Màu Trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân, mấy ngày nay bận đến phát điên rồi, tớ giúp sư phụ  an bài triển lãm tranh lần này, trong hai ngày phải giao bảy bức họa." Liễu thủy  thanh âm có điểm khàn khàn. .

     Qua lời Liễu Thủy nói Lạc Hoa biết “Sư phụ”  là một hoạ sĩ nổi tiếng Mao Khai Nham, hai người đích du lịch kế hoạch cũng nhân liễu thủy chiếu cố lục mà mắc cạn: "Có thể hay không thực vất vả? Cậu có chịu được không?" Nàng không phát hiện chính mình ngữ khí thế nhưng lại ôn nhu như một người vợ đang lo lắng cho chồng.

    "Cũng tốt, dù sao cũng là làm công việc mình yêu thích” Liễu Thủy đặt bút vẽ xuống, lo lắng hỏi, "Hoa nhi, hôm nay có phải cậu gặp phải chuyện gì không? Thực xin lỗi, bởi vì quá bận cho nên đã quên không gọi điện thoại cho cậu”.

     Lạc Hoa nổi lên một trận chua xót, nhất thời không nhịn xuống liền giao trái tim nói ra suy nghĩ của mình: "Thủy, cậu có thể hay không có một ngày, ngay cả tớ cậu cũng quên mất?"

     Liễu thủy có chút không biết làm sao: "Đương nhiên sẽ không! Hoa nhi, cậu biết rõ tớ đối với cậu. . . . . ." Nàng đột nhiên dừng lại, chỉ vì không biết lời nói của chính mình còn có cái gì ý nghĩa. Điện thoại đầu bên kia Lạc Hoa vẫn đang kiên nhẫn lắng nghe, không biết vì sao, nàng thực chờ mong có thể lại nghe được Liễu Thủy  thổ lộ, cho dù chính mình như cũ không thể đáp lại.

     Cuối cùng Liễu Thủy kìm được thất thố mà nói: “Cậu biết rõ, tớ thực quý trọng người bạn là cậu"

     Tâm của Lạc Hoa hơi hơi trầm xuống.

     "Gần đây thường xuyên cậu có làm tăng ca không?" Liễu thủy kìm nén chuyển chủ đề nói chuyện.

     Lạc hoa nén lại trong lòng chua sót: "Ân, tớ đêm nay mười giờ mới về đến nhà." Trong lời nói lộ ra ủy khuất, như là mèo nhỏ hướng chủ nhân vuốt ve nuông chiều bộ lông.

    "Đi ngủ sớm một chút, cậu ngày mai còn phải đi làm." Liễu thủy đau lòng nói.

     "Hảo." Lạc hoa càng thêm mất mác.

     "Hoa nhi, " trước khi cúp điện thoại, Liễu Thủy đột nhiên khẩn trương nói, "Thứ sáu cuối tuần, chúng ta cùng đi xem phim nhé?"

     "Xem phim?" Lạc hoa sửng sốt, "Ân, tốt."

     "Đi ngủ sớm một chút đi, đến lúc đó tớ tới tìm cậu." Liễu thủy lo lắng Lạc Hoa giấc ngủ không đủ.

     Cúp điện thoại sau, bản thân Liễu Thủy luôn cố nhẫn nại biểu lộ tình yêu với Lạc Hoa  mà buồn chán, sẽ lại vướng bận một khối tâm trạng , nàng từ trước đối Joan cũng chưa từng si mê quá như thế.

     Mà Lạc Hoa bên kia cũng một dạng tâm tình khác, ngay cả chính cô cũng không dám tin tưởng, tâm tình vốn đang mệt mỏi nhưng bởi vì Liễu Thủy hứa hẹn cùng đi xem phim mà hoàn toàn biến, trong lòng chỉ còn lại mong chờ ngày thứ sáu kia.

      Đêm nay qua đi, công việc cũng tựa hồ trở nên thoải mái hơn. Sáng thứ sáu, Lạc Hoa đứng trước gương hơn hai giờ để thay đồ. Liễu thủy từng khen nàng mặc đồ có màu thuần trắng rất đẹp, lạc hoa liền thay bộ đồ mà hai người lần đầu tiên gặp mặt khi nàng mặc chính là chiếc váy màu trắng liền áo. Liễu thủy một chút cũng chưa làm cho Lạc Hoa thất vọng, nàng vừa mới tới nhà Lạc Hoa không lâu sau nói: "Tớ nhớ rõ chiếc váy này, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt khi. . . . . ."

    "Cậu còn nhớ rõ?" Lạc Hoa hai gò má hơi hơi phiếm hồng.

     "Ân, cậu mặc nhìn rất đẹp."      

     Lạc Hoa cảm thấy thật cao hứng, nhưng lại có chút ngượng ngùng: "Chúng ta đi thôi, nếu không sẽ muộn mất ." Các nàng mua vé xem phim chiếu lúc mười giờ sáng.

     Rạp chiếu phim tối như mực, hai người song song ngồi ở góc. Các nàng xem bộ phim hài, tình tiết chặt chẽ, ở đây mọi người đều xem rất chăm chú. Liễu thủy hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm màn ảnh, thường thường cười ra tiếng, nhưng ngồi ở một bên Lạc Hoa lại thường thường thất thần, nàng chung quy nhịn không được quay đầu, thừa dịp màn ảnh chiếu một chút phản quang, nhìn về phía kia là sườn mặt quen thuộc ấy.

     Tựa hồ như thế nào nhìn cũng không cảm thấy đủ.

     "Bộ phim này rất buồn cười ." Liễu Thủy vừa đi ra rạp chiếu phim liền nói với Lạc Hoa.

    Lạc hoa phụ họa: "Ân." Kỳ thật nàng chỉ lo lặng lẽ nhìn lén Liễu Thủy, ngay cả tên của diễn viên cũng không rõ.

     Gần giữa trưa mười hai giờ, Liễu Thủy đề nghị đến nhà hàng phụ cận Nguyên Lộc ăn cơm, Lạc Hoa vui vẻ đáp ứng. Hai nữ nhân gọi đầy một mâm thức ăn, như thế nào cũng chưa có động đến chiếc đũa, nhưng tán gẫu không ngừng. Liễu thủy cùng Lạc Hoa vốn là hai người cực kỳ ăn ý, huống chi mấy ngày nay không gặp nhau, làm cho các nàng cảm nhận và hưởng thụ thời gian gặp nhau hơn.

     "Thủy, dưới lầu công ty Hoa Lâm đã bắt đầu bán món thịt kẹp cậu thích ăn nhất" Lạc Hoa nói.

      Liễu thủy hai mắt sáng lên: "Thật sự? Ai, tớ rất nhớ mấy món thịt dê bánh sủi cảo ở đó."

     "Tớ gần đây đang học làm bánh sủi cảo" Lạc Hoa đột nhiên nói, "Ngày hôm qua có mua chút thịt dê, không bằng đêm nay cậu tới nhà của tớ, tớ làm cho cậu ăn?"

     Liễu thủy hai ánh mắt sáng ngời, nhưng lập tức lại tối sầm xuống: "Hôm nay buổi tối. . . . . . Có thể không được."

     "Vậy ngày mai?" Lạc Hoa cũng không buông tha .

     "Ách, " Liễu Thủy vẻ mặt khó xử, "Trong khoảng thời gian này, tớ có thể cũng chưa thời gian." Trên thực tế, hôm nay là nàng liều mạng bớt chút thời gian tới gặp Lạc Hoa.

     Lạc hoa phi thường thất vọng, nàng chua sót cười hỏi: "Cậu gần đây rất nhiều việc?"

     "Bận tối mày tối mặt, " Liễu Thủy bất đắc dĩ gật đầu nói, bỗng nhiên lại đồng thời nói, "Không bằng, buổi chiều cậu theo tớ đến phòng triển lãm tranh xem đi?"

     "Sẽ không quấy rầy đến các cậu sao?"

      "Đương nhiên sẽ không, buổi tối tớ sẽ đưa cậu về nhà, đến lúc đó. . . . . ." Liễu thủy hưng phấn mà sắp xếp lịch trình, chưa phát hiện Lạc Hoa có chút mất mác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net