm vì sợ . Lại lần nữa tôi chìm vào giấc ngủ say , cảm giác xung quanh khá êm ái còn thực tế tới mức như nổi trong nước nhẹ trôi dạt đi . Xung quanh khá ấm áp hoặc có cảm tưởng như giường sưởi điện , nhưng chỉ kích thích cảm giác của tôi , chứ không thực sự có hơi nhiệt tỏa ra quanh khu vực bề mặt . Dù có cảm giác ấm áp êm ái nhưng cơ thể không thấy ấm chỉ thấy lạnh thoáng qua . Cảm giác kì quái nhưng có muốn mở mắt lại càng không được , tựa hồ như Minh mục * . Khai * không được , Mục càng không xong khiến tôi khá bất ngờ kèm bất lực , không những mắt mà còn miệng như khâu lại khiến tôi về căn bản như dơi mù * không động càng chẳng thủ nổi .

* Minh mục là nhắm mắt ( cái này dựa theo nguồn manga tôi để ý thấy chú thích ) 👍

* Khai là mở , còn đoạn " Khai không được , Mục càng không xong là do tôi tự mò cụ thể lỗi hán việt độc giả cầu góp ý

* Dơi mù ở đây ý chỉ đã tàn rồi chưa chắc có phế hay không , câm mù cũng là phân nửa việc một ng liệt ngũ quan không khác phế nhân

Nhưng tay chân vẫn còn động được nên tôi thử khua tay rẽ một đường như đang bơi , bất chợt quanh tôi như hóa lỏng hoàn toàn trở thành biển nước . Đoán rằng bản thân đang trôi rồi chìm dần xuống đáy biển nên tôi vùng vẫy thử sau khi thoát ảo cảnh , nào ngờ áp xuất lớn khiến việc vùng vẫy tựa như tôi bị bó giò heo hơi lỏng chút vứt vào nồi ngâm chuẩn bị chế biến . Đoán chừng chìm qua phần khúc ( đối lưu hay hạ lưu gì đó ) nên tôi vẫn may mắn chưa tới đáy  biển mà thôi , nhưng nước biển xung quanh rất lạ khi tôi day hay vò tay , thậm chí xoa ngón tay khi quơ nước biển ban nãy có cảm giác ... Nhưng nhớt nhúa chút dính tay , tôi ngờ vực chợt ảo cảnh lần nữa mất kiểm soát , hoàn toàn biến mất không dấu vết khiến ngũ quan tôi phục hồi nhưng thị lực thì không . Ngũ quan vừa trở lại tôi lập tức như mắc nghẹn , sặc sụa còn cảm thấy khó thở vì bị môt lúc đống chất lỏng kì lạ ập tới chèn cổ họng , vậy mà lại có vị là lạ mằn mặn , gỉ sét tới buồn nôn . Tuy đoán ra được là gì chỉ là tôi không tin nên cố mọi cách thần kì ngoi lên mặt bờ , vừa ngoi lên tôi điên cuồng hít thở đổi lại hị sinh vật lạ bịt miệng trói dựng lên bằng dây dợ . Nhưng tỉnh trí được một chút tôi liền bàng hoàng khi mắt tôi vừa hồi thị lực , thì thứ đầu tiên tôi nhìn thấy lại là .... Địa phủ ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC