Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ 2 đầu tuần, trời hôm nay bắt đầu trở gió mạnh, mùa thu, mùa đẹp nhất trong năm đã qua đi để cho mùa đông từng bước chậm chạp mà đến. Tiết trời vẫn chưa lạnh lắm nhưng mà đủ để khiến tôi thấy hơi oải trong người.

Hà đang ngồi cạnh tôi lướt lại mấy tấm ảnh tối hôm qua chụp chung mà nó mới đăng lên Facebook, nó bảo tôi:

"Ê Na, mày với Lương Huy chưa kết bạn Facebook với nhau hả?"

Tôi ngẩn người, hình như chúng tôi cũng chưa nhắn tin riêng với nhau bao giờ.

Tôi lắc đầu nhìn Hà:

"Chưa mày, mày không nói tao cũng quên luôn đấy."

Nguyễn Thu Hà tròn mắt nhìn tôi, vẻ mặt lại đăm chiêu suy nghĩ.

"Chúng mày khiến tao tò mò thật."

"Tò mò gì?" Tôi hỏi lại Hà.

"Rõ là tao cảm nhận được sự quan tâm của Lương Huy dành cho mày nhưng tại sao lại không kết bạn nhỉ? Chẳng lẽ nó không có ý gì với mày hay là nó có ý đồ gì khác?"

"Overthiking giai đoạn mấy rồi hả Nguyễn Thu Hà?" Tôi buồn cười ngắt lời Hà.

"Bộpp"

Tiếng vang phát ra từ quyển vở của Trọng Khôi mới bước vào lớp.

Nguyễn Thu Hà còn đang muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, nó đứng dậy đi về chỗ ngồi trước.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn Trọng Khôi đang cầm quyển vở chép văn dày cui để trước bàn.

"Sao đấy?" Tôi hỏi Khôi.

"Tao chưa chép bài xong, cíu tao đi Na."

Tôi mở cặp đưa cho nó quyển vở của mình:

"Đây, chép đi."

"Trời ơi, iu, mãi iuuu."

Khôi cầm vở nhảy tót vào trong chỗ ngồi, Ngọc Ánh ngồi trong cùng cũng lên tiếng hỏi tôi.

"Lát Linh Anh cho tôi mượn với nha."

Tôi hớn hở tươi cười bảo:

"Tất nhiên, Ánh cứ lấy thoải mái. Hihi"

Gì chứ được Ánh nói chuyện cùng tôi vui còn hơn vớ được vàng. Vì sao á? Vì trong lớp này người khiến tôi kê mẩn nhất là Phạm Hoàng Ngọc Ánh, cô nàng tomboy hội tủ đủ 4 tế : kinh tế, thực tế, tử tế và tinh tế.

Không những vậy Phạm Hoàng Ngọc Ánh còn có gương mặt đẹp phi giới tính giống như Trọng Khôi, tài năng thì có thừa. Tôi cảm giác Ngọc Ánh là người hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp, nếu không nói đến việc cô nàng là tomboy.

Mà xã hội bây giờ những người như vậy thì lại càng giỏi, tôi mê lắm. Nếu so với con trai thì Ánh phải là ở một đẳng cấp khác.

"Cười gì mà tươi vậy?" Lương Huy vừa đến đã thấy Linh Anh cười tít cả mắt, sắc mặt tươi tỉnh không ít.

"Có gì đâu." Tôi đứng dậy cho Lương Huy vào trong.

"Ờ."

Tôi cảm nhận được hôm nay Lương Huy hơi lạ, nhưng tôi chẳng biết lạ chỗ nào.

Mà kệ, tôi không đủ can đảm để trò chuyện sâu hơn với Lương Huy. Từ hôm qua sinh nhật Hà về tôi đã cảm thấy Lương Huy khang khác rồi, điều đó khiến tôi không dám nói chuyện sâu hơn với cậu ta.

Tự dưng tôi ngồi suy nghĩ lại vì sao đến giờ chúng tôi vẫn chưa accept Facebook của nhau. Mặc dù hai đứa đều có mặt trong các hội nhóm của lớp nhưng để kết bạn riêng thì chưa.

Đợt đầu năm khi Lương Huy mới vào lớp đã bùng nổ in4, tôi cũng đã stalk hết cái acc đó nhưng khi thấy ai cũng lũ lượt kết bạn thì tôi lại không.

Lương Huy cũng vậy, mặc dù đều biết nick nhau nhưng chúng tôi không accept nhau trên bất kì trang mạng nào, nếu có hỏi bài thì cậu ta cũng hỏi trực tiếp trên group chung luôn. Chưa kể càng ngày Huy càng nổi tiếng, độ phủ sóng gần như lan toả khắp trường, đâu đâu cũng bắt gặp người xin in4 cậu ta hết, có lẽ vì vậy Lương Huy cũng chẳng quan tâm đến mấy nick như acc clone của tôi.

Ngồi vẩn vơ suy nghĩ mà trống vào lớp lúc nào không hay, sau khi chào cờ xong thì đến tiết sinh hoạt lớp. Sáng hôm nay không có gì nổi bật, Trần Quang Duy thông báo chiều mai thi bán kết bóng rổ nên kêu gọi mọi người chiều mai đi cho đầy đủ.

Tôi ngồi tranh thủ viết nốt mấy bài văn cô giao, hôm qua đi chơi về muộn, tắm rửa thay đồ xong chả muốn làm gì nữa, bài tập thì ngày càng nhiều khiến tôi stress không ít.

Giờ ra chơi, thằng Phong lên bàn tôi rủ Huy đi tập bóng rổ, ngoài cửa tiếng Gia Lâm và Đỗ Cường cũng gọi tôi ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Gia Lâm là Trọng Khôi đã tót ra ngoài cửa trước cả tôi, Lương Huy bất giác kéo cổ áo tôi lại.

"Gì vậy Huy?"

Lương Huy im lặng một hồi song chẳng nói gì, tôi khó hiểu nhìn Huy.

"Mày muốn nói gì với tao?" Tôi kiên nhẫn hỏi lại.

"Mày...không có gì."

Lương Huy né tránh tôi, buông lỏng cổ áo.

"Vậy tao ra ngoài nhé."

Tôi vọt đại ra ngoài với Khôi, Lương Huy cũng theo sau đi xuống sân.

Lương Huy làm tôi hết cả hồn, đè nén lại nhịp tim đang đập binh bốp trong lồng ngực nhìn Lương Huy xuống sân.

Gia Lâm nheo mắt nhìn theo bóng Lương Huy một cái. Đỗ Cường ở bên cạnh hỏi tôi.

"Uyên Linh đâu Na?"

Tôi ngó vào trong lớp, hình như nãy cái Linh đi vệ sinh với Hà.

Đúng là linh thiêng, vừa nhắc đến tên là cái Linh xuất hiện. Tôi hất cằm về phía sau Cường bảo:

"Kìa, nhắc tiền nhắc bạc cũng không bằng nhắc cái Linh, nó sau mày kìa."

Đỗ Cường quay đầu lại, Uyên Linh thấy Cường liền quay ngoắt thái độ. Từ bữa đó đến nay cũng được hơn tuần rồi, Cường với Linh vẫn giận dỗi nhau như thế.

Đỗ Cường lên tiếng trước:

"Uyên Linh."

Cái Linh vẫn im lặng không lên tiếng.

"Uyên Linh, cho tao xin lỗi. C...cái này...cái này chuộc lỗi lại với mày."

Vừa nói Đỗ Cường vừa đưa thỏi son y hệt cái hôm bữa bị rơi vỡ của Uyên Linh.

Uyên Linh tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại:

"Sao mày có cái này?"

Đỗ Cường hơi ngại, nó vò đầu bứt tai mãi rồi bảo:

"Tao...tao nhờ chị tao kiếm cho mày."

Uyên Linh tròn mắt bất ngờ, tôi cũng bất ngờ không kém. Thằng này được, may nó còn chị Ni cứu giúp nếu không thì chả ai cứu nổi nó nữa.

"Thế hai anh chị chịu làm hoà với nhau chưa ạ, tôi đứng giữa khổ quá cơ." Tôi chống nạnh nhìn hai đứa nó.

Một đứa thì khờ, một đứa thì khó ở, mốt hai đứa này mà yêu nhau chắc cũng thú vị không kém.

Uyên Linh vẫn còn làm giá bảo:

"Ai thèm làm hoà với nó."

Đỗ Cường thấy thế hốt hoảng không kém.

"Thế...này cậu vừa vừa phai phải thôi."

"Tôi làm sao?"

"Sao cái đầu cậu ấy mà sao."

Đỗ Cường hậm hực bỏ về lớp, Uyên Linh cầm cây son mới tinh tủm tỉm cười cười. Ôi tôi đến chết mất với hai đứa này mất thôi.

Trống đánh hết giờ ra chơi, lát tới tiết Anh văn của thầy Thông, tiết của giáo viên chủ nhiệm nhưng chả đứa nào sợ, vẫn nhởn nhơ bên ngoài đi chơi.

Ở ngoài cửa đám Phong với Lương Huy đi vào. Nhìn vẻ mặt mấy đứa nó đáng sợ lắm cứ như mới đi đánh nhau về ấy.

Đứa nào đứa nấy quần áo xộc xệch, tôi cứ nghĩ do chơi bóng rổ nhưng Trần Quang Duy hớt hải đi vào thông báo làm tôi hết cả hồn.

"Hôm nay tiết Anh văn lớp tự quản, Quang Thắng xuống văn phòng gặp thầy chủ nhiệm."

Tôi để ý Trần Quang Thắng trên mặt có chỗ sưng, hình như còn rớm vết máu ở khoé miệng.

Lương Huy với Phong về chỗ ngồi trước, lát cái Phương đi lên nước mắt nước mũi tèm lem được đám con gái xúm lại hỏi han dỗ dành.

Tôi nhìn Lương Huy đầu tóc hơi rối, vẻ mặt toát lên vẻ cà lơ phất phới bất cần của nó không nhịn được mà nhìn hơi lâu.

Lương Huy quay qua nhìn tôi, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như đại dương của Lương Huy khiến tôi đắm chìm.

Lương Huy lên tiếng nói:

"Nhan sắc này có tính phí, ngắm 5 phút 500k."

Tôi giật mình trở lại dáng vẻ bình thường cau mày bảo:

"Làm như nhan sắc mày là bảo vật ấy nhỉ?"

"Chứ gì nữa, có mỗi cái mặt để kiếm cơm mà."

Tôi lắp bắp nói: "Đừng...đừng nói là mày đi cùng hội với mấy chị gái ngoài đường đấy nhé."

Lương Huy hơi hít một hơi đè nén sự tức giận của bản thân, cậu ta bóp nhẹ cằm tôi, dáng vẻ hơi bất cần hỏi: "Nếu tao làm cái nghề đó thật thì mày có tin không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net