Nghỉ việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Giữa trưa, tại một quán thịt nướng.

     "Hoa nhi, " Liễu Thủy cẩn thận mà đem đĩa thịt dê nướng được cắt tinh xảo thành từng miếng , sau đó tiếp tục chuyển chỗ thịt dê đó sang bát của Lạc Hoa, "Ngày mai tớ hẹn gặp bạn, không thể tới nhà cậu được ." .

     "Lại hẹn bạn?" Lạc hoa thốt ra, nàng có chút bất mãn dùng dĩa ăn trọc chỗ thịt dê mà Liễu Thủy thay nàng cắt, "Ba Tư tiểu thư gần đây có điểm không thoải mái, nó không muốn ăn cái gì, tớ còn tính toán ngày mai cùng cậu đưa nó đi bệnh viện."

     "Không muốn ăn bất kỳ cái gì?" Liễu thủy nhíu mày, "Kia. . . . . . Chúng ta hôm nay buổi tối mang nó đi khám thôi?" .

     "Không cần, " Lạc Hoa ngữ khí có điểm lạnh nhạt, "Cũng không cần vội, tớ ngày mai chính mình mang nó đi bệnh viện là được rồi."

     Liễu thủy còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chính là thở dài. .

     Bữa ăn này cứ diễn ra bình thường, hai người đều yên lặng ăn không nói gì. Lạc hoa biết chính mình cũng không có quyền sinh khí với Liễu Thủy, hai người bọn họ chính là quan hệ bạn bè, Lạc Hoa cũng không phải là vợ của Liễu Thủy mà chiếm lấy toàn bộ thời gian rảnh của người ta? Nhưng càng nghĩ như vậy lại càng khiến nàng thêm bực dọc, Lạc Hoa đem loại tâm trạng này đỗ lỗi cho rằng đây là duyên phận làm cái cớ. Trên đường trở về, Lạc Hoa đối với Liễu Thủy giận dỗi, biểu tình trên mặt nàng cùng với tiểu  nữ sinh giận bạn trai lúc này không có điểm nào khác biệt, nhưng bản thân nàng cũng không biết...

     Ngày hôm sau, Liễu Thủy đẩy lịch hẹn với bạn sang ngày khác, cùng Lạc Hoa ôm Ba Tư tiểu thư chạy đến  bệnh viện thú y, hai người một mèo ngồi ở hành lang chờ y tá gọi tên.

     “Bạn của cậu sẽ không giận chứ?" Lạc hoa ôm Ba Tư tiểu thư, làm bộ như lơ đãng hỏi. .

     "Không có việc gì, tớ đã hẹn hôm khác rồi, " Liễu Thủy dùng ngón trỏ gãi gãi cằm Ba Tư tiểu thư, "Có việc gì cũng không thể quan trọng bằng thân thể của Ba Tư tiểu thư , đúng không?" Ba Tư tiểu thư lười biếng nheo lại ánh mắt, cho dù ở bệnh viện, nàng vẫn phi thường hưởng thụ cảm giác được  chủ nhân nâng cằm vuốt ve phục vụ.

     Ngay cả Lạc Hoa cũng chưa phát hiện chính mình ở trong lòng cười trộm, nàng nhìn xuống gương mặt của Liễu, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.

     Ba Tư tiểu thư sau khi được chữa trị, hai người một mèo về tới nhà Lạc Hoa. Liễu thủy giống thưòng thói quen thường lui tới mở tủ lạnh tìm kiếm, muốn trước khi trời tối làm xong cơm chiều. Ba Tư tiểu thư đã phải gục ngã trước bát thức ăn dành cho mèo, Lạc Hoa lặng lẽ tiến tới cạnh cửa phòng bếp, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Liễu Thủy ngay lấp tức ngây ngốc đứng nhìn. Người này, quả nhiên lúc nào cũng sẽ vì mình. Lạc hoa vì thế mà cảm thấy cao hứng, đồng thời trong lòng cũng không biết từ đâu lại nổi lên một tia mất mác. Nàng không rõ chính mình vì cái gì mình lại có tâm tình bối rối như vậy, nhưng lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí khiến nàng chậm rãi bước đi thong thả bước đến phía sau Liễu Thủy, không thể khắc chế mà ôm lấy thắt lưng của đối phương.

     "Động tác Liễu Thủy gắp đồ ăn cũng bất chợt ngừng lại, thiếu chút nữa tim cũng ngừng đập theo

     Lạc hoa thất thần mà đem mặt sát gần cổ của Liễu Thủy, sau đó hít thật sâu vào một hơi. Chính là một cái ôm, khiến cho chính mình cảm thấy như thế thoải mái. Người này trên người tỏa ra phảng phất hương bạc hà, là chính mình rất thích mùi hương này, ngay cả nhiệt độ cơ thể ấm áp này, cũng sẽ làm cho người ta không tự giác muốn hoàn toàn ỷ lại. .  .

     "Hoa nhi?" Liễu thủy cương thân mình, kêu một tiếng. .

     Lạc hoa không có đáp lại. .

     Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Liễu Thủy nâng tay trái ở bên người, ôm chặt cánh tay ở bên hông mình. Chậm rãi sờ soạng , tìm được mu bàn tay của người nọ, tìm ra kẽ hở giữa các ngón tay, trơn nhẵn, tiện đà mười ngón cùng khấu. Tim của hai người  đều vì động tác thân mật này gia tốc đập. Chính là, không tới ba giây, Lạc Hoa đột nhiên rút tay đang cùng Liễu Thủy tương khấu trở về, nàng cuống quýt lùi lại vài bước, không thể tưởng được nhìn lưng của Liễu Thủy, lập tức kích động chạy ra phòng bếp.

     Liễu thủy không hề động đậy, nàng ngơ ngác đứng ở tại chỗ, sau một lúc lâu, cười khổ một chút, cúi đầu tiếp tục làm đồ ăn.

     Là này, Liễu Thủy suy nghĩ  , than nhẹ một hơi. .

     Thời gian dùng bữa tối, thức ăn trên bàn như mọi ngày rất phong phú, nhưng khi dùng bửa trong lòng của hai người sau khi xảy ra sự việc đều trở nên bối rối. Khi ăn cơm, Lạc Hoa nghiêm mặt đầu vẫn cúi , nàng ngượng ngùng khi đối mặt với Liễu Thủy, ngay cả ánh mắt cũng không dám cùng đối phương có chút thăm dò. Mà Liễu Thủy chính là vẫn ngồi như vậy, vẻ mặt u ám nhìn Lạc Hoa ngồi đối diện, vẫn chưa đụng đến bát đũa.

     "Hoa nhi." Liễu thủy đột nhiên mở miệng. .

     Lạc hoa không ngẩng đầu, khẩn trương chờ nàng nói tiếp.

     "Tớ có một việc muốn nói với cậu."

     Lạc Hoa liếc mắt nhìn Liễu Thủy, lập tức lại vùi đầu vào đĩa rau.

     "Tớ chuẩn bị. . . . . . Nghỉ việc."

     Thanh âm của Liễu Thủy vừa dứt, Lạc Hoa vừa gắp miếng thịt lên nhưng sau đó lại đặt lại trên đĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net