Từ tôi...tới em......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lá thư cuối cùng gửi em, người tôi đã từng thương rất nhiều.

Em ăn cơm chưa, dạo này em khỏe chứ, mọi việc diễn ra suôn sẻ như ý em muốn không, hay là...em còn nhớ tôi không, hàng ngàn câu hỏi quay quanh đầu tôi làm tôi đứng ngồi không yên nên viết ra lá thư này gửi tới em...Mặc dù tôi thậm chí còn chả đủ tư cách để nhìn em.... 

Mặc dù bây giờ đôi ta đã không còn đi chung đường như lúc trước, không còn cùng nhau nắm tay qua các map của game, không còn những lá thư cùng nhau viết thư gửi cho nhau nữa. Vì đây là lá thư cuối nên tôi muốn nó phải thật đặc biệt, nếu em đọc được thì quả thật đó là một vinh hạnh vô cùng lớn đối với tôi....

Em nhớ chứ? Lần đầu ta gặp nhau ở Bán Đảo Bình Minh, nơi có những bãi cát dài vô cùng tận và kèm theo đó là những chú bướm vàng, những bục đá to và cao. Và ở nơi ấy có em, một bé new cute phô mai que :33. Chính em đã chủ động add tôi, mở full nhánh thẳng với tôi và cũng chính là em, người đã đưa bàn tay về phía tôi. Lúc ấy vì phải đi ăn trưa nên tôi off gấp, em từ đó cùng chẳng onl lại nữa. Rồi một ngày em onl lại, thắp lên ánh sao của tôi một cái "tinh" thật rõ rồi em tele sang bên tôi và muốn được dắt tôi đi tham quan. Chuyễn sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như ngày nào, lúc nào em onl là em lại tele sang tôi, làm cho một kẻ đơn độc như tôi vì thế mà luôn ở lại game ngóng em onl rồi sang bên tôi.  Tôi ấy mà, một đứa chảnh cún, hay đi một mình và nhạt nhẽo nên hầu như đứa nào cũng chỉ chơi được 1 đến 2 ngày rồi bỏ, ngày nào cũng đều như vắt chanh, lủi thủi xách mông đi farm nến, đủ nến rồi off.  Cơ mà em tài thật đấy, không biết từ lúc nào mà tôi đã quen với em, lúc nào không thấy em qua thì tôi lại bỏ dở cả map, thiền rồi qua bên em...

Hoài niệm thật, em nhỉ?

Ta đã cùng đi farm nến đu ts, cùng nhau chạy hộc máu để né tôm mà cuối cùng lại bị nó húc cho bay mất sao =)). À mà em luôn cười, cả với những trò đùa nhạt nhẽo của tôi cũng vậy, tiếng cười khúc khích như tiếng chuông reo vang giữa cái nắng oi ả của tháng 6, tháng 7 lại làm trái tim tôi hụt đi một nhịp...

Vào giây phút ấy, tôi yêu em.

Từ ngày ấy tôi khổ lắm em ơi, ngày nào tâm trí cũng toàn là những hình ảnh về em vậy, chả tập trung được giây phút nào hết. Những lúc tele sang em cũng vậy, hễ thấy em đi với ai rồi cười đùa nói chuyện với bóng đen ấy làm tôi ghen chết được, toan định tách cái bóng đen với em ra. Cơ mà bọn mình chả là gì của nhau cả, em cười đùa với ai là chuyện của em, chả liên quan đến tôi mà sao cứ phải giận dỗi vô cớ làm gì chứ? Nghĩ vậy, tôi về home bỏ mặc em với bóng đen ấy bối rối thế nào. Phải công nhận rằng khi ấy, tôi tồi thật đấy.

Rồi tôi học được bug để chạy trial, tôi dắt em đi lấy nến.  Mỗi khi tôi nhảy quá hay bug không nổi, em đều kiên nhẫn vỗ về tôi, ra sức dỗ dành dù đó là lỗi của tôi khi không căn thời gian để mà nhảy cho chính xác, làm phí thời gian của em. Cũng chính nhờ thất bại khi ấy, tôi xin được face của em, kết bạn với em để tiện trò chuyện. .

Xin lỗi em nha, chỉ là nhớ tới tháng ngày qua khiến mắt tôi nhòe đi đôi chút.

Những tháng ngày bên em là những tháng ngày đẹp nhất cuộc đời tôi. Chính em đã gieo vào tôi một bông hoa, để rồi nay nó nở mầm, thành những đóa hoa kiểu diễm của tình yêu. Quả thật, lúc tỏ tình em, tôi đã hồi hộp lắm luôn ý, hehe. Tôi còn chuẩn bị cho mình một cái quần để nếu em có từ chối thì tôi còn có cái mà đội nữa cơ =))). May cho tôi là em đã đồng ý, thật sự cảm ơn em nhiều lắm, ehe :33

Hmmmm, ta đã vẽ cho nhau nè, cùng nhau call một vài tí nè, cùng nhau giải bài tập nè, cùng sẻ chia những vui buồn nè, khi mà một trong hai ta ốm hay làm sao, người còn lại lo sốt vó luôn, nghĩ lại thì buồn cười thật, em nhỉ? 

Cũng chính cái tháng ngày dở khóc dở cười đó lại là những ngày ấm áp nhất cuộc đời tôi. Tôi luôn phải chịu những đòn roi khi điểm số mà cô báo về không vừa ý cha mẹ, là đứa trong lớp luôn lủi thủi nói chuyện một mình trong góc, là cái đứa mà bạn bè nhìn vào là không muốn nói chuyện, là đứa hèn nhát, ích kỷ, xấu tính, lười biếng, luôn có những suy nghĩ cực đoan, dối trá, gian xảo, lợi dụng thế mạnh của mình đi trêu chọc tình cảm người ta. Tóm lại tôi chả có gì gọi là tốt đẹp hết trơn á =))) Ấy vậy mà em vẫn yêu tôi, tài thật. Còn em là một cô bé ngây thơ, hay cười, tính khí hơi thất thường, heo lười, yếu đuối, ngây ngốc và đặc biệt là một người biết vị trí của mình, luôn khiêm tốn và khoan dung, chẳng bao giờ chịu lo lắng cho bản thân. Nói ra thế thôi chứ tôi thích hết tất cả những gì của em, sẵn sàng chấp nhận những thói xấu của em vì tôi yêu em, và vì trong mắt tôi, nó đáng yêu một cách lạ thường. 

Rồi những đám mây, cái nắng bình yên của mùa hạ qua đi, cơn giông ập đến. Hôm ấy, không hiểu sao mẹ tôi biết tôi là người đồng tính, bà đã túm tóc, nhốt tôi lại và mặc cho tôi la hét trong đau đớn, những đòn roi vụt xuống những vết thương rỉ máu của tôi thật mạnh khiến tâm trí tôi gần như phát điên. Nhưng đau đớn hơn, mẹ tôi đã đập nát chiếc điện thoại của tôi cùng tất cả những thứ gì có thể liên lạc với em rồi nhốt tôi trong phòng bỏ mặc tôi hai ngày giời. Trong hai ngày ấy, ở căn phòng tối tăm cùng mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, trái tim tôi như vỡ vụn vì nhớ em, sợ rằng em không gặp được tôi rồi đâm ra lo lắng. Cứ nghĩ đến đó, nước mắt lại vô thức rơi. 

Tôi không muốn mất em.....

Rồi lúc được thả ra, lòng tôi nóng như lửa đốt, nhân lúc mẹ ra ngoài rồi vội chụp lấy điện thoại của mẹ và vào game. May mắn rằng em lại đang ở đó, không nghĩ ngợi, tôi liền tele qua em. Em vẫn thế, vẫn là thái độ vui vẻ kèm theo chút lo âu vì đã hai ngày tôi chẳng liên lạc với em. Tôi cười, bảo mình có việc bận và phải off gấp. Lúc ấy do tình thế bắt buộc, vì chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải nói lời chia tay em, bỏ mặc em với những cảm xúc ngỡ ngàng, ngơ ngác. Tôi bảo tôi chán em rồi, nhưng em đâu biết tôi vẫn còn yêu em, yêu rất nhiều đấy chứ. Tôi bảo tôi coi em như đồ chơi, nhưng em chẳng biết tôi đau khổ tới mức nào khi thốt ra hai chữ "chia tay" ấy. Vào giây phút em lạnh lùng 'ừ' một cái rồi thẳng tay block tôi, tôi như khụy xuống, trái tim đã nát càng thêm vụn. Lặng lẽ xóa game rồi chui vào góc phòng ôm lấy toàn thân mà khóc, tiếng khóc tức tưởi. Vào giây phút ấy, tôi gần như sụp đổ.

Ngày hôm ấy, trời mưa to...

Đã mấy ngày tôi tự nhốt bản thân trong phòng, khóa trái cửa, bỏ mặc bản thân và gia đình, mặc cho những lời xin lỗi của mẹ cùng những tiếng khóc nức nở vang lên phía bên kia cánh cửa. Đầu tôi trống rỗng, liên tục tua đi tua lại những kỉ niệm cùng em. Hai hàng nước mắt lại cứ rơi mà không có cách nào lại được..

Tôi nhớ em...

Đã có lúc tôi muốn tự tử, không có dao, tôi dùng răng cắn xé da thịt của tôi, dùng móng tay cào vào vết thương khiến nó toác ra một mảnh to. Nó đau lắm, mà thôi, tôi quen rồi. Lúc tôi cảm thấy như được giải thoát thì uỳnh một cái thật mạnh, mẹ tôi cùng bố và cả mấy bác hàng xóm phá cửa phòng tôi. Tôi chả cảm nhận được gì cả, hai mắt đã mờ lắm rồi, chỉ nghe thấy tiếng mẹ tôi gào hét..

Mệt mỏi thật đấy, em à.

Sau đó, mẹ tôi đưa tôi đi bác sĩ rồi khi trở về nhà, lần đầu tiên mẹ nói nhẹ nhàng với tôi, đối xử với tôi rất tốt. Nói sao nhỉ, tôi cũng không biết nên cười hay khóc đây.

Sau cùng, tất cả những lời tôi muốn nhắn với em, nếu em nhìn thấy bức thư này, tôi chỉ muốn em biết rằng tôi vẫn yêu em nhiều lắm. Nếu ông trời cho hai ta được gặp lại, chắc chắn tôi sẽ là người chìa tay ra trước, là người chủ động trước, sẽ là bờ vai vững chắc nhất của em, là người mà em luôn luôn tin tưởng. Cô bé ngốc nghếch à, đừng lo cho tôi, hãy ăn nhiều lên chút, đi giao du kết bạn, luyện thêm Tiếng Anh, kiếm cho mình người tốt hơn tôi và phải sống thật vui vẻ đấy nhé. Hy vọng rằng người ấy có thể đối xử với em tốt hơn tôi đã từng. Giờ tôi không thể chữa được nữa rồi, thực sự rất xin lỗi em. 

                                                                                                                                                         Thân ái.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sky #thu