#6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daniel dẫn Seongwoo vào một quán ăn Hàn Quốc. Tuy chủ nhân của quán ăn là người Hàn, nhưng sống ở đâu thì phải nhập gia tùy tục ở đấy, ở đây có bán những món dường như là sự pha trộn giữa Canada với Hàn Quốc. Daniel gọi đầy một bàn đồ ăn, vừa mới bắt đầu đã gắp cho Seongwoo lia lịa.

"Anh ăn đi."

"Gắp từ từ thôi, tôi làm sao ăn hết được." Seongwoo xua tay khi thấy bát mình sắp sửa biến thành một quả núi con, Daniel bên kia thì có vẻ vẫn cứ không thể dừng lại được. Gặp đến khi thỏa mãn, Daniel mới hài lòng cười, dừng lại.

"Vì tôi muốn gắp cho anh từ lâu rồi, thế mà đồ ăn ở đây lại chẳng thích hợp để chia sẻ gì cả."

Mấy hôm nay hai người toàn ăn những món ăn được phân thành đĩa riêng, Daniel đã nghẹn chuyện gắp cho Seongwoo này đến mức sắp nổ luôn rồi. Ẩm thực châu Á dùng để chia sẻ, tất cả gắp chung đồ ăn từ một đĩa lớn, Daniel tuy sống ở nước ngoài lâu nhưng vẫn không thể quên được nét văn hóa này, thậm chí còn rất thích thú, chuyện gắp thức ăn cho người mình yêu quý hạnh phúc đến mức nào cơ chứ? Nhìn Seongwoo tuy nhăn mày nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết đống đồ ăn mình vừa đặt vào bát anh, Daniel không nhịn được mà cười thầm một tiếng. Cuối cùng thì cậu cũng chẳng ăn được bao nhiêu, mọi thứ đều vào miệng Seongwoo hết. 

Seongwoo lại được Daniel đưa về khách sạn. Ở đây mấy ngày mà cảm giác cứ như những ngày đầu yêu đương, dù thiếu đi sự cuồng nhiệt và say đắm, nhưng lại nhẹ nhàng và rung động vô cùng. Seongwoo nhìn mái tóc của cậu trai đối diện bay tán loạn đến mức không theo một đường nếp nào nữa, bật cười.

"Về đi, mai gặp nhé."

"Ừ, mai gặp anh."

.

.

.

"Cẩn thận không rơi xuống nước đấy nhé." 

Daniel mím môi cười, đưa tay cài áo phao cho Seongwoo. Hai người đã đến đây từ buổi sáng, Daniel qua đón một Seongwoo mắt vẫn còn đang díp lại vì buồn ngủ, rồi cùng nhau gà gật trên xe hơn bốn tiếng đồng hồ mới tới nơi. Sau khi thuê phòng và nghỉ ngơi qua trưa cả hai mới bắt đầu bắt xe đến khu chèo thuyền. Chiếc xe bus màu vàng nghệ trông cứ như một chiếc xe chở thư báo, hai người ngồi ở ghế cuối, ngơ ngẩn nhìn ánh nắng đầu đông yếu ớt chiếu qua cửa kính, thỉnh thoảng người lại rung lên vì xe cán qua một cục đá hoặc là vạch giảm xóc trên đường. Tới nơi, Daniel thành thạo chỉ mất một lúc đã võ trang xong, tình nguyện quay qua giúp Seongwoo vẫn còn loay hoay gửi tin nhắn nói chuyện với Jonghyun mặc áo phao và đội mũ bảo hộ. Nghe được lời của cậu, anh trừng mắt:

"Cậu mới là người rơi xuống nước ấy cún đầu vàng."

"Khó nói lắm. Trên đời có bơi chó chứ làm gì có bơi mèo, đúng không mèo đầu đen?" Daniel tinh nghịch đáp lại, thoăn thoắt tự cài mũ bảo hộ cho bản thân rồi chụp cái còn lại trên tay mình lên đầu Seongwoo, dịu dàng cài hộ. Tay của cậu hơi lơ đãng chạm vào gò má Seongwoo, đầu ngón tay của cậu ấy hơi chai cứng một chút, cọ vào mặt Seongwoo ngứa ngứa, anh thầm lặng hít sâu một cái, ngước mắt lên nhìn Daniel, không phòng bị mà chìm ngay vào đôi mắt tập trung dịu dàng của cậu.

Kang Daniel, Yoon Jisung dạy cậu thả thính khách du lịch như thế đấy à? Nghĩ vậy nhưng Seongwoo vẫn đứng yên để cậu cài xong mũ cho mình, sau đó  hai người tiến về phía khu đậu thuyền. 

Seongwoo chưa chèo thuyền bao giờ, còn Daniel tốt xấu gì cũng được coi là một nửa dân địa phương, cậu thành thạo vớ lấy mái chèo. Hai người thuê thuyền đôi, trước khi bước xuống, người soát vé đã nhìn cả  hai bằng một ánh mắt cực kì ý nhị, rồi bâng quơ một câu tiếng Pháp:

"Uầy, bạn trai đẹp trai thật đấy. Làm sao để cua được người ta vậy?"

"Nghĩ tôi nói cho anh à?" Daniel quay ngoắt sang trả lời, rồi cau mày bước xuống, Seongwoo lật đật chạy theo.

"Người ta nói gì đấy?"

"Không, bảo chúc mình đi vui vẻ thôi."

"Thế sao không nói bằng tiếng Anh mà lại nói tiếng Pháp?"

"Vì dân Quebec là người Pháp anh không biết à?" Daniel tự dưng thấy hơi buồn bực. "Tôi cứ nghĩ anh biết tiếng Pháp cơ."

"Không biết nhiều lắm, bập bõm thôi." Seongwoo nhẩm nhẩm trong đầu. "Thế là chúc mình đi vui vẻ thật à?"

"Ừ!"

Nước rất xanh và cũng rất mát, đầu đông tuy nhiên thời tiết đã khá lạnh so với đầu đông bình thường mà Seongwoo từng trải qua. Anh thò tay xuống nước, rồi lại rụt lên vì lạnh.

"Thế này mà vẫn chưa đóng băng."

"Vẫn còn ấm mà, có lẽ phải một tháng nữa mới thực sự vào đông, mấy năm nay không lạnh bằng trước kia." 

"Thế ở Vancouver có ấm không?"

"Ấm lắm, Vancouver là nơi có khí hậu ôn hòa nhất ở Canada mà, mùa hè cũng siêu nóng nữa."

Daniel vừa trả lời Seongwoo vừa không ngơi tay chèo. Cậu chèo thuyền sắp thành nghề, hai tay đưa ra trước rồi lại quải ra sau rất có quy luật, từ nãy tới giờ dường như cậu là người lái đò còn Seongwoo là khách đi đò, anh chèo vì đam mê chứ chẳng đẩy thuyền nhích lên được miếng nào, chèo được hai ba lượt lại thò tay xuống nghịch nước, nghển cổ lên nhìn chim bay ngang trời, quay sang ngắm hai bên bờ sông đầy những cây xanh um tùm, bóng đổ dài xuống cả dòng sông. Một vài con chim đang đậu trên cành cây la đà sát nước đập cánh bay vụt đi khi thuyền ngang qua, mấy con cá vội vàng quẫy đuôi lủi đi chỗ khác để tránh mái chèo, chỉ có những cây rong rêu mềm mại xanh ngắt vẫn đung đưa ở dưới đáy. Thuyền chạy chậm như rùa, vì Daniel sức khỏe cũng có giới hạn, một người làm một người ăn hại thì thuyền mãi chỉ là thuyền chứ sao biến thành tàu thủy được. Thỉnh thoảng cậu để thuyền trôi tự do, nó cứ lững lờ giữa dòng sông, còn hai người thì nằm nhoài ra hưởng nắng, cho đến khi thuyền có dấu hiệu tấp vào bờ hoặc tông phải thuyền khác, cả hai mới cuống cuồng lấy mái ra chèo. Sắp hết cả một buổi chiều, trước khi lên bờ, Seongwoo chỉ tay về phía tây:

"Nhìn kìa, mặt trời xuống núi rồi."

Lang thang suốt cả một buổi chiều, Seongwoo và Daniel hít khí trời trong lành cũng đã hít no, chèo cũng đã mỏi tay và cười cũng đã mỏi miệng, dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ thẫm, cả hai người dắt díu nhau trở về nhà trọ.

Daniel thuê một căn bungalow nhỏ, cậu giải thích với Seongwoo rằng đồ ăn ở đây rất đa dạng và tươi ngon, không việc gì phải đi ăn hàng cả, cứ mua về tự nấu là vui rồi, mà ở khách sạn thì đâu có tự nấu được như thế, thuê bungalow là hợp lý nhất. Bungalow của hai người ở không xa trung tâm, nhỏ nhắn xinh xắn, xếp giữa một vườn hoa và hàng chục căn bungalow khác, còn có cả một chiếc chăn lông rất mượt trên chiếc ghế bập bênh cạnh lò sưởi lúc nào cũng bập bùng ấm áp. Lúc ấy anh cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà để cậu tự sắp xếp, cuối cùng mãi đến khi hai người xách một đống túi to túi nhỏ về nhà, anh mới nhớ ra một chuyện.

"Ê Kang Daniel."

"Sao đấy?"

"Tối nay chúng ta làm gì?"

"Ăn lẩu."

"Ăn xong thì sao?"

"Trong nhà có máy chơi game, mình chơi game nhé? Hoặc là đi dạo mấy vòng quanh khu nhà?"

"Sao giờ tôi mới phát hiện ra là..." Seongwoo nhìn Daniel bằng ánh mắt nghi hoặc. "Cậu lại nhạt nhẽo thế nhỉ?"

"Tôi mà nhạt nhẽo á?" Cậu bật cười, còn anh gật đầu.

"Cậu điểm lại mà xem. Ngày đầu tiên cậu dẫn tôi đi ăn tối. Ngày thứ hai cậu dẫn tôi đi viện bảo tàng, đi nhà thờ, đi lên đỉnh đồi ngắm hoàng hôn, và vẫn đi ăn. Ngày thứ ba cậu mang tôi đến trường đại học, hôm  nay thì đi chèo thuyền. Tối về rủ tôi ăn lẩu. Tôi cảm giác chẳng giống đi du lịch tí nào."

"Làm gì có chuyện không giống, anh nhìn mà xem, nếu anh vẫn đi học hoặc đang đi làm thì liệu có được đi chơi cả một ngày ròng như thế không, còn đến khu công viên vào giữa tuần chứ không phải cuối tuần nữa. Tối cũng không nên thức khuya quá, anh có biết mai mình sẽ đi cắm trại không?"

"Hai thằng đàn ông đi cắm trại với nhau?"

"Gì chứ, đàn ông thì không được đi cắm trại với nhau à? Ở đấy cũng có nhiều thứ để chơi mà, có thể đi zipline, đi xe chó kéo, còn có cả khu trượt tuyết nữa đấy! Tối mai có hội chợ nữa mà! Anh cứ làm như tôi nhạt nhẽo thật ấy! Tôi giận đấy nhé!"

Seongwoo cười cười khoác vai Daniel như cầu hòa, hai người lại tiếp tục rảo bước về chỗ trọ. Làm lẩu thật ra rất nhanh, chỉ nửa tiếng sau cả hai đã ngồi đối diện nồi lẩu sôi ùng ục, bốc khói nghi ngút rồi. Đang ở giữa vùng rừng núi, đêm xuống trời rất lạnh, Seongwoo xuýt xoa mấy giây rồi lập tức gắp đồ vào nồi, gắp đến là khí thế.

"Ăn từ từ kẻo nghẹn, ai cướp của anh đâu?"

"Cậu cướp chứ ai."

"Chứ không phải người đang đứng ngoài cửa sổ hả?"

Seongwoo lập tức giật bắn mình nhìn ra ngoài, đổi lấy một bầu trời tối thui và một Kang Daniel lăn ra cười ngặt nghẽo. Vừa tức vừa quê, anh đứng dậy xông qua chọc lét Daniel. 

"Cho cậu chết này, dám dọa ma tôi à."

"Haha, Ong Seongwoo! Ong Seongwoo, dừng lại! Ngã!"

Miệng nói câu nào ứng nghiệm câu ấy, giây trước Daniel vừa giãy giụa ra khỏi đôi tay đáng sợ của Seongwoo thì giây sau đã mất thăng bằng mà ngã lăn ra sàn, kéo theo cả Seongwoo đứng chấp chới ngã theo. Hai người đè lên nhau, trán Seongwoo đập mạnh một cái vào cái mũi đáng thương của Daniel.

"Ê! Anh có biết như thế này cũng tính là tai nạn lao động không? Bồi thường, bồi thường! Anh phải  bồi th..." Daniel la hét, rồi dần dần nhỏ giọng khi hơi thở của Seongwoo như có như không phà vào cổ của mình, và cậu cũng vừa phát hiện ra khi mình la hét thì hai cái răng thỏ của mình đã đập vào vùng giữa lông mày của con nhà người ta rồi.

Quả nhiên khi Seongwoo đứng dậy, giữa ấn đường của anh là hai vết răng mờ mờ. Anh xoa xoa lên trán, rồi liếc nhìn Daniel:

"Thế tôi thì sao? Tôi tính là gì?"

Daniel im bặt.

Nháo nhào một hồi rồi cũng ăn xong được bữa lẩu, Seongwoo thèm muốn ra ngoài đi chơi là thế mà cũng bị cái bụng trương phình cản bước, anh ngồi đọc sách trên ghế bập bênh, rồi quyển sách cứ thế trượt dần, trượt dần khỏi tay anh, rơi xuống sàn mà anh cũng chẳng hề hay biết.

Căng da bụng trùng da mắt, Ong Seongwoo ngủ rồi.

Daniel rửa xong bát đĩa, vừa lau tay vừa đi về phía anh. Chiếc ghế vẫn còn đang ngửa sau ngả trước nhè nhẹ, Seongwoo trên đùi đắp chăn, đầu ngoẹo về một bên mơ màng ngủ. Daniel nhìn ánh lửa bập bùng hắt vàng cả gương mặt anh, mỉm cười một cái, rồi cúi đầu hôn lên trán Seongwoo.

"Ngủ ngon."

End #6.

tôi đã nghẹn chương này hơn hai tuần, tất cả cũng vì bị chặn wattpad...

và ảo thuật gia sắp phải xa hướng dẫn viên du lịch rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net