#1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ong Seongwoo, Welcome to Quebec."

Đó là câu đầu tiên Kang Daniel nói với Ong Seongwoo, khi trên tay cậu cầm một cái bảng dán chữ Ong Seongwoo bằng những cái sticker hình mèo, mặc áo caro đỏ và quần bò rách. Cậu cố gắng dùng mũ che đi mái đầu mới nhuộm vàng hôm qua mà không cẩn thận lại hơi bị vàng quá, tuy nhiên đứng giữa đám người qua qua lại lại đông như mắc cửi giữa sân bay Jean Lesage này thì lại hoá bình thường. Ong Seongwoo mắt đeo kính đen, toàn thân cũng vận một bộ đồ đen thui, đôi môi mỏng hơi nhếch lên một chút, anh gật đầu thay cho lời chào hỏi đầu tiên.

Ong Seongwoo là một ảo thuật gia có tiếng tại nước nhà với những buổi biểu diễn trải dài khắp từ cực bắc đến cực nam đất nước. Sự nghiệp của anh mới bắt đầu hai, ba năm gần đây, nhưng chàng ảo thuật gia đẹp trai cao ráo với gò má sáng như những ngôi sao đêm đã nhanh chóng trở thành giấc mơ trong mộng của các cô gái, không thua bất cứ một chàng idol hay diễn viên nào. Giấc mơ hóa thành một cơn ác mộng, khi một buổi biểu diễn lớn xảy ra sự cố, Ong Seongwoo biến từ một nhà ảo thuật gia đại tài thành tên lừa bịp và vô trách nhiệm, phải ngưng diễn một thời gian dài để tạm tránh đi những chỉ trích của dư luận.

Và chuyến đi này cũng chỉ là để trốn tránh bản thân mà thôi.

"Ừm, Ong Seongwoo, tôi là hướng dẫn viên du lịch mà anh đã thuê, tên Kang Daniel." 

Seongwoo nhớ rằng mình đã nói với bên công ty du lịch rằng mình không thích đi theo tour vì anh ghét chốn đông người, anh chỉ cần một hướng dẫn viên du lịch vừa vặn, kiệm lời một chút cũng được. Thế nhưng có vẻ công ty du lịch nghe mà không hiểu, một mình cậu Kang Daniel này nói nhiều bằng mấy đoàn khách gộp lại. Kể từ lúc bước vào taxi Daniel vẫn thế, miệng nói không mỏi, cứ như một chiếc radio bị chập nút tắt, không thể ngừng hoạt động được. 

"Có thể gọi tôi là Daniel hoặc Niel đều ok hết. Chào mừng anh đến với Quebec, đây là trung tâm chính trị của tỉnh bang Quebec, Canada, nằm bên sông Saint Lawrence. Ở đây không chỉ có những toà nhà hiện đại bóng loáng sáng cả vùng trời mà còn những lâu đài cổ ẩn mình giữa rặng cây phong lá đỏ gợi vẻ đẹp cổ kính và có chiều sâ..."

"Thôi được rồi, những thứ đó tôi có thể search trên wikipedia, cảm ơn cậu. Tôi phải bay dài và còn transit rất lâu nữa nên bây giờ không muốn nghe nhiều lắm. Cậu có biết mục tiêu cho chuyến đi này của tôi không?"

"Ừm, relax?" Daniel dè dặt trả lời. Ong Seongwoo không hổ danh là nhà ảo thuật, từ dáng dấp đến điệu bộ có một chút khoa trương, nhưng vẫn tỏ ra một vẻ bí ẩn cuốn hút. Daniel cứ nhìn mãi vào đôi kính đen mà không rõ người kia có nhìn mình không, nhìn xuống hai bàn tay anh đang đặt trên đầu gối, anh vắt chân chữ ngũ, đôi giày đen bóng loáng như có như không chạm vào bắp chân cậu. Rồi cậu thấy anh mỉm cười.

"Tạo ra những mémoire tuyệt vời." Seongwoo cười. Đôi mắt anh ẩn giấu sau chiếc kính đen, Daniel tuy không nhìn thấy nhưng cũng lờ mờ đoán ra được đó là một đôi mắt đẹp, giờ chắc chắn đang cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm. Cậu bất giác cười theo.

"Tôi sẽ giúp anh, chắc chắn luôn."

.
.
.
Trời đã về chiều, Ong Seongwoo check in khách sạn xong thì không có việc gì để làm ngoài đứng bên cửa sổ ngắm hoàng hôn. Những con người hiện đại nhỏ bé giữa kiến trúc lâu đài cổ kính, cả không gian như chìm đắm trong ánh nắng chiều đỏ vàng bất phân. Seongwoo nhìn mãi về phía chân trời không chớp mắt, rồi khẽ khép mi như thể tắm mình trong ánh nắng cuối ngày. Anh lẩm bẩm, thầm ước giá như giây phút nào của cuộc đời anh cũng được tắm trong ráng chiều vàng như thế này thì có phải tốt không.

Nhưng có phải giây phút nào trong cuộc đời anh cũng được ngắm hoàng hôn đâu.

Tiếng chuông điện thoại réo rắt ca lên một bản nhạc, Seongwoo để kệ nó đấy chứ không buồn nhấc máy. Anh biết thừa, ngoài người quản lý mẫn cán Hwang Minhyun thì còn ai trồng khoai đất này. Minhyun có vẻ không chịu bỏ cuộc, sau khi cái điện thoại gào thét não nề vài ba chục lần thì nỗ lực của anh cũng được đền đáp.

"Tao đây, gì đấy."

"Ai chẳng biết là mày. Đang ở đâu?"

"Quebec."

"Là cái con khỉ gì?" Minhyun lạc cả giọng trong sự ngơ ngác. Đáp lại, Seongwoo chỉ cười.

"Là một thành phố, thế thôi. Mày bị làm sao mà gọi tao thống thiết thế? Hay là Kim Jonghyun đáp ứng bố mẹ đi xem mắt rồi?"

"Toàn chuyện tầm bậy. Tao mới nghe đồn mày uỷ quyền cho Jonghyun giải quyết vụ kiện của mày đúng không? Mày không sợ à, nếu như tỷ lệ thương tật của cô nàng mà trên 11% thì đây không phải là vụ kiện bồi thường dân sự nữa đâu, mà là án hình sự đấy."

"Người yêu mày là luật sư mà mày còn dốt luật hơn tao. Gãy một cái xương sườn tỉ lệ thương tật là 3% đồ ngốc."

"Nhưng mà cô ta bị tai nạn lao động cơ?"

"Giám định chứng minh cô ta không bị suy giảm khả năng lao động, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là khỏe rồi. Tao đã đến bệnh viện xin lỗi, trả toàn bộ tiền viện phí vàtiền bồi thường, thiếu điều quỳ xuống xin lỗi luôn rồi, mày còn muốn tao phải làm sao? Nếu cô ta cố tình kiện bôi nhọ tao thì để tiếng xấu đến đâu tao cũng muốn kiện ngược lại."

"Có khi nào là ai đó bày trò với mày không?"

"Không chắc. Dù sao thì cũng không cần quan tâm mấy chuyện tào lao đâu Minhyun, tóm lại tao đã làm hết những gì cần làm rồi, tao xứng đáng được nghỉ ngơi xả tress thay vì sống giữa bãi nước bọt của bọn netizen và những ánh mắt chỉ trích của người xung quanh trước khi phát điên vì áp lực và tự nguyện vào trại tâm thần." Seongwoo day day mí mắt, ngẩng lên thì thấy ráng chiều đã dần tắt, chỉ còn những sợi nắng đỏ mỏng manh yếu ớt chiếu thành vạt ngắn lên toà khách sạn mà anh đang ở, cố gắng chen lấn qua kẽ lá mong tìm lại chút cảm giác tồn tại cuối cùng. "Giờ thì trừ phi Jonghyun cần thêm giấy tờ gì đó từ tao, còn lại mày không được liên lạc với tao. Nhớ đấy."

"Seongwoo..."

"Thôi nào Minhyun. Tao biết mày cũng mệt. Nhưng thư thả cho tao một tuần được chứ?"

Minhyun hơi chần chừ một chút, rồi không nói hai lời, dập máy cái rụp. Seongwoo ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại đã tối thui, đột nhiên nhớ tới giây phút cô phụ tá trượt chân té ngã xuống dưới đài, cảm giác tê liệt và rùng mình chạy dọc sống lưng anh, vừa nặng nề vừa run rẩy. Seongwoo đè nén không khí trong lồng ngực, chưa kịp xả hết ra thì lại có điện thoại gọi đến.

Giọng nam trầm hi hi ha ha trong điện thoại, thanh âm vui vẻ:

"Ong Seongwoo, đi ăn tối không?"

"Ở đâu?"

"Anh có hai sự lựa chọn, một là đến nơi ai-cũng-nên-đến, Panache. Hai là ra con đường ẩm thực cạnh trường đại học của tôi.  Ừm... nói thật thì tôi nghĩ Panache hơi xa một chút." 


Nghe giọng Daniel là biết cậu muốn đi đâu rồi. Những chàng sinh viên trẻ tuổi thường thường không thích đến những nhà hàng sang trọng và đắt tiền, khi mà chưa đủ tài chính, vì dù họ là người trả tiền hay được người khác trả tiền cho cũng vẫn cảm thấy lòng tự tôn đàn ông bị đánh sập. Ong Seongwoo và Kang Daniel hiện tại chẳng là gì của nhau, thế nhưng ý nghĩ ấy vẫn cứ bật ra trong đầu anh, anh với lấy cái áo khoác, trả lời lại:

"Ừ, đến đây là để cậu dẫn đi mà, theo ý cậu. Cậu đang ở dưới sảnh khách sạn à, tôi xuống ngay."

.

.

Daniel rất đẹp trai.

Đây vốn dĩ không phải là lời một chàng trai hai mươi mấy tuổi như Seongwoo có thể nói ra, nhưng quả thật cậu ta rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt một mí lúc nào cũng sáng trưng, nốt ruồi duyên dáng đậu ở bên mắt như khiến người ta bị hút vào mà không thoát ra được. Mỗi khi cậu ấy cười, cảm giác như một góc trời đang bừng sáng, khiến Seongwoo tự dưng ganh tị, vì cũng đã lâu lắm rồi xung quanh anh mới xuất hiện một người có thể cười vô tư như thế. Buổi tối trời hơi lạnh, Daniel khoác thêm một cái áo bò - cũng rách luôn, bên ngoài bộ đồ cậu mặc ban chiều, nhìn hơi tùy tiện một chút, nhưng vẫn đẹp trai. Nhìn thấy Ong Seongwoo từ đầu đến chân vẫn là một bộ đồ đen thui, Daniel nhíu mày:

"Ong Seongwoo, anh đi du lịch, không phải là đi lễ tang. Đổi áo khoác ngoài đi." Vừa nói cậu vừa cởi áo ngoài của mình đưa cho anh. Seongwoo ngẩn ra một chút, cũng hơi suy nghĩ xem liệu cậu này có bị hôi nách không, sau cùng vẫn cởi áo ra mặc vào. Áo của Daniel có độ ấm và mùi hương trên người cậu, lại còn có mấy cái lông như là lông mèo. Seongwoo đột nhiên nhớ đến những câu chuyện mà cậu thực tập sinh Park Woojin hay ngồi đọc và cũng hay tự viết cho thực tập sinh Ahn Hyungseob xem, rằng chỉ cần một cú đụng xe, một cú đánh hay một lần ngã, người ta cũng có thể nhìn nhau bằng ánh mắt lấp lánh, đầu suy nghĩ: "Cô gái/ chàng trai này thật thú vị." Giờ thì hay, Ong Seongwoo nhìn Kang Daniel bụi bặm phóng khoáng cũng bằng đôi mắt nhuốm đầy ý cười, và trong đầu cũng bật ra ý nghĩ, rằng, cậu nhóc này thật thú vị.

Phương tiện di chuyển chính của Daniel là motor, nếu không phải lúc ra sân bay đón ngại Seongwoo phải mang nhiều đồ đạc, cậu đã phóng xe đi rồi. Bây giờ thì chẳng còn trở ngại nào nữa, Seongwoo nhìn con xe hầm hố của Daniel, vòng chân leo lên ngồi ngay ngắn.

"Đi nhé."

"Ừ."

"Bám chặt vào tôi đấy."

Seongwoo vòng tay ôm lấy eo Daniel, thầm nghĩ, người thì bự như thế mà eo ôm vừa quá nhỉ.

Daniel cài xong mũ bảo hiểm thì khởi động xe, thầm nghĩ Ong Seongwoo nhìn cứng rắn lạnh nhạt như thế, mà tay trắng với mềm mại quá nhỉ, rồi phóng vụt đi.

End #1.

mémoire: kỉ niệm.
Chắc ai xem Goblin sẽ biết Quebec :)) Mình thích chỗ này dã man ý nhưng không biết bao giờ mới tích cóp đủ tiền để đi, mà sợ lúc tích được rồi thì không còn sức khoẻ mà đi mất so sad =(( nên câu chuyện này cũng gần như là một mộng tưởng của mình, mình không được đến đó, thì hãy để ảo thuật gia Ong Seongwoo giúp mình vậy.

Mình có plot này từ ngày còn viết Solitaire những chương 19 20, nhưng mình không dám đăng vì mình sợ nó sẽ giống Uri, bị mình ẩn rồi lại public rồi lại ẩn :((mình thề đây không phải một câu chuyện buồn, và cũng không dài, mình thề đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net