Muốn cùng người lãng phí thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Asahi đang cắm cúi hoàn thành bức tranh của mình, bỏ mặc Jaehuyk đang nằm trên chiếc sofa phía sau và đang ngắm nhìn người đang vẽ tranh. Mãi đến tận hơn 2 tiếng sau, sau khi hoàn thành xong bức tranh của mình, Sahi quay người lại nhìn về phía người đang nằm ở trên ghế.

Anh đang nhìn cái gì đó trên điện thoại mình, hàng mi hơi rủ xuống, run nhẹ, môi mỏng khẽ mím lại, cả dáng người cao lớn nằm trên chiếc ghế sofa trong phòng ngủ. Asahi vẫn cứ đưa mắt lại nhìn về hướng có người kia, trong lòng ngổn ngang những mảnh tình không tên, nơi đầu trái tim đang im hơi lặng tiếng lấp đầy từng mạch máu.

Ký ức tự nhiên lại ùa về giống như những ngày đầu tiên khi cậu gặp được anh. Trong không khí mùa đông lạnh lẽo, trong phòng tập nhạy đầy mệt mỏi, cậu đã bắt gặp được đôi mắt đen láy và sáng ngời đó. Đôi mắt sâu thẳm sáng rỡ lặng lẽ nhìn cậu. Mặc dù cả cơ thể anh nhìn có vẻ vô cùng mệt mỏi sau buổi tập vũ đạo khắc nghiệt nhưng ánh mắt vẫn ánh lên, lấp lánh một điều gì đó dường như không thể gọi tên.

Có lẽ đó là đôi mắt đẹp nhất mà cậu thấy. Cậu mê đắm đôi mắt đó cùng với nụ cười rạng rỡ mà nhẹ nhàng của anh.

Jaehuyk đã dịu dàng bước đến bên cậu. Anh dường như đã đem hết sự dịu dàng, dũng cảm và kiên cường từ trong tận xương tủy để truyền hết cho cậu, một tình yêu đến từ sự ngây dại, nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng ấm áp và bền bỉ đến khó tin.

Có lúc cậu đã hỏi anh rằng vì sao anh lại có thể kiên trì như thế với mình?

Nhưng bạn người yêu của em chỉ mỉm cười nhẹ, xoa đầu em và nói:

"Anh không biết nữa. Có lẽ là vì đơn giản là bạn mà thôi."

Cậu biết, cậu là một người không mấy hoàn hảo, không phải là người lãng mạn, có chút hèn nhát và yếu đuối, luôn che dấu mình trong đống vỏ bọc mà bản thân mình tạo ra và xem nó là hoàn hảo nhất.

Cậu nghĩ, mình đã che giấu rất kỹ bản thân mình dưới nụ cười tiêu chuẩn và theo mọi người nói là tuyệt đẹp ấy và đằng sau thân phận người nổi tiếng cùng với những hành động mang đậm chất idol đó, nhưng....

" Sahi, bạn không thấy sao? Lớp vỏ bọc mà bạn cho là hoàn hảo kia ấy, nó có vết nứt rồi, rất nhiều."

Đó là lần đầu tiên bản thân cậu thấy bối rối. Có lẽ là vì bản thân luôn rụt rè, nhút nhát chăng nên đến khi bản thân bị lộ thì có chút cảm giác gì đó khó nêu tên.

Cậu chẳng muốn ai thấy được dáng vẻ yếu đuối của mình và cũng chẳng muốn ai thấy mình khóc cả. Nhưng rồi Jaehuyk đã đến đem cho cậu sự dũng cảm, từng chút từng chút một dịu dàng mà bao lấy cậu.

" Vì sao thế Jaejae, vì sao anh lại có thể yêu em nhiều đến như thế."

Asahi đứng dậy, nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại ra khỏi tay của Jaehuyk sau đó nằm đè lên người anh, tham lam mà ngửi mùi sữa tắm mà anh hay dùng. Jaehuyk nhẹ nhàng xoa đầu cậu và cậu cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh truyền đến da đầu. Rất dễ chịu và thoải mái. Cậu nhắm nghiền đôi mắt lại và toàn thân lười biếng bám dính lấy lên người của Jaehuyk.

- Jaejae à, tại sao bạn lại yêu một người không có điểm nào thu hút như em chứ?

- Anh không biết nữa, nhưng mà chắc nếu không phải là bạn thì sẽ chẳng là ai hết.

- Bạn.... thật sự rất dịu dàng và ... đủ kiên nhẫn.

Jaehuyk dường như thấy bạn nhỏ của mình có chút mệt mỏi nên cũng nhẹ nhàng vỗ về, xoa dịu bạn.

Anh đã theo đuổi cậu hơn 2 năm, làm cái đuôi bám dính lấy cậu, thỉnh thoảng cũng bị cậu phớt lờ nhưng cũng không từ bỏ. Có đôi khi bản thân dù tập luyện cũng rất mệt mỏi nhưng cũng vẫn luôn động viên cậu cùng nỗ lực.

Cậu ngẩng đầu để nhìn anh và anh cũng đang nhìn cậu, hai ánh mắt chạm vào nhau, tình cảm đong đầy không nói nên lời.

- Vì anh sẽ luôn ở bên bạn nên đừng có lo lắng quá nhiều nhé và anh yêu bạn nhiều lắm nên bạn cũng phải thật quan tâm anh nhé?

Jaehuyk đưa tay véo má cậu, mắt cười cong cong. Cậu cười nhẹ:

- Sẽ luôn.

Chần chừ một hồi, Asahi thấy việc để anh phải ở đây mà nằm nhìn cậu làm việc có phải là có chút ủy khuất cho anh quá không? Kiềm không được mà bắt đầu thở dài:

- Bạn không ngại việc phải lãng phí thời gian cho em sao? Đôi khi... em không quan tâm đến bạn, em cũng không thích đến những nơi quá đông người.....

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ những lọn tóc đang rủ xuống trước trán của cậu chợt khựng lại. Anh rủ mi mắt xuống, mỉn cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng:

- Bạn chợt làm anh nhớ đến một câu mà anh đã từng đọc qua từ rất lâu trước đây.

- Vậy sao? Bạn nói thử xem.

Anh khẽ nhắm mắt, khẽ khàng ngâm lên, âm thanh trầm ấm, nhẹ nhàng mà chứa đầy tình ý:

- Cùng mong sau này cuộc sống ta đều có thể lãng phí thời gian như vậy. Tôi muốn lãng phí thời gian cho người.

Ví dụ như cùng người ngồi một chỗ, anh sẽ nhìn cậu vẽ những bức tranh.

Ví dụ như cùng nhau đạp xe khi chiều đến, cùng nhau đi dạo ngoài công viên, cùng nhau nắm tay và dạo bước ngoài công viên vắng người, cùng ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống.

Asahi nghe tiếng tim mình rung động rộn ràng trong lồng ngực, kiềm không được mà nhẹ nhàng đặt môi mình áp lên môi của người kia, một nụ hôn nhẹ nhưng gửi gắm nhiều lời yêu thương, trong lòng cậu cũng trở nên mềm mại lạ kỳ.

" Thật mong chờ cuộc sống sau này của chúng ta.

Có thể cùng nhau uống cà phê, đạp xe dạo quanh, cùng ngắm nhìn mặt trời mọc và dần lặn rồi sẽ để thời gian phủ lên chúng ta và vết chân chim.

Ta sẽ cùng nhau già đi"








Mình lấy ý tưởng từ bộ chuyện này đó:

https://www.wattpad.com/story/214867800-truy%E1%BB%87n-ng%E1%BA%AFn-gi%E1%BB%AFa-t%C3%A1o-xanh-v%C3%A0-c%E1%BB%A9u-th%E1%BA%BF-ch%E1%BB%A7




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net