#3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao không yêu." Daniel nhìn Jaehwan chắc nịch. Hoàn toàn không yêu.

"Ừ, mày chỉ tương tư thôi." Jaehwan bĩu môi, rồi lại trở về giường. Daniel cảm thấy có vẻ Seongwoo muốn nghỉ ngơi rồi nên mới nhắn ngắn gọn như vậy, cậu sẽ không làm phiền anh nữa. Tính Seongwoo rất dễ chịu, nói gì anh cũng đồng ý, lại có vẻ trưởng thành, đĩnh đạc và chững chạc, và quan trọng nhất là đẹp trai. Lần đầu tiên Daniel gặp một vị khách hoàn hảo như thế, vậy nên mỗi lần giao tiếp với anh đều có cảm giác mình thật may mắn - cứ như là được nói chuyện với thần tượng của mình không bằng ấy.

Sáng hôm sau, Daniel đúng giờ chờ Seongwoo ở dưới sảnh khách sạn. Hôm nay anh đã ăn mặc thoải mái hơn, không phải là một cây đen thui như ngày hôm qua nữa khiến cậu thấy thoải mái vô cùng. Daniel dắt Seongwoo đến một quán nhỏ ven đường ăn sáng, sau đó hai người cùng đi uống cà phê. Tiệm cà phê bày cả bàn ghế ra ngoài đường, Seongwoo ngắm nhìn những con đường lát đá, những chậu hoa rực rỡ và những người nghệ sĩ lề đường mà hoa cả mắt. Daniel chỉ vào một rạp xiếc đang biểu diễn màn nuốt gươm:

"Đồng nghiệp của anh kìa."

"Cũng đúng." Seongwoo cười.

"Anh có làm được cái đó không?" Daniel chỉ chỉ, rồi há hốc mồm khi thấy Seongwoo gật đầu. Đôi mắt cậu lập tức biến thành hai vì sao sáng, cậu chộp lấy cổ tay Seongwoo:

"Thật á? Thật? Anh làm được thật?"

"Làm được, nhưng không giỏi bằng người kia." Seongwoo nhìn về phía người nghệ sĩ đã gần như đưa được trọn vẹn thanh kiếm vào bụng. "Tôi chỉ đưa được một nửa thôi, vì chưa luyện tập đủ. Thật ra trò này rất nguy hiểm, tôi cũng không muốn diễn nhiều."

"Vậy anh hay làm gì?"

"Mấy trò kinh điển thôi, kiểu như cắt người, đưa người bay lên cao, thoát khỏi bể nước được khóa, kiểu kiểu vậy."

"Nhưng anh vẫn nổi tiếng."

"Chủ yếu là vì tôi đẹp trai." Seongwoo cười cười. 

Daniel cảm thấy thật chí lí.

"Ở đây nhiều người Pháp nhỉ, vậy cậu học ở trường cũng học tiếng Pháp ư?" Seongwoo đột ngột chuyển đề tài. Daniel lắc đầu:

"Không, ở trường học tiếng Anh chứ. Cơ mà sự thật thì ở đây rất nhiều người Pháp, cảm giác như một Paris khác ở Canada vậy."

"Thì xưa kia Pháp chiếm đóng nơi này còn gì. Đã bị đô hộ thì chắc chắn sẽ đồng hóa, dù ít dù nhiều. Pháp mất quyền thống trị ở đây, nhưng người Pháp vẫn ở đây mà."

"Anh giỏi ghê." Daniel trầm trồ. "Chẳng ai nghĩ là anh không học đại học đâu ấy. Anh hiểu biết nhiều như thế mà lại rẽ qua ngành ảo thuật, chứng tỏ anh thực sự rất yêu nghề ấy đó."

"Phải không?" Seongwoo nở một nụ cười không rõ vui hay buồn, hướng mắt lên nhìn dòng người qua lại tuy đông đúc nhưng lại không mấy ồn ào này, cảm nhận vị khô ráo ấm áp của ánh nắng đang chiếu xuống người mình, nghiêm túc suy nghĩ về những lời Daniel vừa nói. Anh có yêu nghề không? Anh cũng không biết. Nếu không yêu đã không từ bỏ việc học đại học để sống chết vì nó, nhưng nếu yêu, thì đã sống với nó đến cuối đời, chứ không phải là ở đây giờ này, trốn tránh thực tại. 

"Phải mà. Như màn ảo thuật anh làm cho tôi ấy, hay quá chừng."

Daniel cũng không nói gì tiếp theo, cậu cảm nhận được anh đang có tâm sự. Những người tiếp xúc với xã hội muộn như Daniel - đã học xong đại học còn nhất quyết học lên thạc sĩ để tránh va chạm với đời - không thể nào có sự trầm tư, sâu sắc và tĩnh lặng như Seongwoo được. Con đường học thuật mãi mãi là con đường ít gập ghềnh nhất, vì chỉ cần đối mặt với kiến thức, với bài thi, bài kiểm tra, còn con đường mà Seongwoo đang đi, phải đối mặt với cả thế giới này. Cậu nhìn sườn mặt nghiêng của Seongwoo, đột nhiên ước gì mình thân thiết với anh hơn một chút, để anh có thể kể gì đó cho cậu nghe, để gương mặt anh trông nhẹ nhõm và tươi tắn hơn bây giờ.

"Chúng ta đi dạo phố nhé?" 

Daniel chủ động đề nghị, sau đó suốt cả một buổi sáng, hai người đi khắp mọi nơi, từ pháo đài La Citadele đến lâu đài Frontenac, đến nhà thờ Notre - Dame. Seongwoo ngước mắt lên nhìn những bức tường đá có những dây hoa trường xuân ngoằn ngoèo xanh ngắt, những ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên kiến trúc sang trọng trong nhà thờ, nhìn Daniel ha ha cười trước một màn xiếc thú vị, lòng chợt run lên một chút khi cậu nắm vai anh sát vào góc tường để tránh một chiếc xe ngựa đi qua ngõ nhỏ chật hẹp. Tất cả mọi thứ như nhuộm một màu vàng sáng, từ mái tóc của Daniel, đến những bức tường đá, đến ánh nắng lấp lánh trên gương mặt Seongwoo. 

Hai người không ăn tối ở Upper Town mà xuống Petit Champlain ăn tối. Con đường nhộn nhịp đầy hàng quán, từ hàng ăn uống, đến đồ lưu niệm, đến quán cafe, tiệm sách,... Seongwoo lóa cả mắt nhìn những đốm sáng được thắp lên từ những bóng đèn tròn, từ những cây nến treo bên ngoài cửa, xúc động ước gì mình cũng là một cư dân của thành phố này như Daniel.

"Hôm nay anh thấy thế nào? Vui chứ?" Daniel cười cười, cậu nhận ra thỉnh thoảng Seongwoo vẫn nhìn vào màn hình điện thoại một cách nghiêm trọng, gõ gõ vài tin nhắn sau đó lại làm như không có gì. 

"Ừ, vui lắm. Cảm ơn cậu nhiều." Seongwoo cười. Bên kia Jonghyun vừa báo cho anh rằng đã gửi đơn lên tòa, cũng đang thu thập hết tất cả mọi thứ rồi, điều này làm anh cảm thấy nặng nề, vì khi bạn bè đang cố gắng để rửa oan cho anh, thì anh lại ở đây, đi hết nơi này đến nơi khác, thậm chí còn nhen nhóm một chút cảm tình với cậu hướng dẫn viên du lịch cười tươi như hoa mặt trời và tinh nghịch, trong sáng như một chú cún con này nữa. Seongwoo phiền muộn vì những suy nghĩ chồng chéo trong đầu, anh chẳng thể nào toàn tâm toàn ý theo Daniel dạo chơi được.

Có lẽ chuyến đi này thật sai lầm. Seongwoo thầm nghĩ, anh nên ru rú trong nhà, mệt mỏi chờ những tin tức trực tiếp từ Jonghyun, nhận sự la ó cùng  với an ủi của Minhyun, ngồi nghe Woojin kể chuyện cười và Hyungseob thì ngăn nó làm những thứ quá lố, chứ không phải là ngồi đây như thế này.

"Seongwoo, tôi có chuyện muốn hỏi." Daniel dè dặt.

"Ừ, sao thế?"

"Anh nói với tôi anh đi chơi để tạo những kỉ niệm đáng nhớ, nhưng xem chừng anh cứ như đang thân tại Tào doanh tâm tại Hán vậy. Anh có tâm sự gì à?"

Seongwoo thở hắt ra. Hóa ra cún con cũng không hoàn toàn vô tư lự, hay là vẻ trầm lắng của anh nặng nề quá, nặng nề đến mức như Daniel cũng nhận ra?

Anh nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên kể mọi chuyện cho Daniel nghe không. Cả hai vừa mới ăn xong bữa tối, đang ngồi nhàn nhã ăn bánh uống trà, giữa tiếng đàn vionlin du dương và tiếng nói chuyện thật khẽ xung quanh, cùng với ánh nến vàng lung linh trước mặt, Seongwoo đột ngột hiểu tại sao người ta lại dễ dàng bộc bạch trước những ánh đèn màu vàng. Vì nó ấm áp, vì nó khiến những người đang khuyết thiếu trong tim như anh cảm thấy mình được lấp đầy.

Vậy là Seongwoo kể. Anh kể từ khi anh vẫn còn là một học sinh đam mê ảo thuật đến mức tự lập một câu lạc bộ trong trường, đến khi là một thực tập sinh chạy qua chạy lại, đến lần đầu đứng trên sân khấu, đứng giữa ánh hào quang, đến ngày ánh hào quang ấy vụt tắt vì cú ngã của một cô phụ tá.

"Và người ta kiện tôi vì tội bóc lột sức lao động cùng với cố ý gây thương tích. Tôi thì trốn như một con chuột đến đây. Cậu nghĩ xem, một kẻ đang có nguy cơ vào tù thì liệu có thể vui vẻ 100% khi đi du lịch không?"

Daniel lặng thinh. Seongwoo cảm thấy hơi thất vọng, hóa ra cậu ấy cũng chỉ như những người khác, cậu ấy cũng chẳng hiểu mình. Phải thôi, Daniel mới quen anh được hai ngày, còn không bằng những vị khách mỗi ngày đều mua vé vào xem anh làm ảo thuật. Sự ít ỏi về thời gian không mang đến sự đồng điệu về tâm hồn, Seongwoo nghĩ, thôi thì mình cũng đã trải lòng, còn mình tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy.

Daniel vẫn cứ im lặng một hồi lâu, đến khi Seongwoo sốt ruột không thể nghĩ thêm được gì nữa, cậu mới dè dặt:

"Tôi vừa nhẩm lại ở trong đầu, thật ra, thật ra thì, anh không phải đi tù đâu..."

"Gì cơ?" Anh cảm thấy mình vừa nhấc được một tảng đá đè trên ngực, giọng hỏi cũng lạc hẳn đi. Daniel ngẩng đầu lên nhìn anh, rành rọt:

"Anh có sự nhầm lẫn giữa khái niệm tội phạm và vi phạm. Theo lời anh kể thì việc bóc lột sức lao động sẽ khiến anh bị xử phạt hành chính, ngoài ra, trách nhiệm của người sử dụng lao động đối với người bị tai nạn lao động là chi trả những khoản phí không nằm trong bảo hiểm y tế, trả lương đầy đủ trong thời gian họ điều trị và bồi thường, ừm, anh vừa bảo giám định cho biết cô gái đó bị thương tích 5% đúng không? Thế thì anh phải bồi thường với số tiền bằng 1,5 tiền lương tháng của cô ấy. Thế thôi."

Daniel chẳng để ý Seongwoo đang trợn tròn cả mắt nhìn mình, cứ vậy mà tiếp tục: "Còn về tội cố ý gây thương tích hoặc tổn hại sức khỏe cho người khác, dưới 11% thì anh cũng vẫn là nộp phạt hành chính và bồi thường thôi, nhưng nếu rơi vào những trường hợp ngoại lệ, như là sử dụng hung khí, khiến cho người ta có cố tật, phạm tội nhiều lần, phạm tội với những người như người già, trẻ em, phụ nữ mang thai, người không có khả năng tự vệ, phạm tội với tính chất côn đồ, phạm tội với người trong gia đình, phạm tôi có tổ chức, vân vân và mây mây, thì anh mới bị phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm thôi. Anh nói bạn anh là một luật sư giỏi đúng không? Anh sẽ trắng án thôi, tôi nói thật đấy."

Seongwoo cảm giác mình đang nhìn thấy một Kim Jonghyun thứ hai. Anh run giọng: 

"Cậu... Rốt cuộc là học Quản trị khách sạn hay học Luật?"

"Văn bằng 2 của tôi là Luật đó." Daniel tự hào cười. "Vì thượng tôn pháp luật mà, làm nghề gì cũng phải biết một ít. Huống gì luật Hình sự là điều cơ bản, còn luật Lao động - sau này tôi cũng sẽ trở thành người lao động, rồi thăng tiến thành người sử dụng lao động mà, mấy thứ như thế này nhất định phải biết chứ."

Daniel nhìn Seongwoo như thể vừa trút được một gánh nặng, không nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào. Anh ấy có vẻ thực sự lo lắng việc mình sẽ ghét bỏ anh ấy vì câu chuyện này, chỉ nghĩ thế thôi mà Daniel cũng không thể khép miệng lại được. Cậu cứ cười mãi như thế khiến Seongwoo cũng ngượng, anh húng hắng ho, rồi uống một ngụm trà như thể làm bản thân bình tĩnh lại. Daniel thôi không cười, lấy một cái macaron bỏ miệng, cẩn thận nghĩ mình phải ngào đường cho giọng nói đã, rồi cẩn thận cất lời:

"Vả lại, tuy mới gặp nhau được hai ngày, nhưng tôi tin anh không phải người xấu. Người xấu làm sao lại có gương mặt mềm mại ôn hòa như vậy được kia chứ."

Seongwoo muốn rút lại ý nghĩ sự ít hỏi về thời gian không mang đến sự đồng điệu về tâm hồn, hoặc có thể vì đó là Daniel, vì cậu ấy đặc biệt hơn so với người khác, nên anh cảm thấy chỉ cần có được sự tin tưởng của cậu, thì anh cũng không sợ gì nữa rồi.

Daniel tiễn Seongwoo về khách sạn với một lời nhắn sáng hôm sau dậy sớm, cậu sẽ đến đón anh tới trường. Anh nghe xong mà bật cười:

"Đón tôi tới trường? Nghe cứ như tôi là sinh viên ấy nhỉ?"

"Thì ngày mai anh là sinh viên mà."

Rồi Daniel tiến đến, ôm Seongwoo một cái. Anh cứng cả người, ngơ ngác quay qua nhưng chỉ nhìn thấy cần cổ trắng bóc, chiếc khuyên tai bạc hình thập giá của cậu cùng vành tai hồng hồng. Daniel còn vỗ nhè nhẹ lên lưng Seongwoo mấy cái, và thề có Chúa, cậu căng thẳng kinh khủng, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, dùng giọng nói dịu dàng nhất của mình: 

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi hứa đấy, Seongwoo. Thế nên là, vui vẻ lên nhé."

Seongwoo gật đầu. Daniel buông anh ra và chào tạm biệt. Cả quãng đường đi từ sảnh lên đến phòng ngủ, hồn anh vẫn chưa nhập xác, đến lúc ngã lên giường rồi Seongwoo mới nghi hoặc nhắn tin cho Minhyun:

"Ê, ngày xưa, mày biết mình yêu Jonghyun từ khi nào?"

End #3.

Mình nhớ là mình đã hứa sẽ chăm chỉ viết trong dịp tết, kết quả mình lại đi du lịch nên chẳng viết được gì :(( so sad :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net