9. Bộ mặt thật của phù thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khu phố của người nước ngoài chìm trong làn sương mù. Ngay trên căn nhà của chị Tsurumi Youko là vầng trăng tròn tỏa ra ánh sáng trắng xanh lờ mờ. Conan gọi ông Kogoro đến và sau đó dùng máy đổi giọng, giả vờ làm ông Kogoro gọi những người liên quan. Cậu đứng trong sảnh tòa nhà chờ mọi người đến.


- Trà thảo mộc cô Tsurumi pha ngon thật đấy! – Ông Kogoro đến đầu tiên. Ông ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tấm tắc khen ngợi món trà thảo mộc.


Conan không dám nói trà đó do mình pha. Chị Tsurumi hình như còn mệt, nên vẫn đang nghỉ ở phòng trong dưới sự chăm sóc của cha xứ Sakuragi và Ran.


Chiếc đồng hồ cổ trong sảnh điểm chín giờ cùng tiếng boong boong vang vọng khắp căn nhà. Cửa chính mở toang, luật sư Miura xuất hiện, mặt tái mét.


- Ông Mori, ông đã tìm ra hung thủ rồi ư?


- Hả? – Ông Kogoro ngạc nhiên.


Conan vội vàng trốn sau tấm trèm cửa sổ trong phòng khách, rồi dùng đồng hồ đeo tay bắn kim tẩm thuốc mê vào cổ ông Kogoro. Chiếc kim trúng đích.


- Hơ hơ...? – Ông thám tử gục đầu, ngủ ngay tại chỗ.


- Ông ấy ngủ gật rồi! – Ông luật sư có vẻ xúc động khi được tận mắt chứng kiến "thám tử ngủ gật".


Thấy vậy Conan bèn dùng máy đổi giọng, đứng sau rèm nói:


- Ông Miura, ông ngồi xuống đi. Những người khác sẽ đến ngay thôi, khi đó tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc về vụ án.


- Vâng... Đây là lần đầu tiên tôi được thấy thám tử Mori ngủ gật... - Ông Miura ngồi xuống chiếc ghế sofa dài kê bên trái ông thám tử, mắt vẫn nhìn ông Kogoro đầy thích thú.


Sau đó, Đội thám tử nhí và tiến sĩ Agasa lũ lượt kéo nhau vào phòng. Họ ngồi lên ghế sofa bên phải ông Kogoro, đối diện với luật sư Miura. Tiếp theo đó, chị Tsurumi xuất hiện từ phòng trong, được cha xứ Sakuragi và Ran dìu hai bên.


- Cô Tsurumi, cô có sao không? – Conan lo lắng hỏi bằng giọng ông Kogoro.


Chị Tsurumi khẽ gật đầu, rồi ngồi sụp xuống ghế bên trái cùng cha xứ và Ran. Cuối cùng, thanh tra Megure và trung sĩ Takagi xuất hiện trên chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn.


- Ông Mori, sao lúc ở công viên ông không nói luôn là phá được án rồi? – Vừa vào đến phòng khách anh Takagi đã hỏi.


- Đúng đấy. Để vạch trần vụ án này, ta đã phải cử hết cả đội điều tra đi thực thi nhiệm vụ, nên chỉ còn ta và Takagi tới đây được thôi. – Ông thanh tra cũng nói, rồi ngồi xuống cạnh Đội thám tử nhí.


- Tôi xin lỗi. Nhưng chỉ cần hai người là đủ rồi. Cũng phải nói thêm là lần này Đội thám tử nhí đã giúp tôi phá được vụ án.


- Bọn trẻ ấy hả? – Thanh tra Megure quay ra nhìn. Genta nhìn đáp lại một cách tự hào. – Cậu cử bọn trẻ đi điều tra về một kẻ sát nhân đã giết bốn mạng người sao? – Ông lo lắng.


- Bọn cháu không sao đâu ạ. – Ayumi cười tươi.


- Sếp đừng lo. Hung thủ rất tự tin vào bản thân, nên chủ quan không để ý tới bọn trẻ.


- Cảnh sát bọn ta chưa có đầu mối gì về hung thủ, nên hắn tự tin vậy cũng đúng thôi. – Ông Megure có vẻ xấu hổ. – À, Mori, người của ta vừa tìm thấy cuốn nhật ký của ông Isezaki trong chiếc tủ đầu giường bệnh viện. – Ông lấy quyển sổ tay bọc da từ trong túi, định đứng dây đưa cho ông Kogoro. – Đây này.


- Nếu sếp tò mò về cuốn nhật ký, thì đợi tôi phá án xong rồi đọc cũng được mà.


- À, ừ... - Ông Megure rút lại quyển sổ. – Vậy thì Mori, cậu hãy cho bọn ta biết hung thủ làm cách nào để thực hiện ba vụ giết người trong phòng kín liên tiếp đi. Bắt đầu từ vụ ông Toda chết đuối trong tầng hầm tại nhà riêng nhé?


- Chắc chắn đó là lời nguyền của phù thủy. – Ông Miura ngồi đối diện ông thanh tra run rẩy nói.


- Ông Miura, ông thôi đi được không? – Ông Megure mất kiên nhẫn.


- Tầng hầm đó không có đường ống dẫn nước vào, đường ống xung quanh cũng không có dấu hiệu rò rỉ. Vậy mà ông Toda lại chết đuối vì nước ngập đầy căn hầm...


- Đúng là tầng hầm đó là một căn phòng kín, vì cửa được khóa trái từ bên trong. Nào, giờ Mori sẽ cho chúng ta biết hung thủ làm cách nào gây ra vụ án mạng. – Ông Megure nhướn mày ra hiệu cho ông luật sư im lặng.


- Trước khi phá án, tôi muốn sếp đọc qua cuốn sách kia...


- Sách nào? À, quyển "Hệ thống đèn Ejinbara" này ấy hả? – Thanh tra Megure nhìn cuốn sách dày trên chiếc bàn trước mặt.


- Tôi tìm thấy cuốn sách đó trong thư viện ở khách sạn của ông Motomachi đã mất. Tác giả cuốn sách là một người Pháp tên Plangue. Ông là người đầu tiên thiết kế ra hệ thống đèn đường cho Ejinbara vào một trăm năm trước đây.


- Một trăm năm trước cơ à... - Thanh tra Megure vừa nghe giải thích, vừa giở sách một cách kém hào hứng.


Ông Miura ngồi đối diện thanh tra lại nói:


- Plangue à... À, tôi có nhớ hồi nhỏ, ông tôi kể có một người Pháp đã đuỏi bóng tối đi khỏi phố phường của Ejinbara.


- Đúng thế. Trước đó ở đây cũng có loại đèn đường dùng nến của Nhật, nhưng loại đèn này khá tối so với đèn của phương Tây. Ông Plangue đã cho lắp đặt đến năm mươi cột đèn quanh con đường dành cho xe ngựa trước cửa tòa thị chính.


- Ejinbara là nơi đầu tiên trong nước có hệ thống đèn đường kiểu Tây. – Luật sư Miura tự hào.


- Việc này nhanh chóng trở nên nổi tiếng, và rất nhiều những người chủ cửa hàng ở Ejinbara đã nhờ lắp đèn đường ở trước cửa hiệu của mình. Cứ như thế, chẳng bao lâu sau, trên đường phố đã có khoảng ba trăm cột đèn kiểu mới.


- Ôi, nhiều thế cơ à? – Ayumi ngạc nhiên.


- Ánh sáng tỏa ra trên những viên gạch đỏ cổ kính chắc đẹp lắm... - Ran tựa đầu vào tay, mơ màng.


- Chắc những người bán hàng kia nghĩ rằng nếu lắp đèn trước cửa hàng, thì khách khứa sẽ đến mua hàng muộn hơn. – Ông thanh tra sáng suốt nói.


- Có lẽ vậy. Ông tôi nói người dân trong quận không có việc gì nhưng vẫn ra ngoài vào buổi tối chỉ để ngắm ánh đèn đường. – Ông Miura cười.


- Được rồi, quyển sách này rất có ích. Nhưng nó có liên quan gì đến cách gây án của hung thủ chứ? – Thanh tra Megure đóng sách lại.


- Sếp không đọc xem những ngọn đèn kiểu Tây đó được thắp sáng bằng gì sao?- Giọng ông Kogoro nghiêm nghị...


- Chắc là bằng điện chứ gì? – Ông Megure sốt ruột.


- Không phải. Đèn đường thời Meiji ban đầu không dùng điện mà dùng khí đốt. Trong sách có viết đấy thôi.


- Hả? – Trung sĩ Takagi ngạc nhiên, cầm lấy cuốn sách. – Đúng là trong này có viết đèn được thắp bằng khí đốt.


- Được rồi, được rồi. Sao nữa nào? – Thanh tra Megure cựa quậy trên ghế.


- Sếp phải xem cả tờ giấy kẹp ở trang đầu nữa.


- Giấy nào kia? – Thanh tra Megure lấy quyển sách từ tay anh Takagi, rồi mở trang đầu ra. – Cái gì thế này, bản thiết kế à? – Ông trải tờ giấy to khoảng cỡ A3 lên bàn.


- Đó là bản thiết kế đường ống dẫn khí đốt thời bấy giờ.


- Đúng là trong này có đánh dấu vị trí các đường ống dẫn khí tới những nơi có đèn đường, như con đường dành cho xe ngựa hoạc ở khu mua sắm của Ejinbara. Tấm bản đồ vẽ đường phố Ejinbara thời xưa một cách chi tiết, và có đánh dấu những nơi có khí đốt.


- Sếp có để ý thấy điều gì không? – Giọng ông Kogoro hỏi.


- Ta không hiểu ý cậu...? - Ông thanh tra nghiêng đầu.


Khi đó, trung sĩ Takagi đang xem tấm bản đồ bỗng kêu to:


- Nhà ông Motomachi, nhà ông Toda, và cả bốt điện thoại nơi anh Mashu bị sát hại đều có đường ống dẫn khí đốt đi qua!


- Cái gì?! – Nghe vậy, thanh tra Megure vội ghét sát mặt vào bản đồ. – Đúng thế!


- Căn nhà của ông Toda chính là nhà ông Plangue ngày xưa, và cũng là nơi đầu tiên của Ejinbara có đường ống dẫn khí.


- Trên bản đồ có ghi đây là nhà ông Plangue thật.


- Tiếp theo là nơi ông Motomachi bị giết. Bảo tàng đồ chơi nằm ngay cạnh tòa thị chính nên cũng là một trong những nơi đầu tiên có hệ thống khí ga.


- Đúng. – Thanh tra Megure gật đầu.


- Tôi đã hỏi chuyện người biết rõ về hệ thống khí đốt ở bảo tàng lịch sử. Ông ấy nói để thắp sáng đèn trong nhà bằng khí đốt, thời bấy giờ người ta phải chọn đường ống cỡ ¾ inch.


- Rồi sao nữa? – Ông Megure ngầng đầu giục.


- Hung thủ đã lợi dụng hệt thống dẫn khí bị bỏ quên một trăm năm để dẫn nước vào tầng hầm nhà ông Toda, vì ống dẫn khí cũ to bằng ống nước bình thường ở nhà ở hiện nay. – Giọng ông Kogoro vang lên trong phòng.


- Cậu nói sao?! – Thanh tra Megure bàng hoàng. Tất cả những người có mặt ở đó đều không nói nên lời.


- Tôi đã kiểm tra lại đèn trong tầng hầm nhà ông Toda. Tất cả đều là đèn dùng khí. Tôi đã kê ghế để với lên tháo chao đèn kiểu cổ, thì phát hiện ra ống dẫn khí kiểu châm lửa.


- Kiểu châm lửa à?


- Vâng, ban đầu người ta phải tự tay châm lửa vào đầu ống khí đốt được cắt sẵn.


- Ra thế. Nước chảy ra từ ống khí đó à?


- Đúng vậy.


- Thật không thể ngờ được đó là ống dẫn khí... Ta cứ nghĩ đó là bóng đèn kiểu cổ...


- Tôi cũng vậy. – Anh Takagi đồng tình.


- Chiếc đèn đó được lắp ở vị trí cao, lại có chao đèn mờ chụp lên, nên ta nhìn ngoài không thể phân biệt được là đèn điện hay đèn dùng khí.


- Nhưng... - Ông thanh tra vẫn có vẻ chưa tin.


- Đèn điện trong tầng hầm chỉ có ánh sáng mới phát ra từ máy phát đĩa và chiếc đèn bàn để trên loa thôi. Bà giúp việc kể ông Toda rất tự hào vì mình ở trong căn nhà của ông Plangue, là nơi đầu tiên ở Ejinbara có hệ thống khí đốt. Bốn chiếc đèn cổ dưới tầng hầm đó là loại đèn dùng khí cũ nhất. Giờ người ta không phân phối khí đốt bằng hệ thống cũ nữa, nên bốn chiếc đèn cũng không được trưng dụng...


- Thế hả...


- Vâng. Tôi nghĩ là tầng hầm ngập nước nên tất cả mọi người đều sợ bị điện giật mà tránh xa hệ thống đèn trên tường.


- Chính ta cũng tưởng đó là đèn điện. – Thanh tra Megure lẩm bẩm.


- Nhân viên khám nghiệm hung thủ cũng dựa vào cảm tính mà không kiểm tra kỹ lưỡng, nên đã tạo kẽ hở cho hung thủ. – Giọng ông Kogoro nghiêm khắc.


- Nhưng hung thủ lấy đâu ra nhiều nước thế? – Ông thanh tra hỏi tiếp.


- Nếu dò theo hệ thống ống khí thời đó ta sẽ tới một khu đất trống cách nhà ông Toda không xa. Tôi đã phát hiện ở đó có dấu vết đào xới đất còn mới. Hệ thống ống dẫn khí đã bị bỏ quên một trăm năm, nhưng đất ở Ejinbara là loại đất sét, nên không khí ít bị lọt xuống dưới. Vì thế, ống dẫn chỉ bị gỉ đôi chút, chứ vẫn dùng được bình thường.


- Được rồi. Hung thủ lấy nước ở đâu?


- Con đường cạnh bãi đất trống có cột nước dành cho việc cứu hỏa. Hung thủ đã mở vòi nước ở đó và đổ nước vào ống dẫn khí.


- Thì ra là thế... - Thanh tra Megure trầm tư khoanh tay.


- Hung thủ đã vào tầng hầm nhà ông Toda và bí mật mở ống dẫn khí của đèn. Khu vực đó chỉ có nhà ông Toda là còn đèn dùng khí đốt nên khi đổ nước vào, nước sẽ chỉ chảy vào tầng hầm nạn nhân thôi.


- Ừm.


- Đầu ống khí chỉ được nút lại một cách đơn giản, vả lại bình thường ông Toda không dùng những chiếc đèn cổ này, nên chúng có bị lệch đi một chút ông ấy cũng không để ý.


- Đúng là người ta thường không để ý tới những gì mình không hay dùng. Nhưng chắc hẳn ông Toda phải tìm cách chạy trốn khi nhìn thấy nước tràn ra từ ống khí chứ?


- Không phải là ông ấy không muốn chạy, mà là không thể chạy được.


- Không thể chạy được ư?


- Vâng. Tôi nghĩ đầu tiên hung thủ đã cho một loại thuốc gì đó để làm cơ thể nạn nhân tê liệt. Tôi bèn nhờ cảnh sát địa phương điều tra hộ, thì phát hiện ra khí cười ở một phòng hám răng tư nhân trong quận bị lấy cắp một tuần trước.


- Đúng rồi! – Khí cười là loại khí gây tê. Hung thủ đã bơm khí vào tầng hầm để ông Toda không bỏ chạy được. – Trung sĩ Takagi vô thức nói to.


- Hắn cũng đổ nước hoa có mùi hoa Cơm Cháy vào trong phòng nữa.


- Ra vậy... - Thanh tra Megure gật gù. – Thế còn vụ án thứ hai? Vụ đó cũng dùng hệ thống khí cũ à?


- Vâng. Bảo tàng đồ chơi của ông Motomachi vốn là khách sạn được xây vào thời Meiji. Tôi có xem bức ảnh treo ở sảnh, thì thấy nội thất hầu như không thay đổi so với bây giờ. Tất cả hệ thống đèn trong bức ảnh đều là đèn dùng khí đốt.


- Ta cũng thấy bức tranh đó, nhưng không phá hiện ra điều gì đáng chú ý. Nhưng người quản lý nói ông Motomachi đã cho lắp đặt hệ thống điện ở khách sạn vì sợ làm cháy đồ chơi cơ mà?


- Đúng là như thế. Hệ thống sưởi ở phòng ông Motomachi, hệ thống nước nóng và đun nấu dưới bếp đều dùng điện. Nhưng ông Motomachi đã hứa với người chủ cũ là sẽ giữ thiết kế nội thất càng giống xưa càng tốt, nên không phá hệ thống đèn dùng khí đốt.


- Mấy chiếc đèn trong phòng ông Motomachi đều là đèn kiểu cũ à?


- Vâng. Đèn trong những phòng khác đước nút kín và lắp thêm bóng đèn rồi chụp chao đèn lên, tạo thành đèn điện mới. Riêng phòng ông Motomachi lại giữ nguyên đèn dùng khí đốt.


- Chỉ vì lời hứa với người chủ cũ mà ông ấy... - Ông thanh tra đau buồn.


- Vậy thứ gì đã gây nổ trong phòng ông Motomachi? – Trung sĩ Takagi hỏi thay sếp mình.


- Đó là khí propane.


- Khí propane sao? Nhưng ở hiện trường làm gì có mùi đặc trưng của khí propane?


- Vâng, ở đó chỉ có mùi hoa cơm cháy. Nhưng khí propane vốn không có mùi gì cả.


- Thật thế à?


- Tôi nói không sai đâu. Công ty cung cấp khí propane đã cố tình dùng chất hóa học thêm mùi vào khí khi xuất xưởng, để người sử dụng dễ dàng phát hiện ra một khi khí bị lọt ra ngoài bình. Hung thủ đã lấy loại khí chưa qua xử lý từ công ty khí đốt. Genta đã kiểm chứng vụ lấy cắp này.


- Có phải không, Genta? – Anh Takagi nhìn sang bên.


- Vâng ạ. Công ty bị mất hai bình khí vào hai ngày trước khi án mạng xảy ra. Vì số lượng mất cắp ít nên báo chí không đưa tin. – Genta đọc sổ tay thám tử của mình.


- Em giỏi thật đấy. – Anh Takagi khen.


- Ở sân sau khách sạn của bác Motomachi có dấu hiệu đào tìm hệ thống khí đốt cũ. – Ayumi bổ sung.


- Hệ thống khí đốt cũ dẫn vào khách sạn bị đào lên à?


- Vâng ạ.


Giọng ông Kogoro tiếp tục:


- Hung thủ tìm cách vào phòng ông Motomachi để tháo bỏ nút bịt ống khí đốt. Thêm nữa, hắn biết được việc ông Motomachi thường uống trà thảo mộc sau khi tắm xong. Vào ngày xảy ra vụ nổ, hung thủ trốn ở sân sau khách sạn, đợi phòng tắm của ông Motomachi sáng lên rồi bơm khí propane vào phòng. Ở khách sạn chỉ có phòng ông ấy bị hở đường ống, nên khí chắc chắn chỉ lọt vào đó.


- Ừm...


- Khí propane nặng hơn không khí, nên dễ dàng đọng lại trong phòng. Khi ông Motomachi tắm xong thì trong phòng đã đầy khí rồi. Ông ấy bật bếp lên để đun nước pha trà thảo mộc như mọi khi. Khí propane cần nhiệt độ 500oC để phát nổ, nhưng loại bếp trong phòng ông ấy là bếp kiểu mới, có thể đạt được 1000oC trong thời gian ngắn.


- Như vậy là quá đủ để kích nổ... - Thanh tra Megure nhớ lại cái chết tang thương của ông Motomachi.


- Hung thủ dùng loại khí chưa qua xử lý nên ông Motomachi không biết có khí propane trong phòng. – Trung sĩ Takagi nói thêm.


- Chuyện là thế đấy. Thấy nổ xong, hung thủ bơm thêm mùi hoa cơm cháy vào phòng rồi bỏ trốn.


- Không hề có lời nguyền của phù thủy nào ở đây... - Luật sư Miura ngớ người ra.


- Trên đời này vốn đã không có phù thủy rồi. – Giọng ông thám tử dứt khoát.


- Thế Isezaki Mashu đã bị giết như thế nào? – Ông luật sư phản bác.


- Tòa nhà anh ta ở là chung cư hiện đại được xây ở khu quy hoạch mới gần cảng, nên không có hệ thống khí cũ. Biết được điều này, hung thủ đã đi quanh thành phố tìm cách dụ nạn nhân tới nơi có ống khí đốt, vì cách giết người này của hắn rất khó bị phát hiện ra.


- Hắn đã lợi dụng thứ người ta bỏ quên để không gây chú ý. – Thám tử Megure chỉ ra.


- Vâng. Cuối cùng, hung thủ phát hiện ra ở công viên Ejinbara có đường ống khí đốt. Hắn nghĩ ra việc bơm khí đ6ót của công ty phân phối khí ở quận vào đường ống khí cũ.


- Đúng là ở hiện trường phát hiện ra khí trong hệ thống phân phối của quận, nhưng người của công ty nói họ không cho chạy đường ống qua công viên đó cơ mà?


- Nếu dò theo đường ống dẫn khí cũ theo bản đồ này, ta sẽ thấy nó dẫn tới khu vườn cạnh một tòa nhà cách công viên khoảng năm mươi mét. Hung thủ đã bơm khí từ hệ thống của quận vào đường ống cũ tại đó.


- Thật thế sao? – Thanh tra Megure suýt đứng cả lên.


- Sau khi chuẩn bị xong, hung thủ trốn trong bụi cây ở công viên chờ nạn nhân.


- Cây cối ở công viên mọc tràn lan không ai chăm sóc, rất dễ để lẩn trốn. – Trung sĩ Takagi nhớ lại.


- Hắn còn lợi dụng cả làn sương mù dày đặc nữa. – Ông Megure thêm.


- Anh Mashu tới công viên đúng như chỉ dẫn của tên sát nhân. Anh đã vào trong bốt điện thoại khi thấy tiếng chuông.


- Chuông điện thoại công cộng kêu ư? – Lần này đến ông Miura thắc mắc.


- Điện thoại công cộng cũng có số riêng dù không được công bố. Dùng thiết bị đặc biệt là do ra được.


- Ra là thế...


- Anh Mashu vào trong bốt điện thoại thì cửa bị khóa chặt, làm anh ta không thoát ra được. Hung thủ chắc chắn nạn nhân bị nhốt rồi mới ra khỏi chỗ nấp, rồi châm lửa vào đầu vòi ga có dây kéo dài mà hắn đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, hắn luồn đầu vòi ga vào khe hở dưới cánh cửa buồng điện thoại.


- Khe hở dưới cửa bốt điện thoại sao? – Anh Takagi hỏi lại.


- Các bốt điện thoại đều có khe hở khoảng 10cm ở dưới cửa để thông gió.


- Vậy à... - Anh Takagi cay đắng nhận ra mình đã bỏ sót chi tiết đó.


- Ta không hề nghĩ tới việc có đường ống dẫn khí cũ... - Thanh tra Megure cũng hối hận.


- Chuyện đó cũng bình thường thôi. Khi điện bắt đầu trở nên phổ biến, người ta quên ngay đèn dùng khí đốt, vì đèn điện sáng hơn hẳn, lại tiện lợi nữa. Với lại, trong trận động đất ở Kanto, bình khí đốt của công ty phân phối khí thời đó đã bị phá hủy. Bom đạn của Mỹ thời chiến tranh Thái Bình Dương cũng biến Ejinbara thành đống đổ nát, làm những cột đèn đường dùng khí đốt bị hỏng hết cả. Sau khi xây dựng lại thành phố, người dân dần quên hệ thống dẫn khí cũ cũng là điều dễ hiểu.


- Nhưng đường ống dẫn khí chỉ bị quên lãng, chứ vẫn còn nguyên đó... - Thanh tra Megure trầm ngâm, rồi thở dài.


- Vâng. – Conan đang trốn vô thức gật đầu.


Những cột đèn đường dùng khí đốt đã biến mất ở Ejinbara nhưng hệ thống khí đốt thời nào vẫn còn đó, ngay trước mặt mọi người, ở nhà ông Toda, hay trong phòng ông Motomachi. Conan đã để ý đến hệ thống đèn cổ khi bước chân vào hiện trường, nhưng không nghĩ tới khí đốt.


- Tại sao chính quyền quận không cho dỡ bỏ hệ thống đường ống cũ?


- Họ cũng đã nghĩ tới việc đó. Nhưng công ty phân phối khí đốt thời Meiji đã phá sản từ lâu, bản đồ quy hoạch vốn được giữ ở tòa thị chính cũng đã cháy trong những lần tấn công của địch, nên không thể xác định được vị trí đường ống.


- Thế hả?


- Sếp còn nhớ trong phong bì gửi tới ông Miura ban đầu có gỉ sắt không?


- À, thứ đó có cả dưới tầng hầm nhà ông Toda nữa. Nhân viên khám nghiệm hiện trường bảo hai loại gỉ sắt đó giống nhau... Có phải chúng là gỉ sắt bám ở hệ thống đường dẫn khí cũ không? – Thanh tra Megure đứng dậy, kêu lên.


- Chính xác là như vậy. Đường ống cũ được làm bằng sắt mà. Trong lúc đào xới đường ống lên để kiểm tra, cả người tôi cũng dính đầy gỉ sắt từ bao giờ. Hung thủ là kẻ rất cẩn thận, nhưng chắc không thể phủ hết gỉ sắt khỏi người được, nên đã vô tình làm rơi vài mẩu vào phong bì.


- Cậu có lý... - Ông thanh tra đồng tình rồi ngồi lại xuống.


- Trong phòng ông Motomachi không có gỉ sắt vì vụ nổ mạnh đã thổi bay chúng ra xa. Còn ngọn lửa ghết chết anh Mashu thì quá lớn nên gỉ sắt đã cháy thành tro rồi.


- Ừm.


- Ông Miura bị tấn công ở nghĩa địa dành cho người nước ngoài vì cùng một lý do với anh Mashu.


- Hả? – Ông Miura ngạc nhiên.


- Tòa nhà nơi đặt văn phòng của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net