Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc gặp gỡ giữa người với người  luôn như vậy kỳ diệu. .

          Các nàng lần đầu tiên gặp mặt là khi ngoài trời đang mưa rơi tí tách trên mặt đất.

          "Hi, tôi gọi là Lạc Hoa." Lạc hoa dơ tay phải ra. .

          "Tôi gọi là Liễu Thủy, xin chào." Liễu thủy cũng dơ tay của mình ra. .

          Hai tay nắm chặt, nhìn nhau cười. .

           Lạc Hoa cùng Liễu Thủy làm cùng công ty Hoa Lâm mà quen biết . .

          Lạc hoa có mái tóc dài xoăn đến thắt lưng, nàng có đôi mắt to dịu dàng, khí chất cùng tướng mạo đều duyên dáng yêu kiều như hoa sen  nhã nhặn lịch sự động lòng người; Mà Liễu Thủy có mái tóc dài thẳng đến vai, cao ước chừng một mét bảy,  dáng người gầy, mặc dù tướng mạo không tính xuất chúng, nhưng  tính cách hiền lành ôn hòa, cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy thực ấm áp. Lạc hoa thích yên bình, Liễu Thủy thích an nhàn, hai người bằng tuổi gặp nhau hợp ý vô cùng. Các nàng khi rảnh thường tâm sự về thời tiết, nói chuyện chung sở thích, bàn về thời sự, thảo luận dân sinh. Tuy rằng Lạc Hoa cùng Liễu Thủy vừa mới quen biết, nhưng qua vài tuần tình cảm giữa các nàng ngày càng tốt đẹp .

          Ngày mới tới công ty ,các đồng nghiệp lại rất là tò mò về cuộc sống của Liễu Thủy, phụ nữ thì dò xét, nam giới rộ lên cảnh giác. Một ngày sau khi liễu thủy mới vừa pha xong tách cà phê, đang muốn quay về văn phòng, lại nghe có tiếng người  bên trong đang khe khẽ nói nhỏ. .

          "Hoa nhi, nghe nói cái người mới đến là đồng tính." .

          "Cái gì?" Liễu thủy nghe được ra đây là  thanh âm của Lạc Hoa. .

          "Người kia tên là Liễu Thủy a! Hoa nhi, cô nói nàng có thể hay không sẽ thích chúng ta nha? Tôi có điểm sợ hãi!"

          "Nói nhiều như vậy, quản lí cho cô đóng dấu số giấy tờ đã xong chưa? “

          "Ai nha, tôi quên mất”

          Liễu Thủy  đi vào văn phòng, làm bộ như chính mình cái gì cũng không có nghe đến. Rất nhiều đồng nghiệp hướng đến nàng nhìn với ánh mắt dò xét, mà Lạc hoa thì đang bận rộn với máy tính trên bàn làm việc. Liễu thủy nở một nụ cười hoàn mỹ như không có việc gì xảy ra.

          Loại sự tình này, nàng đã sớm thành thói quen. .

          Đợi đến giờ cơm trưa, liễu thủy tránh mặt Lạc hoa, tự mình tìm một chỗ ngồi ăn giải quyết vấn đề đói bụng. Chạng vạng sau lúc  tan tầm , liễu thủy không như thường ngày , không có cùng gọi Lạc Hoa mà bỏ về trước. Một lúc sau, Lạc hoa đi khắp  cả văn phòng tìm không thấy bóng dáng của Liễu Thủy, gọi điện thoại cũng không có trả lời, cho đến khi bạn trai thúc giục gọi  mới thất vọng  rời khỏi công ty.

          Sự việc như vậy giằng co ba ngày, đến ngày thứ tư, khi đang nghỉ trưa Lạc Hoa lôi kéo Liễu Thủy lên sân thượng công ty

          "Liễu thủy, cậu làm sao thế?" .

          "Những gì cậu nghe đều là sự thật, tôi là người đồng tính." .

          "Cho nên?" .

          "Cậu không sợ?"

          "Sợ cái gì? Nam nhân cùng nữ nhân có thể trở thành bạn tốt, vì cái gì đồng tính cùng dị tính sẽ không có thể?"

          Tuy rằng Lạc Hoa đối Liễu Thủy như thế trực tiếp nói ra như thế này cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng những ngày qua tiếp xúc, nàng phát hiện chính mình cùng Liễu Thủy có nhiều điểm giống nhau, tương tự chính là tính cách, hai người ăn ý nhau mọi vấn đề, có lẽ còn có thể phát triển trở thành tri kỷ, một khi đã như vậy, các nàng đã có hữu tình vì cái gì mà hai người chỉ vì bất đồng giới tính mà biến chất đâu? .

          "Tớ. . . . ." .

          "Quên đi, mau đi ăn cơm, đều nhanh chết đói." Lạc hoa không nghĩ tại đây mà dây dưa vấn đề này được

          Vì thế, các nàng lại trở thành bạn bè như trước. .

          Giống như trước đây hai người cảm tình càng ngày càng tốt, thậm chí đi đến chỗ nào đều dính cùng một chỗ,  nghe nói không ít lời đồn đãi  liễu thủy  đối  với lạc hoa có tình cảm và hành vi cảm thấy phi thường khó hiểu, lời chuyện nhảm bắt đầu lan rộng, nhưng lạc hoa không chút nào để ý, liễu thủy đối với lạc hoa thản nhiên mà lại không chỗ nào cố kỵ.

          Một ngày, lạc hoa theo quản lí Thất đi  qua người liễu thủy, nàng nhìn đến trên bàn đối phương có một con mèo đen đang ngáp dài, nhịn không được liền tiến lên hỏi: "Đây là cậu nuôi?" Nàng ngửi được  trên người liễu thủy có mùi hương  bạc hà nhàn nhạt, nháy mắt có chút thất thần.

          Liễu thủy khẽ nhếch khóe miệng, mở ra một kẹp văn kiện, bên trong đều là ảnh chụp của  hắc miêu: "Nó tên là ‘ yên lặng ’, năm nay hai tuổi."

          "Thật đáng yêu!" Lạc hoa hưng phấn mà trả lời, "Nhà của tớ cũng nuôi  con mèo Ba Tư. . . . . . Di, đây là bức họa tạc hình hắc miêu? Những bức tranh này là cậu vẽ?" Phần đông ảnh chụp trung cất giấu mấy bức giống như đúc phác hoạ, lạc hoa lập tức liền chú ý tới . .

          "Ân." .

          "Thật là lợi hại! cậu học qua vẽ?" .

          "Tớ học đại học  mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp." .

          "Tớ thật ngưỡng mộ cậu !" Lạc hoa nhất thời hưng phấn, cả người lại bổ nhào phía sau lưng Liễu Thủy, hai tay ôm chầm lấy cổ.

          Hai người  thân mật  lại rước lấy người bên ngoài  ngờ vực vô căn cứ, nhưng các nàng cũng không để ý. Lạc hoa trước khi đi nhỏ giọng hẹn liễu Thủy  tan làm cùng nhau đến phụ cận quảng trường đi dạo phố, thuận tiện ăn cơm chiều, liễu thủy vui vẻ đáp ứng. .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net