Chap 12: Ngày cậu đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ 2 ngày nữa thôi , cậu ấy chẳng còn hít chung một bầu không khí với tôi nữa rồi ,thế nhưng trước khi rời đi cậu ấy cũng chẳng nói với tôi câu nào , Tôi đang chờ đợi thứ gì cơ chứ? Một tình đơn phương chẳng có chút hi vọng nào sao? Lại thêm một lần nữa rồi...

Hít thở thật sâu , nuốt trọn nước mắt, tôi bước lên sân khấu sau lời giới thiệu vì giờ đây cũng là lúc đã đến phần thi của tôi bắt đầu

Đứng trên sân khấu , tôi nhìn xuống dòng người tấp nập, vồn vã đang chen lấn nhau, thế nhưng giữa dòng người ấy , ánh mắt của tôi chỉ dành cho cho cậu

Gia Minh đứng một góc mà chỉ khi đứng trên sân khấu mới thấy được, cậu cười với tôi , nụ cười ấm áp hơn cả ánh chiều tà , chính nụ cười ấy đã tiếp thêm tự tin cho tôi

Những giai điệu đầu trong bài hát tiếng trung "Nổi gió rồi" vang lên , tôi từ từ đưa mình vào những nốt nhạc , hoà mình theo những câu hát, tôi thả hồn theo gió để làn gió cùng tôi nhảy múa trên những phím đàn

Có lẽ Gia Minh cũng chẳng bao giờ biết được rằng , giây phút ấy đã có một cô gái âm thầm chọn bài hát cậu thích để làm phần thi này tặng cậu , vì cậu mà ngày đêm luyện tập , vì cậu mà gạt đi tự ti để đứng trên sân khấu

Thật ra , giây phút cả lớp bầu chọn tôi , tôi vẫn có thể tìm ra hàng chục lí do để từ chối nhưng bằng một điều kì diệu nào đấy , khi thấy Minh nằm bên cạnh , tôi đã không kìm được lòng mà đồng ý tham gia

Chỉ mới 2 tháng thôi mà cậu đã mang đến cho tôi rất nhiều cảm xúc kì lạ , tôi trân quý những ngày tháng ấy , như một lời cảm ơn và nhắn nhủ tôi gửi nhờ vào những lời hát trong bài hát hôm nay tôi tặng cậu , sau này gặp lại chắc chắn sẽ không còn như ngày hôm nay

Kết thúc bài múa , do cứ mãi hồi tưởng nên không biết từ lúc nào Gia Minh đã rời đi , tôi nhanh chóng cúi chào khán giả rồi chạy ra gốc cây bàng sau trường

Tôi bây giờ chỉ muốn đắm mình trong gió trời , chẳng muốn phải phiền toái , suy nghĩ vẩn vơ gì nữa

Nhưng không biết từ lúc nào , Gia Minh đã ra đây trước cả tôi , cậu đứng dựa vào gốc cây , hướng ánh mắt xa xăm

Ban đầu tôi còn muốn rời đi , nhưng suy đi nghĩ lại , cũng chỉ là lời "Tạm biệt" thôi mà , có gì khó nói chứ , nghĩ thế rồi tôi cũng mạnh dạn tiến về chỗ cậu

Minh nhìn thấy tôi , liền nở một nụ cười nhẹ , trên gương mặt cậu lộ rõ vẻ mệt mỏi

"Hôm nay An Thiên múa đẹp lắm"

Giọng nói ồm ồm của Minh làm tôi có thể hiểu cậu đang khô họng kinh khủng

"Tao đi mua nước cho mày nhé"

Tôi mặc lời khen của Minh , chỉ lo cho cái cổ họng của cậu

Vừa lúc tôi chuẩn bị quay người rời đi thì Gia Minh đã kịp cầm lấy cổ tay tôi , cậu lắc đầu , từ tốn ngồi xuống chiếc ghế đá , cậu lại cười nhẹ

"An Thiên xinh lắm"

Như hiểu được ý Gia Minh , tôi đáp lại

" Ừ , cảm ơn Minh nhé"

Tôi tiến tới ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh , nhìn ra phía xa xa, chưa kịp để tôi hỏi chuyện Minh đã mở lời

"Mày biết tin tao du học mà nhỉ?"

Tôi cố bình thản đáp

"Ừ"

Minh vẫn hướng ánh mắt xa xăm , nhẹ nhàng nói tiếp

"Tao không tính nói với Thiên"

Tôi nuốt khan , ấp úng hỏi

"Tại sao?"

Minh nhìn tôi , ánh trăng rằm chiếu rọi trên gương mặt điển trai của cậu làm lòng tôi không khỏi xao xuyến

"Tao sợ phải nói lời tạm biệt với mày"

Đây có phải là văn phong của redflag không vậy, tôi nghe quen quá nhưng mà là Gia Minh nên thôi , tôi tạm không tra cứu

Cổ họng tôi nghẹn lại , không nói được câu nào , thấy thế Gia Minh liền nói tiếp

"An Thiên không muốn nói gì với tao sao"

Tôi ngập ngừng một lúc rồi từ tốn lắc đầu

Có lẽ thứ tình cảm mới chớm nở này của tôi chỉ nên vùi sâu vào kí ức , vào thanh xuân , vào cuộc đời tôi , những thứ không chắc chắn thì không nên kì vọng làm gì , hoa trên trời , ngọn cỏ ven đường có với cũng chẳng tới

"Mày đi bao lâu?"

"Hai năm"

Chắc hẳn sau 2 năm trôi qua , bóng dáng của cậu sẽ mờ nhạt đi trong tâm trí tôi thôi

Tôi hít thở sâu , chép miệng , đứng dậy nhìn chằm chằm vào Gia Minh

"2 năm thôi , đừng quên tao nhé"

Cậu ấy cũng đứng lên , nở một nụ cười tưoi rói với tôi

"Nhớ còn không hết làm sao có chuyện quên?"

Tôi phì cười nhưng không che dấu nổi vẻ bối rối của mình

"Ừm nhất định không quên"

Nói rồi tôi cũng nghẹn ngào quay đi , kể từ giây phút ấy tôi đã biết , Gia Minh thật sự không còn là "bạn cùng bàn" của tôi nữa rồi

Tôi nén nước mắt , chạy nhanh lại chỗ đám lớp tôi tập trung , hình như sắp đến tiết mục của bọn lớp tôi nên chúng nó tập trung đầy đủ lắm

Thanh Hiền thấy tôi , liền khoác vai bá cổ khen lấy khen để

"Mưa giỏi quá Mưa ơi , múa đẹp thế này không được giải nhất thì phí lắm"

Cả lớp tôi cũng theo đó mà dành cơn mưa lời khen cho tôi , tôi ngại nên chỉ đáp qua loa , may mắn thay có Ngọc Như giải thoát cho tôi ra khỏi đám người đông như kiến ấy

"Đi đâu nãy giờ vậy?" Ngọc Như hỏi tôi

"Đi quanh cho thoải mái đầu óc"

"Mày làm được như vậy là tốt lắm rồi , đừng có suy nghĩ nhiều nhé"

Tôi cười cảm ơn Như , rồi tiếp tục chen lấn để cổ vũ phần trình diễn của lớp tôi , lớp 10A2

Phải nói là ngầu bá cháy , tự hào bọn báo lớp tôi quá

Tôi chìm theo biển người đang nồng nhiệt với bài nhạc và những vũ điệu khoẻ khoắn , giờ đây tôi như trút bỏ được một gánh nặng , không phải điêu nhưng tôi tin rằng
"Sẽ gặp lại"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net